07
"Cháu có thể tưởng tượng được không? Bố cháu, một người đàn ông trưởng thành vậy mà lại trốn trong một tủ quần áo chật hẹp. Khi dì phát hiện ra, cả người ông ấy co rúm lại trong tủ, tay chân gần như bị biến dạng."
"Dì muốn kéo ông ấy ra nhưng ông ấy nhất quyết không chịu ra, cả ngày hôm đó trốn trong đó không ăn uống gì."
“Dì chưa bao giờ thấy bố cháu sợ hãi như vậy. Lúc đầu dì nghĩ chắc mẹ cháu nắm được điểm yếu gì của ông ấy và dùng nó để đe dọa ông ấy. Cho đến khi dì gọi cho mẹ cháu dì mới hiểu lý do vì sao bố lại sợ hãi như vậy."
Giọng dì càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng dồn dập.
"Tại sao vậy?" Cháu sốt ruột hỏi.
"Vì bố cháu phát hiện ra bí mật của một người nào đó nên ông ấy phải trốn, nếu không thì sẽ bị giết.”
Nghe đến câu này, cả người cháu lạnh toát.
"Bố cháu phát hiện bí mật của ai? Dì mau nói cho cháu biết."
Cháu không thể chờ đợi được nữa mà nói.
Nhưng dì Hứa không trả lời câu hỏi của tôi, dì như không nghe thấy lời tôi, cứ tiếp tục:
"Không ngạc nhiên khi ông ấy sợ hãi đến vậy, dì cũng rất sợ. Ông ấy nói rằng người đó chắc chắn đã phát hiện ra việc ông ấy đã biết bí mật này và ông ấy không thể sống được nữa."
"Đêm hôm đó bố cháu bỗng nhiên từ trong tủ chui ra. Những ngày trước bố cháu hầu như không ăn gì, gầy đến mức như một bộ xương, ánh mắt ông ấy trừng trừng nhìn dì, miệng há ra một cách rất kỳ quái."
"Dì rất sợ nên đã trốn xuống gầm giường. Nhưng rất nhanh bố cháu đã nằm xuống nhìn chằm chằm vào dì, sau đó xảy ra một cảnh tượng rất khó hiểu."
"Bố cháu như bị một thứ gì đó kéo lên, dì không dám lên tiếng. Ngay sau đó dì nghe thấy tiếng xương gãy rồi bố cháu ngã xuống đất, cổ hoàn toàn mềm nhũn."
"Bố cháu không phải là nhảy lầu tự sát, ông ấy chết ở trong nhà, ngay trước mặt dì!"
Giọng dì bỗng nhiên trở nên sắc lạnh.
"Bây giờ, người đó sắp tìm đến dì vì người đó đã biết dì cũng phát hiện ra bí mật đó rồi."
"Cháu biết những ngày này dì trốn ở đâu không? Dì đã trốn trong tủ lạnh, dì nghĩ như vậy thì người đó sẽ không phát hiện ra nhưng cuối cùng người đó vẫn tìm thấy dì."
Giọng dì mang một chút điên cuồng kỳ quái.
Tôi không thể tưởng tượng nổi suốt bao nhiêu ngày qua người phụ nữ này lại có thể chịu đựng được việc sống trong tủ lạnh.
Đó là điều mà một người bình thường không thể làm được.
Trừ khi, dì sợ một người nào đó đến cực điểm.
Tôi nhớ lại lời cảnh sát đã nói.
Rất có thể là em trai cháu tự chui vào trong.
Nó trốn trong đệm để tránh một người nào đó trong nhà.
Đột nhiên trong điện thoại vang lên giọng nói đầy sợ hãi của dì Hứa: “Nó đến rồi.”
Trái tim tôi như bị siết chặt lại.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân rất kỳ lạ,
Không giống như đi bình thường,
Như thể ai đó đang kéo lê hai chân trên mặt đất.
Rắc một tiếng.
Có tiếng gì đó được mở ra.
