Châu Thực – Ngoại truyện từ góc nhìn của anh
“Châu cẩu, nhìn kìa! Cô gái đó đẹp quá!”
Tôi ngồi dưới bóng râm, cúi đầu chơi game, chẳng buồn ngẩng lên.
Hoàn toàn không muốn để ý đến sự phấn khích như chó con của Đại Tráng mỗi khi thấy gái đẹp.
“Không nhìn.”
“Wow, lứa tân sinh năm nay toàn gái xinh. Cậu bảo nếu mình lấy cớ giúp cô ấy khuân đồ, liệu có xin được số không?”
“Nhà không có gương à?”
Tôi đáp mà không thèm ngẩng đầu lên.
“Chết tiệt, thế thì mình sẽ xem hôm nay cô ấy đăng ký vào câu lạc bộ nào. Mình cũng sẽ tham gia.”
“ Khi đó, với tư cách đàn anh, mình sẽ dành cho cô ấy sự quan tâm ấm áp như mùa xuân. Cô ấy chắc chắn sẽ cảm động mà thích mình!”
“Bây giờ đang là tháng 9, tình yêu của cậu sẽ chỉ dần lạnh đi thôi. Tỉnh táo lại đi.”
Tôi không ngại đả kích cậu ấy. Đại Tráng lẩm bẩm chửi tôi vô tình, cứ nằng nặc bắt tôi phải nhìn.
Bị làm phiền mãi, tôi đành hạ điện thoại xuống, ngẩng đầu lên xem thử.
Chết tiệt. Tôi thầm rủa một tiếng.
Đại Tráng lần này đúng là không nói sai. Cô ấy thực sự rất xinh.
Mái tóc mềm mượt buông trên vai, gương mặt dịu dàng, nhưng lại phảng phất nét lạnh lùng.
Trong khi tôi còn đang dán mắt vào cô ấy, Đại Tráng đã lại chuyển mục tiêu sang những cô gái khác.
Tôi nhìn thoáng qua bảng ghi danh của cô gái.
Ồ, câu lạc bộ leo núi. Dạo này tôi dư năng lượng, leo núi cũng hợp để giải tỏa.
Tôi liền mở WeChat của chủ tịch câu lạc bộ leo núi:
“Ê, câu lạc bộ cậu có thiếu người không? Cần anh vào giúp tăng danh tiếng không?”
Bạn tôi vui mừng ra mặt, đồng ý ngay lập tức và còn bổ nhiệm tôi làm phó chủ tịch. Thế là tôi có được bản đăng ký của cô ấy một cách đường đường chính chính.
Thịnh Vãn… !
Cái tên nghe cũng hay thật. Tôi lẩm nhẩm trong đầu nhiều lần.
Một tuần sau, câu lạc bộ tổ chức buổi dã ngoại cho tân sinh viên, leo núi và qua đêm tại một homestay trên núi.
Cả ngày hôm đó, tôi chỉ chú ý đến Thịnh Vãn. Nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ chăm chú leo núi với vẻ mặt lạnh lùng.
Khi cô ấy trượt chân, tôi lập tức bước tới đỡ.
“Cảm ơn anh, đàn anh.”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, giọng nói dịu dàng nhưng xa cách và lịch sự. Tôi thả tay ra, vẻ lười biếng trở lại trên khuôn mặt.
“Khách sáo quá, em gái.”
Tối đó, mấy bạn tân sinh viên bắt đầu uống rượu, và không biết ai đã thuyết phục Thịnh Vãn uống hai ly.
Cô ấy trở nên trầm lặng hơn hẳn. Tôi vốn không thích mùi rượu, nên chẳng uống giọt nào, chỉ ngồi từ xa nhìn cô.
Nhìn một lần, rồi lại nhìn thêm lần nữa. Cho đến khi cô ấy đứng dậy, lảo đảo rời đi về phòng ngủ.
Tôi không yên tâm, giữ một khoảng cách an toàn và theo dõi cô từ xa.
Rồi tôi thấy cô ấy dừng trước cửa phòng của tôi, cầm thẻ phòng quẹt lung tung lên khóa cửa.
Miệng lẩm bẩm đầy men say:
“Hả? Sao cửa này không mở nhỉ?
“Cửa hư rồi…Cửa không chịu nghe lời…”
Tôi bước tới, chỉ vào căn phòng bên cạnh:
“Phòng của em ở đây này.”
Cô ấy gãi đầu, rồi đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt không rời. Ánh mắt đó khiến nụ cười trên môi tôi dần tắt.
Tôi gằn giọng, nửa đùa nửa thật:
“Em nhìn tôi làm gì?”
“Nhìn anh, vì anh đẹp trai… ợ!”
“Đẹp đến mức nào?”
“Đẹp đến mức muốn hôn anh…”
Tôi khẽ nuốt ực một tiếng, mất vài giây mới trả lời được:
“Vậy thì hôn đi.”
Cô ấy do dự một chút, nhưng rồi dưới ảnh hưởng của men rượu, cô ngoan ngoãn làm theo.
Nụ hôn của cô ngây ngô, mềm mại, phảng phất mùi rượu, khiến lòng tôi bùng lên cảm giác nóng bỏng không sao kìm được.
“Thịnh Vãn, nếu em quay về phòng mình bây giờ, vẫn còn kịp đấy.”
“Nhưng… em vẫn muốn hôn anh.”
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt sáng rực, bộ dạng như một kẻ nghịch ngợm không chịu buông tha.
Trong đầu tôi tua nhanh đủ kịch bản có thể xảy ra nếu mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Và cuối cùng, chỉ còn đọng lại một ý nghĩ duy nhất.
Chết tiệt.
Trước tiên cứ giữ cô ấy bên mình đã, sau này tính tiếp.
End