Chương 4: Bóng Ma Mất Tích
Sau khi tìm kiếm khắp căn phòng nhưng không thấy lối ra, cả nhóm tụ lại với vẻ mặt hoang mang và tuyệt vọng. Bầu không khí trở nên nặng nề, chỉ có tiếng thở hổn hển và ánh mắt lo sợ của mỗi người. Khánh lau mồ hôi trên trán, quay sang đếm lại từng thành viên.
“Chờ đã…” Khánh ngừng đếm, mặt anh trở nên trắng bệch. “Lan đâu rồi?”
Mọi người cùng quay lại, nhìn quanh căn phòng. Lan, người bạn từ đầu luôn kề cận bên Vy, bây giờ đã biến mất mà không để lại dấu vết nào. Vy há hốc miệng, giọng run rẩy: “Lan… lúc nãy cô ấy vẫn ở bên cạnh tớ mà… chúng ta đã nắm tay nhau…”
Nam, vẫn cố giữ bình tĩnh, vội vàng soi đèn điện thoại khắp phòng, thầm hy vọng Lan chỉ đi lạc đâu đó trong góc tối. Nhưng căn phòng trống rỗng, mọi ngóc ngách đều hiển hiện rõ ràng, và không có dấu hiệu gì cho thấy Lan từng bước ra khỏi cửa.
Vy bắt đầu khóc, đôi vai cô run lên: “Không thể nào… Lan sẽ không tự ý bỏ đi mà không báo chúng ta.”
Nam cố gắng trấn tĩnh mọi người, giọng anh trầm xuống, nhưng không giấu nổi sự lo lắng. “Bình tĩnh đã… có thể Lan đang tìm cách giúp chúng ta. Biết đâu cô ấy đã tìm ra một lối thoát khác và đi xem trước.”
Khánh không tin vào lời an ủi đó, anh hét lên trong sự giận dữ và hoảng loạn: “Đi xem trước cái gì? Cậu nghĩ cô ấy sẽ bỏ mặc chúng ta như thế à? Rõ ràng Lan… đã bị thứ gì đó đưa đi!”
Đột nhiên, tiếng cười lạnh lẽo từ tấm gương lớn trong phòng lại vang lên, một tiếng cười đầy khinh miệt và bí ẩn, làm cho da thịt ai cũng sởn gai ốc. Hình ảnh trong gương bắt đầu biến đổi, phản chiếu không còn là hình dáng của cả nhóm mà là… Lan!
Nhưng Lan trong gương trông khác lạ. Cô ngồi bất động với đôi mắt vô hồn, làn da nhợt nhạt và một nụ cười méo mó, khẽ lẩm bẩm trong vô thức. Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lạnh lẽo vang lên từ tấm gương: “Các bạn… sẽ không bao giờ thoát khỏi đây. Một khi đã bước vào… thì linh hồn sẽ mãi mãi thuộc về ngôi nhà này.”
Vy hét lên, bịt chặt tai như không thể chịu nổi giọng nói đó. Cô khóc nức nở: “Lan… Là cậu sao? Cậu… đang ở đâu?”
Hình ảnh của Lan trong gương cười khẩy, đôi mắt tràn đầy sự ám ảnh, rồi từ từ biến mất. Khánh tiến lại gần tấm gương, đập mạnh vào nó: “Thả Lan ra! Đồ quái vật!”
Nhưng tấm gương lại trở về trạng thái im lặng, chỉ còn phản chiếu khuôn mặt đầy lo lắng và sợ hãi của nhóm người còn lại. Nam kéo Khánh ra, nói nhỏ: “Chúng ta không thể tiếp tục thế này. Nếu chúng ta mất bình tĩnh, ngôi nhà sẽ chiếm lấy từng người trong chúng ta… giống như Lan.”
Khánh hít một hơi dài, cố gắng kiềm chế cơn giận. Anh nhìn quanh phòng một lần nữa, như muốn chắc chắn không bỏ sót bất kỳ dấu hiệu nào có thể giúp họ tìm được Lan. “Được rồi… chúng ta phải tiếp tục. Lan đã biến mất, nhưng nếu dừng lại, chúng ta cũng sẽ không thoát được.”
Nam gật đầu, cố giữ giọng điềm tĩnh: “Chúng ta sẽ tìm lối ra. Nếu Lan còn đâu đó trong ngôi nhà này, chúng ta nhất định sẽ cứu cô ấy.”
Cả nhóm rời khỏi căn phòng, trở lại hành lang tối tăm và dài vô tận. Không ai nói gì, nhưng họ đều hiểu rằng sự mất tích của Lan chỉ là khởi đầu cho chuỗi kinh hoàng sắp tới. Mỗi bước chân của họ đều chầm chậm và ngập ngừng, như thể đang sợ rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ là người tiếp theo biến mất không dấu vết.
Vy nắm chặt tay Nam, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng trong đó giờ là sự kiên quyết. “Chúng ta phải cứu Lan. Chúng ta đã đến đây cùng nhau, thì cũng sẽ rời khỏi đây cùng nhau…”
Nam chỉ gật đầu, nhưng trong lòng anh cũng không dám chắc họ sẽ thoát ra được, hay liệu Lan còn sống hay không. Bước chân của cả nhóm lặng lẽ tiếp tục, hòa vào sự tĩnh mịch của ngôi nhà chết chóc, với nỗi ám ảnh rằng bất kỳ ai trong số họ… cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào.