Tôi vừa định chợp mắt một chút thì bạn cùng phòng đã năn nỉ kéo tôi ra ngoài.

“Hôm nay Châu Thực có trận đấu, đi muộn là không còn chỗ đâu!”

“Nhưng tôi muốn ngủ để lấy lại sức…”

“Buổi tối cậu cũng đâu có gì làm mà! Cưng ơi, làm ơn đi, đi với tớ xem nam thần đi mà, anh ấy hiếm khi ở trường, cơ hội này không phải lúc nào cũng có đâu!”

“Haizz, thôi được rồi.”

Tôi đành miễn cưỡng theo bạn ra sân bóng. Nhưng cuối cùng vẫn đến muộn một chút.

Rất nhiều cô gái xinh đẹp đã chen chúc chật kín quanh sân, y như cảnh fan gặp thần tượng.

 

Bạn tôi kéo tôi tìm được một khe hở chui vào, sau khi chen lấn đủ kiểu thì cuối cùng cũng đến được hàng đầu.

Tôi cúi xuống chỉnh lại quần áo đã bị nhăn vì chen chúc.

Lúc này, bạn cùng phòng chọc vào tay tôi, phấn khích nói:

“Vãn Vãn, nhìn kìa, đó chính là Châu Thực học trưởng! Nam thần trong các nam thần của trường mình đó!” 

“Tòa nhà thí nghiệm mới kia là gia đình anh ấy tiện tay quyên góp luôn đó, trời ơi, vừa đẹp trai vừa giàu như vậy thì sống sao nổi?”

Tôi thuận miệng đáp:

“Chắc đầu thai cũng là một nghệ thuật.”

“Thôi nào đừng lo chỉnh quần áo nữa, nhanh lên, nhìn trai đẹp đi!”

“Được rồi.”

Tôi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn. Hôm nay sân bóng đầy những chàng trai trẻ tràn đầy sức sống. 

Nhưng tôi chẳng có hứng thú mấy, chỉ đứng bên cạnh nhìn một cách hờ hững.

Khi không ai để ý, ánh mắt tôi lại nhẹ nhàng lướt qua và dừng lại ở bóng lưng đẹp nhất giữa đám đông.

Lúc đó, như cảm nhận được gì đó, chàng trai bất ngờ quay đầu về phía tôi. Đôi mắt đen láy, khuôn mặt rạng rỡ, đẹp đến mức nổi bật giữa đám đông.

“Aaaaa, Châu Thực nhìn qua đây rồi kìa! Vãn Vãn!”

“Cậu nhìn kỹ đi, có phải đẹp trai thật không?!”

Bạn cùng phòng đứng cạnh tôi nhảy cẫng lên vì phấn khích.

Mãi một lúc sau, tôi mới khẽ đáp:

“Ừm, cũng tạm thôi.”

Câu “Cũng tạm thôi” của tôi làm mấy cô gái đứng gần đó lườm nguýt. Chắc họ nghĩ tôi không biết thưởng thức.

Tôi hiểu ý, không nói gì thêm, tiếp tục cùng bạn xem trận đấu.

 

Đang chăm chú nhìn sân bóng mà tâm trí lơ đãng thì bỗng có ai đó bước đến trước mặt tôi.

Một chàng trai mặc áo bóng rổ, cũng là cầu thủ trong trận đấu này. Chỉ có điều chắc là cầu thủ dự bị.

Cậu ấy ngượng ngùng gãi đầu, 

“Bạn ơi, có tiện cho mình xin cách thức liên lạc không?”

Một câu bắt chuyện điển hình.

Bạn tôi hiểu ngay, đứng bên cạnh nháy mắt cười gian.

Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, lắc đầu,

 “Xin lỗi, không tiện.”

Chàng trai có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó cậu ấy mở nắp chai nước trên tay, nhiệt tình đưa cho tôi.

“Không tiện cũng không sao, chai nước này tặng bạn. Xem như kỷ niệm lần đầu chúng ta trò chuyện.”

 

Tôi nhìn chai nước, cảm thấy hơi khó xử. Cảm giác rằng nếu không nhận, cậu ấy sẽ tiếp tục làm phiền.

Vì vậy, tôi đành nhận lấy.

“Được rồi, cảm ơn.”

Chàng trai vui mừng, đang định nói gì thì bất ngờ một quả bóng rổ lao thẳng đến, rơi ngay giữa tôi và cậu ấy.

Tiếng va chạm lớn đến mức cả sân bóng đột ngột im lặng. 

Mọi người ngơ ngác nhìn về phía người gây ra chuyện, và rồi họ thấy Châu Thực đang đứng cách đó không xa. 

 Trên khuôn mặt Châu Thực tuy là vẻ mệt mỏi, nhưng lại có một áp lực đáng sợ khiến người ta không rét mà run.

“Các cậu đang làm gì vậy?”

Chàng trai vừa tỏ tình với tôi lập tức giải thích:

“Học trưởng, em… em chỉ đang tìm người.”

“Tìm gì mà tìm, lên sân đánh một chút đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ.”

Chàng trai quay lại nhìn tôi với vẻ lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn bước chân lên sân tiếp tục trận đấu.

 

Trận đấu tiếp tục, nhưng lúc này sự chú ý của khán giả đã hoàn toàn chuyển hướng về phía Châu Thực, người đang đi về phía tôi.

