Màn đêm buông xuống, đến lúc thắp đèn.
Nữ nhân trên giường đang say giấc, không biết mơ thấy được thứ gì, khuôn mặt hơi xanh xao nhíu mày. Mộ Lan tay chân nhẹ nhàng thắp sáng vài ngọn đèn ở góc phòng, sau đó dẫn một đứa bé trai luôn đứng bên giường đến tiền thính ăn cơm.
Một lớn một nhỏ không ai để ý tới, ngay khi bọn họ quay lưng khép cửa lại, nữ nhân trên giường bỗng mở mắt, cùng lúc đó, ánh đèn vừa thắp sáng ở góc phòng cũng chao đảo một chút.
Diêu Dao nheo mắt để thích nghi với ánh sáng mờ mịt trong phòng, ý thức dần trở lại.
Nói thật, đây là lần thứ mấy rồi, hệ thống tệ hại của địa phủ này có còn khả năng hoạt động không?
Diêu Dao là quỷ sai hạng kim bài của nhóm hiệu suất đầu thai tại văn phòng vãng sinh địa phủ, việc làm hàng ngày là cung cấp dịch vụ đầu thai thuận tiện cho các nhân vật như Vương hầu, hoặc người tu đạo chưa thành, hoặc những quỷ hồn đặc biệt có công đức lớn.
Người mà cô hiện đang chiếm thân thể là Từ Ngọc Dao, thuộc loại cuối cùng.
Dựa theo quy định đầu thai cho quỷ hồn đặc biệt của địa phủ, những người có công đức lớn như vậy nên sống thọ không bệnh không đau và c.h.ế.t tự nhiên, đến địa phủ cũng có thể đi qua lối đi đặc biệt để không phải xếp hàng mà trực tiếp đầu thai, nhưng thời điểm Diêu Dao đến tiếp dẫn, cô thấy một quỷ hồn đang bị ánh sáng công đức và oán khí trượng phu chéo nhau, lúc sáng lúc tối, lật xem sổ sinh tử, ôi trời, Từ Ngọc Dao, người vốn nên qua đời ở tuổi 86 với danh phận cáo mệnh phu nhân siêu phẩm, quả thực mệnh cách bị đại biến, bị gia đình trượng phu hãm hại c.h.ế.t ở tuổi 32 trở thành oán hồn.
Trong lòng mắng một câu thật quá đáng, Diêu Dao nhanh chóng phong tỏa hồn phách của Từ Ngọc Dao, thành thạo liên lạc với trạm quản lý thời không của địa phủ để báo lỗi, rồi lại thành thạo nhảy vào đường hầm hồi tưởng thời không với nhiệm vụ điều chỉnh mệnh cách.
Sau khi lấy lại sức từ cảm giác yếu ớt rõ ràng của cơ thể, Diêu Dao dựa vào đầu giường, lấy ra sổ sinh tử và bắt đầu gỡ rối nội dung câu chuyện bị bóp méo đầy m.á.u chó——
Từ Ngọc Dao là đích nữ của Công bộ thượng thư, năm mười lăm tuổi năm ở quán trà sát đường xem Tam giáp diễu phố, liếc mắt một cái liền chú ý tới Thám hoa lang Hà Giác tuấn tú, cả người mang theo vẻ tài hoa phong độ của người trí thức như từ trong sách bước ra, sau đó thêm vài lần tình cờ gặp gỡ, không khỏi sinh tâm cảm mến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-1-nguyen-phoi-khong-de-choc-1.html.]
Một bên là thiên chi kiêu nữ xuất thân từ nhà cao cửa rộng, một bên là thiên chi kiêu tử đỗ thám hoa, ngoài một số ít người nói rằng đường đường một quý nữ sao lại gả thấp đến nhà thương nhân, càng nhiều người chỉ cho rằng đây là xứng lứa vừa đôi ông trời tác hợp, thương gia thì như thế nào, Hà gia đã kinh doanh nhiều năm ở Giang Nam, tài sản phong phú, có nhi tử đỗ cao trung thám hoa, một khi đổi mới môn đình, vậy thì chẳng phải là một vị hôn phu muốn tiền có tiền, muốn có tiền đồ thì có tiền đồ hay sao? Chỗ nào thua kém những con cháu nhà cao cửa chỉ có cái danh hão huyền.