Dì phát ra một tiếng thét ngắn ngủi.
Sau đó bỗng dưng im bặt.
Tôi nghe thấy âm thanh của một vật sắc nhọn cắm vào da thịt.
Tay tôi bắt đầu run rẩy dữ dội.
Điện thoại rơi xuống đất.
Nhưng có lẽ vì vừa vặn chạm vào nút phát loa, âm thanh trong đó vang lên rõ ràng:
“Người tiếp theo sẽ là mày, mày không thể trốn thoát đâu!”
Giọng nói độc ác của dì Hứa vọng ra từ điện thoại.
Tôi hoảng loạn tắt điện thoại.
Tim đập nhanh liên hồi.
08
Tôi thở hổn hển, từng nhịp thở nặng nề.
Trước khi qua đời, dì Hứa vẫn không nói cho tôi biết người đó là ai.
Mẹ hay là chị cả?
Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên.
Tôi sợ hãi cầm lấy điện thoại.
Là cuộc gọi từ cảnh sát.
"Bạch Nhu, chúng tôi đã phát hiện ra một manh mối quan trọng về cái chết của em trai cháu."
"Những gì chú sắp nói cháu phải nhớ kỹ."
"Dù cháu đang giấu chú điều gì cháu cũng phải kể hết mọi thứ cháu biết, vì giờ chú là người duy nhất cháu có thể tin tưởng."
Không hiểu sao lời của chú cảnh sát mang lại cho tôi cảm giác an toàn mãnh liệt.
Nước mắt tôi không thể kiềm chế rơi xuống.
Tôi đã kể cho chú cảnh sát mọi chuyện xảy ra, bao gồm cả những điều kỳ quái của mẹ và chị cả.
"Bạch Nhu, cháu có nhớ chú đã từng nói với cháu một câu không? Người chết cũng có thể nói dối."
"Vậy nghĩa là sao ạ?" Tôi vội hỏi.
"Chúng tôi đã khám nghiệm thi thể của em trai cháu và phát hiện các bộ phận trong cơ thể thằng bé đã teo lại và phân hủy. Mức độ phân hủy này đủ để xác định em trai cháu chết từ một năm trước."
Tôi choáng váng đến nỗi không nói nên lời.
Thằng bé thích ôm tôi nũng nịu, thường lén lút mua kẹo cho tôi ăn. Khi tôi đến kỳ kinh thì đỏ mặt mua băng vệ sinh cho tôi mà lại… chết từ một năm trước.
Vậy thứ gì đã ở bên tôi suốt một năm qua?
"Cháu không tin."
Tôi nói từng chữ một.
"Bạch Nhu, đã đến lúc cháu phải nhìn nhận sự thật. Em trai cháu đã chết từ một năm trước."
Đầu tôi như bị nổ tung, sống lưng cứng đờ.
Họ nhất định đang nói dối.
Toàn thân tôi run rẩy
"Chúng tôi sẽ gửi cho giấy chứng tử của em trai cho cháu."
Tôi nhận được một tin nhắn.
Trong tin nhắn rõ ràng là giấy chứng tử của em trai tôi.
Nguyên nhân tử vong là do vỡ nội tạng.
Chỉ trong chốc lát, tôi bỗng nhớ lại những dòng chữ mà em trai tôi đã viết dưới tấm ván giường.
Trong nhà xuất hiện một người không nên tồn tại.
Nó đã phát hiện một bí mật kinh khủng.
Thì ra nó đã phát hiện ra bí mật của chính mình.
Nó phát hiện ra rằng nó đã chết.
Khi bạn phát hiện ra một người đã chết, họ sẽ tìm mọi cách để giết bạn.
Lời của chị cả lại vang lên trong đầu tôi.
Tất cả những gì tôi phát hiện chính là những gì nó muốn tôi biết.
"Tôi biết sự thật này rất tàn nhẫn nhưng bạn phải đối mặt."
"Tiếp theo, tôi sẽ cho bạn biết một sự thật tàn nhẫn."