Nói đùa gì thế chữ, đó là nhi tử do nàng ta mang thai mười tháng, từ khi còn bé bi bô tập nói cho đến khi biết đi, nàng ta không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để nuôi dưỡng Hà Cầu trưởng thành thông minh như vậy, Hà Cầu đã từng nhiều lần ngẩng đầu đảm bảo rằng sau này nhất định sẽ để nàng ta sống tốt, giờ đây lại nói rằng nhi tử mình lại muốn mình chết?
Bạch Như Huyên cười nhạo, ném tờ giấy viết tin tức vào chậu than, hoàn toàn không tin, chỉ là gió qua để lại tiếng, nước qua để lại dấu, nhưng khi dùng kim bạc thử món ăn được đưa từ phòng bếp quả thật có độc, Bạch Như Huyên theo bản năng lấy một miếng điểm tâm mà Hà Cầu gửi đến hôm qua, nhưng tay lại vô thức dừng lại bên miệng.
Khi Hà Cầu bị gọi vội vàng đi đến, chỉ thấy Bạch Như Huyên ngồi trước bàn, sắc mặt trắng bệch như ma nữ.
Cậu ta nhanh chóng liếc qua cái bàn, thấy đồ ăn trên bàn chưa động đến, nhưng điểm tâm cậu ta gửi đến lại thiếu hai miếng, chỉ nghĩ rằng Bạch Như Huyên đã ăn phải độc, trong lòng đồng thời nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nảy sinh chút lương tâm muộn màng, “Mẫu thân…”
Nghĩ đến cây kim bạc đen bóng vừa rồi, Bạch Như Huyên tức giận đến mức không thể kiềm chế, bên cạnh sự tức giận còn có nỗi tuyệt vọng không thể nói thành lời, nhi tử mình, nhi tử ruột của mình, lại thật sự muốn g.i.ế.c mình!
Bạch Như Huyên gắt gao nhìn chằm chằm vào Hà Cầu, “Vì sao?”
Hà Cầu bị nhìn đến phát lạnh, còn muốn giả vờ, “Gì, cái gì vì sao…”
Bạch Như Huyên giơ tay ném hai miếng điểm tâm về phía Hà Cầu, “Có gan g.i.ế.c mẫu thân mà không có gan nhận? Ngươi đúng là nhi tử tốt của ta, ta một lòng một dạ trù tính cho ngươi, ngươi lại trả ơn ta như vậy? Chỉ vì ta làm hỏng chuyện của ngươi ở Thư viện Bạch Lộc, ngươi đã muốn g.i.ế.c ta?!”
Hà Cầu theo bản năng phủ nhận, “Con không có, là tổ mẫu, là phụ thân, không phải con…”
Ánh mắt Bạch Như Huyên nhìn chằm chằm vào Hà Cầu, chỉ thấy trên mặt cậu ta có sự vô thố khi bị vạch trần, có sự chột dạ khi phủ nhận, nhưng tuyệt nhiên không có sự hối hận hay cảm giác tội lỗi đối với mẫu thân ruột của mình, lòng nàng ta không khỏi lạnh đi.
“Cũng đúng, nếu ta chết, ngươi vừa vặn không còn nỗi lo để yên tâm làm nhi tử của Từ Ngọc Dao, dù Hà Giác có không hay ho thì vẫn có Từ Ngọc Dao bảo vệ, có Từ gia che chở, chẳng phải tốt hơn gấp trăm lần so với việc làm nhi tử của ta sao? Ngươi thật không hổ danh là dòng giống của Hà Giác, cũng không biết xấu hổ bạc tình phụ nghĩa như vậy!”
Bạch Như Huyên đầy vẻ châm biếm, “Muốn bước lên xác mẫu thân mình, ngươi mơ đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-49-nguyen-phoi-khong-de-choc-49.html.]
Hà Cầu đối với những lời mắng chửi của Bạch Như Huyên không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu không nói, nhưng khi nghe thấy câu này thì đột nhiên ngẩng đầu lên, “Bà muốn làm gì?”
Trong mắt Bạch Như Huyên trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng cá c.h.ế.t lưới rách, “Ngươi nói nếu Từ Ngọc Dao biết nhi tử của nàng ta c.h.ế.t đi vì phải nhường chỗ cho ngươi, nàng ta sẽ nghĩ thế nào?”
Hà Cầu cuối cùng cũng thật sự thay đổi sắc mặt, “Không, không được đi!”
Biết rằng phụ thân mình đã làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, cậu ta biết Hà gia sẽ kết thúc, dù Tống gia không lấy mạng phụ thân cậu ta, nhưng tiền đô cũng chỉ sợ sẽ dừng lại ở đây, cậu ta mới sáu tuổi, cậu ta còn một tiền đồ tươi sáng và tốt đẹp, sao có thể bị kéo xuống như vậy? Lối thoát duy nhất chính là bám chặt lấy đùi Diêu Dao, nhưng hiện giờ mẫu thân cậu ta lại lớn tiếng nói ra con bài chưa lật của mình, nếu để Từ gia biết, chẳng phải cậu ta sẽ hoàn toàn tiêu đời rồi hay sao?
Vì vậy, khi Hà mẫu đến thử cậu ta, cậu ta vẫn giữ trầm mặc, cùng vì để đảm bảo không có gì sơ suất, cậu ta mới gửi điểm tâm có độc đến.
Nhìn thấy mẫu thân mình sắp c.h.ế.t đến nơi còn muốn hủy hoại mình, Hà Cầu cuối cùng không thể kiềm chế nữa, “Nếu không phải bà nhất định phải làm ngoại thất, ta làm gì phải mang danh con ngoài giá thú mà sinh ra? Nếu không phải bà nhất định phải gây rối, chuyện này sao lại bị người Tống gia biết, sao lại đến nông nỗi này? Giờ ta vì bản thân mà tính toán có gì sai? Bà là mẫu thân ruột của ta, chẳng lẽ không nên trải đường cho ta hay sao?”
Bạch Như Huyên như thể lần đầu tiên nhìn rõ nhi tử mình.
Giờ khắc này, Bạch Như Huyên cuối cùng cũng cảm nhận được sự không cam lòng và cơn thịnh nộ ngập trời mà Từ Ngọc Dao đã trải qua, người thân thành kẻ thù, người yêu phản bội, mẫu tử tính kế nhau, những điều mà nhiều năm qua nàng ta luôn tâm niệm cuối cùng trở thành hư vô, thậm chí trở thành một trò cười.
Bạch Như Huyên bật cười một tiếng.
Mỗi bước mỗi xa
Muốn lấy cái c.h.ế.t của nàng ta để làm vừa lòng Từ Ngọc Dao, muốn nàng ta c.h.ế.t để làm con của Từ Ngọc Dao, muốn tá ma g.i.ế.c lừa, vậy thì không thể được!
Bạch Như Huyên vững vàng đứng dậy, lập tức tát mạnh vào mặt Hà Cầu, Hà Cầu không quan tâm đến cái tát làm lệch mặt, chỉ lộ vẻ sợ hãi, “Bà, bà…”
Bạch Như Huyên cười tươi càng sâu, “Có phải rất ngạc nhiên tại sao ta không bị trúng độc hay không? Yên tâm, còn nhiều điều khiến ngươi ngạc nhiên hơn nữa kìa.”
Hứng lấy ánh trăng, chỉ thấy trong mắt Bạch Như Huyên tràn đầy ánh sáng tàn nhẫn như muốn hủy diệt thiên địa.