Từ Ngọc Dao mười sáu tuổi gả cho Hà Giác, như mọi người dự đoán, cuộc sống hôn nhân của nàng rất êm ấm, bà mẫu khoan dung hiền hòa, trượng phu dịu dàng chu đáo, điều duy nhất thiếu sót là dưới gối chưa có con cái, cuối cùng thật vất vả sau ba năm thành thân nàng mang thai, nhưng lại ngoài ý muốn mà bị sinh non, từ đó về sau bất luận cầu thần bái phật tìm y vấn dược thế nào cũng không có chút động tĩnh, nhưng Hà gia không vì thế mà trách móc, thậm chí không ép Hà Giác nạp thiếp, mà còn đồng ý cho Hà Giác nhận con cháu trong tộc làm con thừa tự, tên là Hà Cầu.
Cầu, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, lại cầu được, có thê tử như vậy thì còn cầu mong gì hơn.
Biểu tình cùng ôn nhu trong lời nói của Hà Giác đã khắc sâu vào lòng Từ Ngọc Dao, yêu ai yêu cả đường đi, nàng thật lòng dành hết tâm tư cho đứa trẻ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, trượng phu ôn nhu, nhi tử chu đáo, mọi người thường nói đời người không được tám chín phần như ý, nhưng nàng gần như mọi thứ đều như ý, thế nhưng những người ghen tị đỏ mắt không biết rằng, mệnh cách của Từ Ngọc Dao từ đây đã bắt đầu có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Diêu Dao cảm thấy ghê tởm với diễn biến tiếp theo, sắc mặt ngày càng tối sầm lại. Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân từ xa đến gần.
Mỗi bước mỗi xa
Hà Cầu đang ăn cơm bên gian ngoài, thấy người đến liền nhanh chóng đứng dậy, “Tổ mẫu sao giờ này lại đến đây? Mẫu thân vẫn đang ngủ, người đã dùng cơm chưa ạ?”
“Vừa mới ăn cùng tổ phụ của cháu, muốn qua xem mẫu thân của cháu như thế nào.” Hà mẫu xoa đầu Hà Cầu, ra hiệu cho cậu tiếp tục ăn, “Mẫu thân cháu đã khá hơn chưa, sao mà một cơn phong hàn lại kéo dài mấy ngày vẫn chưa khỏi?”
Trên mặt Hà mẫu tràn đầy lo lắng và yêu thương, che giấu thật sâu những toan tính trong lòng.
Năm xưa bà ta cũng từng theo Hà phụ đi khắp nơi vào nam ra bắc, tự nhiên không giống như những phụ nhân trong hậu trạch chỉ biết nhìn vào một mẫu ba phần đất của mình, Hà gia bọn họ nhìn thì hoa lệ, nhi tử không chịu thua kém tài sản lại hùng hậu, nhưng ở kinh thành vẫn không có vị trí gì, việc cưới Từ Ngọc Dao cùng với lợi ích từ việc kết thân với Từ gia, đủ để bà ta nuôi dưỡng một tức phụ như vậy, huống chi, đây còn là một đứa ngốc nghếch.
Thực ra, ở cái tuổi như hoa dễ bị tình yêu làm mờ mắt.
Nhưng nếu không phải như vậy, thì đâu có được cục diện tốt đẹp như ngày nay?
Nhìn đứa cháu trai lớn xinh xắn như ngọc, Hà mẫu nhanh chóng thu lại những suy nghĩ thoáng qua, trên mặt không hề có chút không vui vì thân thể tức phụ không khỏe, ngược lại còn rất quan tâm hỏi Mộ Lan bên cạnh, “Dao nhi đã ăn cơm chưa? Nhìn có khá hơn không? Nếu không thì ngày mai hãy mời một thái y đến xem thử đi.”