05

Gạch lát sàn rất trơn, đủ bóng để phản chiếu gương mặt của nó.

Tôi bấm nút tạm dừng.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy gương mặt của nó trên gạch. Phía sau còn có một gương mặt khác.

Gương mặt đó ở rất gần nó, gần đến mức gần như dựa vào vai nó.

Tóc đen dài hoàn toàn che kín khuôn mặt người kia.

Rõ ràng nó cũng nhận ra người đứng sau lưng nên mới tỏ vẻ hoảng sợ đến vậy.

Đây chính là điều mà nó sợ hãi.

Tim tôi đập nhanh hơn.

Video thứ ba có tên là "Tiến gần".

Khi video bắt đầu, màn hình tối đen.

Tôi thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng thở.

Dần dần, màn hình có chút ánh sáng.

Tôi cau mày chăm chú nhìn vào màn hình.

Góc quay này giống như được ghi từ dưới gầm giường.

Ống kính hướng thẳng vào tấm ván dưới giường.

Ý nghĩ này khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

Lúc đó, người quay video chắc hẳn đang trốn dưới gầm giường của nó.

Bất chợt ống kính di chuyển, góc quay từ từ hướng ra ngoài giường.

Tôi nhìn thấy một đôi dép sọc xanh.

Trong khoảnh khắc da đầu tôi tê cứng.

Bởi vì đôi dép đó chính là đôi tôi đang đi.

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Cuối cùng, tôi cũng hiểu tại sao video này lại có tên là "Tiến gần".

Bởi vì người quay video đang tiến gần đến tôi.

Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Dưới gầm giường phát ra âm thanh cào xé vô cùng khó chịu, giống như có người dùng móng tay sắc nhọn cào mạnh lên sàn.

Tôi từ từ lùi lại, mắt không rời khỏi gầm giường.

Ngay lúc đó, một bàn tay lặng lẽ đặt lên vai tôi. Tôi giật mình quay đầu lại.

Chị gái đứng sau lưng tôi, vẻ mặt đầy ngờ vực:

"Tiểu Nhu, em nửa đêm không ngủ, đang làm gì ở đây thế?"

Tôi sợ hãi chỉ vào gầm giường.

Chị gái nghi ngờ nhìn thoáng qua dưới gầm giường.

Chị bước tới trước giường, cúi xuống.

Sau đó chị thốt lên một tiếng “Ừm” rồi chui vào gầm giường.

“Chị?” Tôi lo lắng gọi.

Dưới gầm giường im phăng phắc, không có âm thanh gì.

Tôi vội vã cúi xuống.

Phát hiện chị đang chăm chăm nhìn lên trần giường.

“Tiểu Nhu, mau vào đây.”

Chị hạ giọng nói với tôi.

Tôi lập tức chui vào.

Trên tấm ván dưới giường, có một hàng chữ chi chít:

"Trong nhà chúng ta có một thứ rất đáng sợ.

Điều quan trọng nhất là không ai nhận ra điều đó.

Cô ta là người thừa thãi.

Ngay từ đầu cô ta đã không tồn tại.

Tôi rất sợ.

Mỗi ngày, cô ta đều theo dõi xem tôi có phát hiện ra bí mật của cô ta không.

Tôi đã phát hiện ra.

Tôi chỉ có thể giả vờ như chưa phát hiện nhưng tôi biết tôi không thể giả vờ được lâu.

Mắt cô ta luôn nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi phải trốn, trốn đến một nơi mà cô ta không tìm thấy tôi."

Đoạn văn này do em trai tôi viết.

Nhưng rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Cái gì gọi là "Trong nhà có thêm một người"?

Ngay lúc đó, tôi ngửi thấy một mùi kỳ lạ.

Chính xác hơn là mùi tanh của máu.

Mùi máu đến từ chị gái.

Không biết từ lúc nào, đầu chị nghiêng sang một bên, khuôn mặt vô cảm nhìn tôi.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy như đầu chị bị lõm vào một phần so với bình thường.

“Chị, sao chị lại nhìn em như vậy?”

Ánh mắt của chị khiến tôi lạnh sống lưng.

Chị bất ngờ tiến lại gần tôi, từ từ mỉm cười: "Tiểu Nhu, em nghĩ người thừa trong nhà là ai?"

06

Tôi không khỏi rùng mình.

Chị vừa nói gì?

"Tiểu Nhu, chị chỉ muốn nhắc em, cho dù em có sợ hãi đến đâu cũng không được tỏ ra kỳ lạ trước mặt mẹ. Nhưng nếu bà nghi ngờ em, bà sẽ ra sức thể hiện sự kỳ lạ trước mặt em."

