Vậy tối nay cậu có về ký túc xá không?”
“Không, mình không về đâu.”
Sau khi tạm biệt bạn cùng phòng, tôi một mình bước đến cổng Tây.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại lướt qua vài cô gái vẫn đang hào hứng bàn tán về trận đấu vừa rồi.
Nhân vật chính trong câu chuyện của họ vẫn là nam thần Châu Thực.
Tôi không quan tâm, vẫn đi tới cổng tây.
Cổng Tây của trường khá nhỏ và nằm ở khu vực hẻo lánh. Bên ngoài không có khu thương mại, nên ít sinh viên qua lại.
Vừa bước đến cổng, tôi đã bị một bàn tay lớn ôm ngang eo kéo lại. Chưa kịp lên tiếng, đôi môi đã bị chiếm lấy một cách thô bạo.
Giữa hơi thở đan xen, giọng chàng trai mơ hồ đầy đe dọa:
“Dám nhận nước của người khác? Còn cười ngọt ngào thế à?
“Anh hôn chết em luôn bây giờ được không?”
“Đừng mà…”
Tôi bất đắc dĩ giơ tay kéo nhẹ tóc anh ấy, khẽ cầu xin:
“Châu Thực, nhẹ chút thôi.”
Đúng vậy, người này chính là Châu Thực.
Là chàng trai được ngưỡng mộ nhất hôm nay, tâm điểm của bao ánh mắt ngưỡng mộ trên sân bóng.
Bề ngoài, chúng tôi như hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ giao nhau.
Nhưng trong bóng tối, chúng tôi lại làm đủ mọi chuyện thân mật mà các cặp đôi thường làm.
Trong những đêm muộn, tại căn hộ ngoài trường của anh ấy, trên chiếc giường mềm mại đó.
Những khoảnh khắc gần gũi, tình tứ không nói nên lời.
Dù vậy, chúng tôi không phải là người yêu. Chỉ là bạn trên giường, thẳng thắn hơn, thì chỉ là bạn tình.
Thực chất, tất cả mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tiệc câu lạc bộ, khi tôi còn là sinh viên năm nhất.
Châu Thực, với tư cách là đàn anh đón tân sinh viên, cũng uống khá nhiều. Hai người say xỉn vô tình bước vào cùng một phòng để nghỉ ngơi.
Trong cơn say, dục vọng mơ hồ bùng lên trong bóng tối. Cuối cùng, chúng tôi đã làm chuyện dại dột, bồng bột.
Sau khi tỉnh dậy, cả hai đều cố giữ vẻ lạnh nhạt, như thể chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Nhưng rồi cả hai đều không thể cưỡng lại sức hút của lần đầu đó.
Cả hai thầm đồng ý tiếp tục duy trì mối quan hệ này, như những kẻ tình cờ tìm thấy thú vui từ sai lầm.
Chúng tôi đã thống nhất rằng không ai được biết về mối quan hệ này.
Vì vậy, trước mặt mọi người thì chúng tôi giả vờ như không quen biết, nhưng sau lưng lại hôn nhau đến mức tưởng như môi sắp nát ra.
Mối quan hệ này đã kéo dài hơn một năm rồi.
Lúc đầu, Châu Thực đối xử với tôi khá tốt.
Dù tính cách anh ấy có phần lười biếng, phóng túng, nhưng chưa bao giờ anh ấy tán tỉnh hay mập mờ với cô gái nào khác.
Anh ấy chỉ trêu chọc tôi khi không có ai, nói những lời vừa ngọt ngào vừa mỉa mai trên giường, mạnh mẽ nhưng lại dịu dàng.
Anh ấy còn tặng quà, chuẩn bị những bất ngờ, ôm tôi cùng xem những bộ phim hài vô bổ, thậm chí giúp tôi giặt quần áo và nấu ăn.
Dần dần, anh ấy trở nên bám dính lấy tôi hơn, gần như không rời nửa bước và luôn ghen tuông.
Chỉ cần có người khác bắt chuyện với tôi, anh ấy lập tức tỏ thái độ khó chịu.
Hành động của anh ấy trên sân bóng hôm nay chính là do tâm trạng không vui mà ra.
Vào những đêm chúng tôi không ở cạnh nhau, anh ấy vẫn gọi điện bắt tôi “ngủ cùng qua điện thoại”.
Vì sợ bị lộ, tôi không dám nói lớn trong ký túc xá, nhưng anh ấy thì cứ nói những lời tình cảm qua tai nghe.
Gọi tôi là “bé cưng”, nói nhớ tôi, bảo muốn hôn tôi mãi.
Sự chiếm hữu kỳ lạ này khiến tôi bối rối, không biết phải đối mặt ra sao.
Anh ấy làm tôi có cảm giác như mình thật sự là người yêu mà anh ấy đã yêu say đắm vậy.
“Em đang nghĩ gì thế? Anh gọi em mấy lần rồi mà không trả lời.”
Châu Thực ôm tôi từ phía sau, dựa vào một gốc cây lớn. Anh ấy áp sát mặt tôi, có chút không hài lòng, giọng khàn khàn hỏi tôi.
Tôi chợt bừng tỉnh, lắc đầu.
“Không nghĩ gì cả, chỉ là anh lại cắn môi em đau quá, tê hết rồi.”
“Vậy à? Để anh xem nào. Chỉ hơi sưng thôi, để anh hôn thêm vài cái là hết đau ngay.”
