Sáng hôm sau, như mọi lần, Châu Thực đưa tôi đến cổng Tây của trường rồi vòng xe quay về.
Trước khi xuống xe, anh ấy còn trêu chọc tôi một hồi, như thể những lời kỳ quặc tối qua chỉ là ảo giác.
Muốn lộ quan hệ của chúng tôi là có ý gì?
Tôi nhìn theo bóng anh ấy lái xe đi, tâm trí hơi mơ hồ. Vừa bước vào ký túc xá, bạn cùng phòng đã nhìn tôi với vẻ kinh ngạc:
“Vãn Vãn, môi cậu sao lại vừa sưng vừa nứt thế kia?”
Tôi cảm thấy hơi nóng mặt, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Có lẽ là do cả đêm không ngủ, thêm thời tiết thay đổi, nên bị nhiệt miệng.”
“Thế còn mấy vết đỏ trên cổ là sao?”
“À… Chắc bị nổi mề đay.”
Tôi vội vàng kéo cổ áo lên che lại.
“Cậu chăm sóc người ốm vất vả quá, thương cậu thật.”
Tôi nặn ra một nụ cười ngượng ngùng. Quả thật cả đêm bận rộn, mệt mỏi quá sức.
Lưng đau, eo mỏi, giờ chân còn mềm nhũn ra. Đang định thoa thuốc cho môi thì điện thoại vang lên.
Là tin nhắn từ Châu Thực:
“Bé cưng, dây buộc tóc của em rơi trên xe anh, để anh mang qua cho nhé?”
“Để đó đi, lần sau anh đưa cũng được. “
“Ok.”
Chuyện nhỏ này tôi không mấy để tâm.
Sau khi học xong buổi sáng, tôi cùng bạn vào căng tin ăn trưa. Đúng giờ ăn trưa, người đông đến mức quá tải.
Hai đứa tôi tìm được một bàn ở góc khuất và ngồi ăn. Vì môi đau nên tôi ăn khá chậm.
Đột nhiên, nhiều cô gái trong căng tin đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Ngay lúc đó, bạn tôi hào hứng kéo tay tôi.
“Nhìn kìa! Châu Thực!”
Ban đầu tôi không định nhìn, nhưng rồi không kiềm được mà liếc qua.
Thấy Châu Thực đang cùng Đại Tráng, bạn cùng phòng anh ấy, đứng bên cạnh mua đồ ăn.
Đại Tráng nói gì đó khiến Châu Thực mỉm cười lười biếng. Vết thương nhỏ trên môi anh ấy hiện rõ mồn một, mang theo chút gì đó mờ ám.
Hóa ra tối qua tôi cũng cắn mạnh đến vậy!
Mặt tôi nóng bừng, vội vàng cúi đầu xuống.
Vô tình, tôi lại thấy trên cổ tay của Châu Thực có đeo một chiếc dây buộc tóc màu đỏ.
Dây hơi nhỏ, để lại một vết hằn nhạt trên da. Nhưng anh ấy chẳng bận tâm, thỉnh thoảng còn đưa tay lên nghịch nhẹ.
Thông thường, khi con trai đeo dây buộc tóc của con gái trên tay, điều đó ngầm ý rằng anh ta đã có bạn gái.
Anh ấy bị “trói” rồi.
Bạn cùng phòng tôi cũng nhận ra điều đó.
Cô ấy kinh ngạc:
“Sao Châu Thực lại đeo dây buộc tóc? Anh ấy có bạn gái rồi à?
“Không ngờ anh ấy cũng tin vào mấy thứ kiểu này. Như người yêu cuồng nhiệt ấy!”
“…”
Tôi im lặng, không nói gì. Chỉ cắn nhẹ lên môi, nơi vẫn còn đau từ vết thương.
Trong lòng lại gợn lên từng đợt cảm xúc.
Sau khi bạn tôi buôn chuyện một hồi, cô ấy bất chợt nhìn thấy ánh mắt tôi thoáng nét ngại ngùng, liền ngơ ngác hỏi:
“Vãn Vãn, cậu sao vậy?”
“Không sao, mình… chỉ là môi hơi đau, định ra mua chai nước uống. Cậu có cần gì không?”
“Cho mình một lon Coca không đường nhé!”
“Được, mình đi mua.”
Tôi đứng dậy và đi về phía siêu thị nhỏ bên cạnh căng tin. Siêu thị không đông lắm, tôi liền đến thẳng quầy nước giải khát tìm đồ uống.
Chưa được bao lâu, đằng sau vang lên tiếng bước chân nhàn nhã. Ngay sau đó, có người từ phía sau ôm chặt lấy tôi, rồi hôn nhẹ lên má.
Tôi không né tránh, cũng không quay đầu lại. Chỉ lo lắng liếc nhìn về phía bên kia kệ hàng, sợ ai đó bất ngờ xuất hiện.
“Châu Thực, buông em ra đi.”
“Không buông, ai bảo em trong căng tin lại không nhìn anh.”
Anh ấy ôm tôi chặt hơn, cố tình dùng tay đo vòng eo của tôi.
Tôi khẽ giọng giải thích:
“Em có nhìn rồi mà.”
“Về sau em phải nhìn anh nhiều hơn. Chỉ được nhìn mỗi anh thôi.”
“Được rồi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Châu Thực tiếp tục ôm tôi, trêu chọc:
“Thịnh Vãn, eo em nhỏ quá.”
Mặt tôi đỏ bừng:
“Anh đừng làm loạn nữa.”
Vừa nói, tôi vừa đẩy tay anh ấy ra, nhưng ngón tay lại vô tình chạm vào dây buộc tóc trên cổ tay anh ấy.