Anh ấy dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt lười biếng.

Tôi khẽ cau mày, thở dài.

“Em gái, chai nước này có thể đưa cho anh không? Dù sao đây cũng là nước của đội bóng, em lấy đi rồi, anh biết lấy gì uống?”

Châu Thực thản nhiên chìa tay ra, làm động tác muốn lấy lại chai nước từ tay tôi.

 

Anh ấy đứng khá gần, tôi có thể ngửi thấy rõ mùi mồ hôi của anh ấy, pha lẫn với hương thơm tự nhiên của cơ thể.

Không khó chịu, ngược lại khi kết hợp với khuôn mặt đẹp trai và vóc dáng hoàn hảo, trông anh ấy như một con cáo tinh nam tính, cực kỳ cuốn hút.

 

Bạn tôi đứng cạnh đã bị cuốn đến mức hóa thành ngốc nghếch, chỉ biết phát ra những âm thanh ngắt quãng như tiếng còi tàu.

Tôi nhìn nam thần của trường, bình thản nói:

“Xin lỗi, chai này đã mở rồi, tôi cũng vừa uống một ngụm, không tiện đưa anh.”

Châu Thực mỉm cười.

“Không sao, anh không bận tâm mấy chuyện nhỏ như vậy.”

Nói xong, anh ấy lại đưa tay ra đòi chai nước.

Gương mặt trông láu cá và lì lợm, như thể không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua.

Tôi mím môi, hơi bực mình, rồi đưa chai nước cho anh ấy.

“Đưa anh.”

Anh ấy mở nắp chai ngay trước mặt tôi và uống một ngụm. Yết hầu của anh ấy khẽ chuyển động, đôi tay dài mạnh mẽ nắm chặt chai nước.

Uống xong, anh ấy nghiêng đầu, cố ý trêu chọc.

“Anh cảm ơn nha, em gái.”

Tôi cúi mắt xuống, thể hiện rõ sự thờ ơ, không muốn tiếp chuyện. Châu Thực không nói gì thêm, quay lưng bước đi với dáng vẻ lười biếng.

Lúc này, bạn cùng phòng mới hoàn hồn, phấn khích kéo tôi lại.

 

“Vãn Vãn, sao Châu Thực lại nói chuyện với cậu vậy? Anh ấy còn chọc cậu và uống cùng một chai nước nữa!”

 “Cậu quen Châu Thực đúng không!?”

Tôi lạnh nhạt phủ nhận.

Nói nhanh như thể sợ ai đó phát hiện ra điều gì.

“Không thân, không quen, không quan tâm.”

Sau đó, bạn cùng phòng không nỡ để tôi ngồi giữa trời nắng xem hết trận đấu. Hết hiệp một, cô ấy liền rủ tôi đi uống trà sữa.

Hai đứa vừa nhâm nhi đồ uống trong phòng điều hòa mát lạnh, vừa nghe tiếng reo hò vang lên từ sân bóng bên cạnh.

 

Những từ như “Châu Thực”, “đẹp trai quá” cứ vang lên không ngừng cho đến khi trận đấu kết thúc.

Bạn tôi cảm thán:

 “Cũng chỉ có Châu Thực mới khiến mấy cô nàng trong trường phát cuồng thế này.”

Rồi cô ấy quay sang hỏi lại tôi: 

“Vãn Vãn, cậu thật sự không quen Châu Thực à?”

“Không quen.”

“Cậu nói dối à? Sao anh ấy lại cố tình trêu cậu nhỉ?”

“Chắc anh ta rảnh thôi.”

Tôi thờ ơ nghịch điện thoại, bạn tôi không hỏi thêm gì nữa, chỉ mơ màng nhìn về phía sân bóng với vẻ ngẩn ngơ.

“Vãn Vãn, cậu nói xem, mình có nên lấy hết can đảm đi xin WeChat của Châu Thực không?”

“Nếu cậu thích thì cứ đi.”

“Thôi bỏ đi, hì hì, thật ra mình cũng không thích anh ấy lắm, chỉ thấy đẹp trai thôi.

“Với lại, mình cũng tự biết thân biết phận, nếu mình xinh như cậu, chắc chắn mình sẽ chủ động làm bạn với anh ấy rồi.”

Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc phản bác: 

“Không phải đâu. Cậu xinh hơn mình nhiều, da cậu trắng, chân cũng dài.”

Bạn tôi cảm động đến mức mắt rưng rưng.

“Ôi trời ơi, cậu thật tốt. Một lát nữa bớt nắng mình nhất định sẽ mời cậu đi ăn lẩu.”

Tôi vừa định gật đầu đồng ý thì điện thoại bỗng vang lên một tiếng. Một tin nhắn từ tài khoản WeChat không lưu tên gửi đến cho tôi.

Tin nhắn ghi: “Ra cổng Tây của trường.”

Tôi khóa màn hình điện thoại lại, có chút tiếc nuối từ chối lời mời của bạn cùng phòng.

“Tối nay mình có việc rồi, không đi ăn cùng cậu được. Để lần sau nhé.”

Bạn tôi hiểu ngay.

“Lại là người họ hàng không khỏe của cậu cần chăm sóc à?”

Tôi chậm rãi gật đầu: “Ừ…”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play