Anh ấy cố tình cúi xuống, hôn tôi thêm vài lần nữa.
Hành động không hề tiết chế, tiếng “chụt chụt” vang lên, nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng ở cổng Tây.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, dù nơi này ít người qua lại, tôi vẫn có chút lo lắng.
Nhưng Châu Thực chẳng hề bận tâm, tiếp tục hôn tôi và thủ thỉ những lời khiến tôi không biết phải đối phó thế nào.
“Vài ngày không gặp, em có nhớ anh không?”
“Nhớ…”
“Vậy vừa nãy em gọi anh là gì?”
Anh ấy nhướn mày.
Tôi hơi ngẩn ra, rồi nhận ra anh ấy đang không hài lòng vì khi kéo tóc anh ấy lúc nãy, tôi đã lỡ gọi thẳng tên anh ấy.
Vì vậy, tôi chủ động vòng tay ôm lấy anh ấy, nhỏ giọng dịu dàng nói:
“Nhớ anh, ông xã.”
Châu Thực hài lòng, anh ấy cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng.
“Em đã nói với bạn cùng phòng là tối nay không về rồi chứ?”
“Em nói rồi.”
Tôi mím môi gật đầu. Châu Thực mỉm cười.
“Vậy là được rồi, đi thôi, về nhà nào.”
“Tối nay anh sẽ cố gắng để em ngủ sớm.”
Nhưng tối nay, anh ấy không giữ lời hứa.
Anh ấy quá quậy phá, cố tình ép tôi gọi anh “ông xã” hết lần này đến lần khác.
Tôi không cưỡng lại được và cứ thế thuận theo.
Sau đó lại âm thầm trách mình không có chút kiên cường nào, sao chỉ với một tiếng “bé cưng” của anh ấy mà tôi đã ngoan ngoãn gọi theo anh ấy đến khàn cả giọng.
Khi tôi vừa rúc mặt vào cổ anh ấy nghỉ ngơi, anh ấy nằm bên cạnh nghịch điện thoại, đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Vừa nghịch tóc tôi, anh ấy vừa nhàn nhã trả lời:
“Có gì thì nói nhanh, đang bận đây.”
Giọng lớn của bạn cùng phòng anh ấy, Đại Tráng, vang lên qua loa điện thoại:
“Có chứ, chuyện lớn luôn!
“Châu cẩu, hôm nay tôi đi nghe ngóng về cô gái cậu tán trên sân bóng. Cô ấy tên là Thịnh Vãn, được mệnh danh là bông hoa cao quý của khoa Toán.”
Nghe đến tên mình, tôi bỗng ngẩng đầu lên, khó hiểu.
Sao lại phải điều tra tôi?
Châu Thực liếc tôi một cái, tay đang nghịch tóc liền di chuyển đến tai tôi, nhẹ nhàng bóp lấy, vừa trêu chọc vừa dỗ dành.
“Rồi sao nữa?”
“Rồi thì tôi thấy cậu đỉnh đấy, nhắm trúng ngay một cô gái xuất sắc thế.”
“Đúng là xuất sắc thật, vậy cậu nghĩ tôi và cô ấy có hợp không?”
Đại Tráng phá lên cười lớn:
“Hợp hay không tôi không biết, nhưng cậu tán tỉnh xong thì cô ấy quay lưng bảo không thân, không quen, không quan tâm.”
“Nghĩa là cô ấy chả coi cậu ra gì, Châu cẩu, hahaha!”
Tay Châu Thực đang nghịch tai tôi khựng lại một chút. Rồi anh ấy bật ra vài tiếng cười lạnh.
“Được thôi, không quen thì không quen. Có việc rồi, cúp đây.”
Vừa cúp điện thoại, anh ấy đã kéo tôi lại, tiếp tục hôn. Lần này còn dữ dội hơn, tôi cảm giác môi mình như bị cắn đến chảy máu.
Vì không hiểu nổi cơn giận của anh ấy từ đâu mà đến, tôi không dám chống cự, chỉ biết ngoan ngoãn để mặc anh ấy.
Sau một lúc Châu Thực mới dịu đi một chút. Anh ấy dùng ngón cái ấn nhẹ lên môi tôi nơi vừa bị anh ấy cắn rách.
Giọng anh ấy mang theo chút giễu cợt nhưng vẫn có nét không vui:
“Không quen?
“Thịnh Vãn, thế vừa rồi em liên tục gọi anh là ‘ông xã’ nhiều lần là sao?”
Tôi cảm thấy hơi đau, nhưng cố gắng chịu đựng.
Nhỏ giọng, lo lắng hỏi:
“Châu Thực, anh giận à?”
“Ừ, có chút.”
“Nhưng chúng ta đã thỏa thuận là không được để lộ quan hệ này trước mặt người khác mà.”
“Thế nếu anh muốn lộ ra thì sao?”
Châu Thực nói câu đó, ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt sâu thẳm, khiến tôi không thể hiểu nổi.
Khi tôi còn chưa kịp trả lời, Châu Thực đã có chút bực bội thở dài.
“Thôi, em không hiểu đâu. Để anh ôm em ngủ vậy, nhưng phải hôn thêm cái đã.”
Tôi im lặng một lát, cuối cùng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên hôn anh ấy.
Chủ đề kỳ lạ này cũng dừng lại ở đó.