Nhớ lại lời bạn tôi nói lúc nãy, tôi hơi nghiêng đầu, hỏi:
“Châu Thực, trả em lại dây buộc tóc đi.”
“Không trả đâu, anh đeo thấy cũng dễ chịu mà.”
“Nhưng nếu anh đeo thế này, người khác sẽ nghĩ anh có bạn gái rồi đấy.”
Sợ anh ấy hiểu lầm rằng tôi muốn lên mặt với anh ấy, tôi vội vàng giải thích thêm:
“Em không có ý gì đâu, chỉ là sợ dây buộc tóc này làm anh khó tìm người yêu, chắn mất vận đào hoa của anh thôi.”
“…”
Châu Thực ở sau lưng tôi, nghiến răng nói:
“Anh mạng cứng, không sợ khắc chế. Với lại, bị người khác đeo thì anh sẽ gặp ác mộng, chỉ thích em đeo thôi, không được à?”
Lời nói của Châu Thực thực sự khiến tim tôi đập nhanh, cảm giác bị anh ấy trêu chọc đến nghẹt thở.
Tôi khẽ chạm vào sợi dây buộc tóc, cảm giác hơi phấn khích nhưng lại muốn giấu đi.
“Vậy anh cứ đeo đi.”
Châu Thực thật sự ngày nào cũng đeo sợi dây buộc tóc của tôi đi lại trong trường. Tin đồn anh ấy có bạn gái bắt đầu lan ra khắp nơi.
Anh ấy không phủ nhận. Nhiều cô gái tiếc nuối vô cùng.
Khi bạn cùng phòng đang bàn tán với tôi về chuyện này, tôi vừa nhắn tin cho Châu Thực:
“Ông xã ngủ ngon nha.”
Anh ấy nhắn lại ngay một tấm ảnh selfie đầy quyến rũ. Nhìn ảnh mà mặt tôi nóng bừng, tai cũng đỏ.
“Vãn Vãn, sao trông cậu vui thế?”
Tôi cố nén nụ cười:
“À, xem được video hài thôi.”
“Ừ, mà cậu nghĩ cái dây buộc tóc trên tay Châu Thực là do bạn gái anh ấy tặng không?”
“Ừm… cũng không chắc là bạn gái đâu.”
Tôi nói nửa chừng, vì cũng có thể là do anh ấy lấy từ tay tôi, người chỉ là bạn giường của anh ấy.
Bạn tôi bừng tỉnh.
“Cũng đúng, có khi đang trong giai đoạn tán tỉnh cũng nên. Trời ơi, mình tò mò quá, không biết Châu Thực tán người thế nào nhỉ? Chắc chắn kiểu gì cũng siêu chiếm hữu.”
Tôi không đáp, nhưng trong lòng thầm nghĩ cô ấy nói đúng. Bởi gần đây, tôi cảm giác rõ ràng rằng Châu Thực đang theo đuổi mình.
Trên giường ở căn hộ của anh ấy, anh ấy thường bất ngờ nói rằng thích tôi, rồi bắt ép tôi phải nói lại.
Tôi vừa khóc vừa nói xong, anh ấy lại vui vẻ như một chú cún hạnh phúc, đuôi cứ vẫy liên tục.
Khi không ở trên giường, anh ấy càng dính chặt lấy tôi và thể hiện sự chiếm hữu rõ rệt hơn.
Ngay cả ở trường, anh ấy cũng không ngại xuất hiện công khai bên cạnh tôi, tạo ra những mối liên hệ rõ ràng giữa chúng tôi.
Cho đến hôm đó, Châu Thực nhắn cho tôi, bảo rằng anh ấy đang ở sân bóng và muốn tôi mang nước cho anh ấy.
Tôi không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
Nhưng khi đến nơi, tôi phát hiện trước mặt anh ấy có một cô gái xinh đẹp, rạng rỡ đang đứng cạnh anh ấy.
Cô ấy chỉ vào sợi dây buộc tóc trên tay anh ấy, nũng nịu nói:
“Châu Thực, tóc em rối quá, trời thì nóng quá, anh cho em mượn cái dây này buộc tóc được không?”
“Cô muốn à?”
Anh ấy khẽ lắc cổ tay, như đang suy nghĩ.
Cô gái cười rạng rỡ:
“Đúng rồi, cho em nhé?”
Tôi đứng không xa, cố mím môi thật chặt.
“Không cho.”
Châu Thực từ chối thẳng thừng.
Cô gái không chịu bỏ cuộc, tiếp tục nhõng nhẽo:
“Làm ơn đi mà, trời nóng thật sự luôn đấy.”
“Ồ, đi thêm 200 mét về bên trái, tiệm cắt tóc vẫn mở đó. Cô cắt ngắn tóc đi sẽ không còn nóng nữa.”
Nói xong, anh ấy quay người định bước đi. Tất nhiên, anh ấy nhanh chóng nhìn thấy tôi đang đứng ngây ra đó.
Châu Thực khẽ nhướn mày, rồi bước thẳng về phía tôi.
“Đang mơ màng gì thế?”
Giọng anh ấy trầm thấp, mang theo chút âm sắc ấm áp, khiến tai tôi có chút bừng đỏ.
Cô gái xinh đẹp kia cũng quay đầu nhìn về phía chúng tôi. Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, lấy chai nước từ trong túi ra.
“Đây là nước của anh. Em đi trước đây.”
“Đợi đã.”
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, cúi sát thì thầm bên tai:
“Anh lại nhớ em rồi, bé cưng. Tối nay qua chỗ anh nhé?”
“Ừm, được.”
Nói xong, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua vai Châu Thực, nhìn về phía cô gái kia đang tức tối đứng đó.