"Chúng ta phải ra tay trước, giết bà."

Khuôn mặt chị thoáng hiện một tia tàn độc.

Tôi hoảng hốt nói: "Chị, đó là mẹ chúng ta mà!"

Chị bất lực nhìn tôi: "Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ đã chết từ lâu rồi. Chẳng lẽ em muốn bị bà giết chết dã man như thằng bé sao?"

Mẹ thật sự đã chết sao?

Tôi vẫn còn nghi ngờ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy mùi tanh của máu càng lúc càng đậm.

Kinh hoàng, tôi nhận ra trán chị lõm xuống một mảng lớn.

Ở mức đó, không thể là người sống được.

Chị hoàn toàn không nhận ra sự kỳ lạ của mình.

Chị nhìn tôi chăm chú: "Tiểu Nhu, chúng ta không thể mềm lòng, nhất định phải giết bà."

Tôi chợt nhớ đến lời chị đã nói trước đây.

Nếu bà nghi ngờ em, bà sẽ ra sức thể hiện sự kỳ lạ trước mặt em.

Nỗi sợ hãi trong tôi như muốn nuốt chửng cả người.

Chị mở to mắt đến mức kỳ dị như thể mắt chị sắp rách toạc ra.

Cả đầu chị tiến lại gần, mắt nhìn chằm chằm vào tôi không hề chớp.

"Tiểu Nhu, chị quên chưa hỏi em, hôm đó mẹ bảo chị đi lấy bưu kiện, bà đã nói gì với em vậy?"

Chị nhe răng cười, nụ cười cực kỳ gượng gạo.

Lông tóc tôi dựng đứng.

Nụ cười này giống như có ai đó kéo căng da mặt chị lên, thật kinh dị.

Tim tôi đập thình thịch, cố giữ vẻ bình tĩnh lắc đầu: "Chị, em quên rồi. Em buồn ngủ quá, muốn đi ngủ."

Tôi vừa định bò ra khỏi gầm giường thì chân bị ai đó nắm chặt.

"Tiểu Nhu, mẹ ngủ rồi, bây giờ là cơ hội tốt nhất để giết bà, chúng ta ra tay ngay đi."

Chị thều thào nói.

Tôi hoảng loạn đập vào tay chị:

"Chị, để em nghĩ thêm đã!"

Tôi không dám nhìn chị dưới gầm giường, cắn răng quay về phòng.

Nửa đêm.

Tôi nằm trên giường nhưng không sao ngủ được.

Rõ ràng chị đã chết rồi.

Những gì mẹ nói chắc là thật.

Nó phát hiện ra bí mật của chị nên bị chị giết.

Nhưng hành vi của mẹ cũng rất kỳ lạ.

Hai người từng quen thuộc với tôi giờ trở nên xa lạ đến mức đáng sợ.

Nỗi sợ hãi và cô đơn tột độ tràn ngập trong lòng, khiến tôi bật khóc.

Sau khi khóc xong, tôi bình tĩnh lại đôi chút.

Sự kiện xảy ra vào ngày bố mẹ ly hôn, chỉ có một người biết rõ.

Dù bố đã tự sát nhưng có một người có thể biết chút gì đó.

Đó là người tình của bố cũng là lý do khiến bố rời bỏ mẹ.

Tôi từng rất ghét người phụ nữ này.

Tôi thậm chí đã hẹn gặp bà ta, cầu xin bà đừng phá hoại gia đình tôi.

Tôi vẫn còn lưu số của bà trong điện thoại.

Trước khi bố tự sát, người ông tiếp xúc nhiều nhất là bà ta. Chắc chắn bà ta biết điều gì đó.

Tôi run rẩy gọi đến số mà trước đây tôi từng căm ghét.

Điện thoại reo rất lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Tôi điều chỉnh lại giọng điệu, nói: "Dì Hứa"

Nghe thấy tiếng tôi, hơi thở bên kia điện thoại bỗng trở nên gấp gáp: "Cháu tìm dì làm gì?

"Tôi muốn biết trước khi tự tử bố tôi có nói gì lạ với dì không?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong giây lát, ngay cả tiếng thở cũng trở nên yếu ớt hơn.

Một lúc lâu sau, trong điện thoại có một giọng nói vang lên:

"Bố cháu không tự sát nhưng mọi người kể cả cảnh sát đều cho rằng ông ấy tự sát."

"Hôm đó, ông ấy nói rằng ông ấy muốn đi bàn chuyện ly hôn với mẹ cháu nhưng khi trở về, dì phát hiện ông ấy trở nên rất kỳ lạ, cứ như đang sợ hãi điều gì vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play