Đêm khuya tĩnh lặng, Hà Giác đang nằm trên giường nhớ lại những lời nói của Hà mẫu.

“Giác nhi, con không thể tiếp tục ngu ngốc như vậy, tiện nhân đó tuyệt đối không thể để lại!”

“Chính con bị tiện nhân này lừa gạt nên mới sai một bước lại sai thêm bước nữa, nếu không thì đâu có những rắc rối trước mắt này?”

“Nghe lời mẫu thân, nếu không có tiện nhân này, khoảng cách giữa con và Từ Ngọc Dao sẽ giảm đi một nửa, lúc đó chúng ta lại xin lỗi cho thật tốt, nàng ta có thể hoàn toàn không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của con sao?”

“Còn về Cầu nhi, nó họ gì cũng không quan trọng, trong lòng vẫn luôn hướng về con…”

Mỗi câu nói đều chạm vào trái tim của Hà Giác.

Hắn cảm thấy mình đã đủ tốt với Bạch Như Huyên, khi nàng ta ở nhờ nhà hắn, hắn đã chăm sóc nàng ta mọi mặt, khi về kinh thành còn lo lắng cho nàng ta từng chút, thậm chí còn sẵn sàng đối đầu với Từ gia cũng không bỏ rơi nàng ta, thế mà nàng ta lại dám dùng đứa trẻ để uy h.i.ế.p hắn, cũng không nghĩ rằng nếu Từ gia biết được thì nàng ta sẽ có được kết cục tốt đẹp gì? Thật là tự tìm đường c.h.ế.t ngu ngốc không ai bằng!

Hà Giác hoàn toàn quên mất ban đầu mình đã so sánh Bạch Như Huyên với Từ Ngọc Dao như thế nào, cũng quên rằng mình đã cùng Bạch Như Huyên làm những chuyện xấu xa ra sao, thuận theo ý của Hà mẫu mà đổ hết lỗi lên đầu Bạch Như Huyên, cảm thấy nàng ta tự chuốc lấy họa, thậm chí còn nghĩ đến việc ngày mai thu dọn t.h.i t.h.ể của Bạch Như Huyên xong sẽ phải làm thế nào để lấy lòng Diêu Dao, nhưng ngay lúc đó, cửa bỗng nhiên kêu “kẽo kẹt” rồi bị đẩy ra.

Quay đầu nhìn lại, hắn thấy chính là Bạch Như Huyên, Hà Giác bị dọa một phen, “Ngươi, sao ngươi lại đến đây?”

Bạch Như Huyên không nói gì, chỉ bước từng bước tiến về phía giường.

Trong sự tĩnh lặng, tiếng bước chân “thịch thịch” trở nên đặc biệt rùng rợn, một lúc sau khiến Hà Giác không phân biệt được nàng ta là người hay ma, “Ngươi…” Hắn muốn nói oan có đầu nợ có chủ, chỉ có thể trách hoàn cảnh ép buộc, nhưng chưa kịp nói ra chữ thứ hai, thì đột nhiên thấy ánh sáng lạnh lóe lên.

Hà Giác không thể tin nổi cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con d.a.o găm cắm thẳng vào n.g.ự.c mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-50-nguyen-phoi-khong-de-choc-50.html.]

***

Dưới chân thiên tử xảy ra chuyện như vậy, khi kinh triệu doãn đến bắt người, bên ngoài cửa Hà phủ đã bị vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài.

“Ôi trời ơi, đây là thù hằn lớn đến mức nào vậy?”

Mỗi bước mỗi xa

“Đúng vậy! Nghe nói nhân lúc mọi người trong phủ đều đã ngủ say, đã đ.â.m Hà thám hoa kia và Hà phu nhân mấy nhát, m.á.u chảy đầy sân, may mà nha hoàn bên cạnh tiểu thư Từ gia biết võ, không thì e rằng cũng phải bị đ.â.m một dao.”

“Không phải nói nàng ta và Hà thám hoa là thanh mai trúc mã, nuôi ở bên ngoài nhiều năm, sao vừa vào phủ chưa được mấy tháng đã trở ặt thành thù hằn muốn g.i.ế.c người?”

“Cái loại tự hạ thấp mình làm ngoại thất làm thiếp làm thì có gì tốt?”

Người có mặt ở đây ai mà không từng nghe qua chuyện trước đây của Hà gia, thậm chí còn có người từng chứng kiến, giờ đây có người nói Hà Giác đáng đời, có người thì nói Bạch Như Huyên lòng tham không đáy lại dám ra tay độc ác, vì vậy khi Bạch Như Huyên bị quan sai dẫn ra, mọi người ùn ùn kéo đến, có người muốn xem kiều thiếp mà Hà Giác phải kim ốc tàng kiều suốt gần mười năm rốt cuộc trông như thế nào, có người thì nhìn thấy m.á.u đông đặc trên đầu và mặt nàng ta, không nhịn được mà ném rau thối vào.

Bạch Như Huyên chưa bao giờ thảm hại như vậy, nhưng khóe miệng nàng ta lại treo một nụ cười mơ hồ, “Ta không phải là thứ tốt, thì người Hà gia là thứ tốt gì? Nếu không phải bọn họ muốn đầu độc ta, sao ta lại phải tiên hạ thủ vi cường?”

Ngoài một vài người có lương tâm, hầu hết mọi người đều chỉ muốn xem náo nhiệt, nghe đến đây càng thêm xôn xao.

“Cái gì mà Hà gia muốn đầu độc ngươi? Ngươi chỉ là một thiếp thất, Hà gia đã phải nhắm mắt nhắm mũi cho ngươi vào phủ, sao lại muốn g.i.ế.c ngươi?”

“Ai mà biết ngươi đã làm gì chứ, không phải ai cũng biết đức hạnh của Hà thám hoa đó sao, có thể là vì bị tạm thời cách chức và hủy hôn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy phu nhân nguyên phối tốt hơn, khiến ngươi ghen tỵ không vừa lòng.”

“Nhưng cũng không đến mức g.i.ế.c người chứ, theo ta thấy, chắc chắn còn có nội tình!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play