Chương 3: Lối Thoát Giả Dối
Trong bóng tối mịt mùng, cả nhóm chạy bừa về phía trước, cố gắng trốn thoát khỏi căn phòng ám ảnh vừa rồi. Tiếng cười ma quái vẫn vang vọng đâu đó phía sau họ, như một lời đe dọa rằng họ không thể nào rời khỏi ngôi nhà này.
Khánh thở hổn hển, cố nắm chặt đèn pin đã tắt ngấm trong tay. Anh lẩm bẩm: "Chúng ta phải tìm lối ra… phải có cách nào đó…”
Lan vẫn nắm chặt tay Vy, vừa chạy vừa an ủi bạn mình: “Cố lên, Vy… chúng ta sẽ thoát được thôi!”
Nam đi trước, rọi ánh đèn điện thoại yếu ớt soi đường. Anh nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của lối ra, nhưng chỉ thấy những bức tường xám lạnh lẽo, ẩm mốc và những cánh cửa gỗ cũ kỹ trải dài theo hành lang.
Đột nhiên, họ đến một ngã rẽ. Khánh dừng lại, nhìn cả hai phía, không biết chọn hướng nào. “Bây giờ chúng ta đi đường nào đây?”
Vy nói trong tiếng nấc: “Cậu… cậu chọn đại đi… tớ không muốn ở đây thêm nữa…”
Nam nhìn kỹ hai bên hành lang, rồi chỉ tay về phía trái. “Chúng ta đi hướng này. Tớ cảm thấy nó sẽ dẫn ra cửa.”
Cả nhóm theo Nam, bước nhanh về phía hành lang bên trái. Đi hết hành lang, họ đến trước một cánh cửa gỗ lớn, trông có vẻ nặng nề và cũ kỹ hơn những cánh cửa khác mà họ đã gặp. Khánh đưa tay lên nắm cửa, xoay nhẹ… và ngạc nhiên khi nó mở ra một cách dễ dàng.
Họ bước vào trong, thấy mình đứng giữa một căn phòng rộng lớn. Căn phòng này dường như là một phòng khách cổ kính, với những bức tranh xưa cũ treo trên tường, một chiếc ghế bành rách nát đặt giữa phòng, và một cây đèn chùm phủ bụi treo lơ lửng trên trần. Một mùi ẩm mốc xộc vào mũi, làm họ cảm thấy ngột ngạt.
Vy chợt dừng bước, giọng cô khẽ khàng và run rẩy: “Căn phòng này… nhìn quen quen…”
Lan ngạc nhiên nhìn Vy, “Quen? Ý cậu là sao?”
Vy hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh. “Tớ không biết… nhưng tớ cứ cảm giác như… mình đã thấy căn phòng này ở đâu đó trước đây.”
Nam nhíu mày, quan sát xung quanh. Anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể giải thích được. “Có khi nào… đây là một cái bẫy không?”
Đột nhiên, cửa phòng sau lưng họ đóng sầm lại, làm cả nhóm giật mình. Lan hét lên: “Ai đóng cửa?!”
Cả nhóm quay phắt lại, nhưng không thấy ai. Chỉ có tiếng cửa khóa kêu "cạch" như thể có ai đó đang cố nhốt họ bên trong.
Khánh lao tới đập mạnh vào cửa, gào lên: “Thả chúng tôi ra! Ai ở đó?!”
Tiếng gõ cánh cửa đáp lại bằng sự im lặng, chỉ có tiếng vọng lại từ những bức tường.
Vy ngồi sụp xuống, ôm lấy đầu, giọng cô đầy tuyệt vọng: “Chúng ta… chúng ta sẽ không ra khỏi đây được… Làm ơn… tôi muốn về nhà.”
Nam đến gần Vy, vỗ nhẹ lên vai cô, cố gắng an ủi: “Không sao đâu Vy, đừng lo. Chúng ta sẽ tìm được lối ra. Cả nhóm chúng ta đã ở đây rồi, không ai bỏ rơi cậu đâu.”
Đúng lúc đó, cây đèn chùm trên trần nhà bất ngờ sáng lên, phát ra ánh sáng mờ ảo nhưng rợn người. Cả nhóm giật mình nhìn lên, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Lan khẽ thốt lên: “Đèn tự bật?! Ai đang làm chuyện này?!”
Không ai trả lời câu hỏi của Lan, nhưng lúc này họ bắt đầu nghe thấy một âm thanh khác, như tiếng thì thầm rất nhỏ, vang lên từ góc phòng. Giọng thì thầm đó không rõ ràng, như thể ai đó đang nói chuyện với họ từ thế giới bên kia, từng từ từng từ chậm rãi và lạnh lẽo.
Khánh run rẩy tiến gần đến góc phòng, nơi âm thanh phát ra. Trong ánh sáng mờ ảo, anh thấy một tấm gương lớn dựng sát tường, phản chiếu bóng dáng của cả nhóm. Nhưng hình ảnh trong gương lại có chút gì đó sai lệch…
Nam nhận ra điều đó đầu tiên và hét lên: “Nhìn kìa! Hình ảnh trong gương không phải là chúng ta!”
Lan nhìn kỹ vào tấm gương, thấy rõ ràng hình ảnh của mình đang cười gằn, đôi mắt đầy hận thù, trong khi cô ngoài đời chỉ biết run rẩy vì sợ hãi.
Vy hét lên kinh hoàng, nắm chặt tay Lan: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đó không phải là mình!”
Cả nhóm nhìn nhau, lòng tràn đầy sự hoảng loạn. Họ bắt đầu cảm thấy như ngôi nhà này đang sống, từng ngóc ngách đều có thứ gì đó đang rình rập và cười cợt họ.
Đúng lúc ấy, giọng nói thì thầm trong góc phòng lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, từng từ từng chữ như một lời nguyền rủa lạnh lùng:
“Các ngươi… sẽ không bao giờ thoát ra được… Linh hồn của các ngươi… thuộc về nơi này.”
Khánh chợt nhận ra điều gì đó. Anh tiến lên phía trước, hét lớn vào khoảng không, hy vọng đáp lại được ai đó hoặc thứ gì đó đang giấu mặt: “Chúng tôi không muốn ở đây! Thả chúng tôi ra!”
Một tiếng cười lạnh vang lên từ trong gương, hình ảnh của Khánh trong gương đột nhiên nhếch mép, ánh mắt đầy sự gian xảo: “Chính các ngươi đã bước vào… không ai ép buộc. Giờ đây… không ai có thể ra ngoài.”
Cả nhóm bắt đầu lùi lại, cố gắng không nhìn vào gương, không đối mặt với những hình ảnh kỳ quái đó. Nam thì thầm, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng anh vẫn lộ rõ sự run sợ: “Chúng ta cần phải tìm cách thoát khỏi căn phòng này… hoặc chúng ta sẽ không bao giờ rời khỏi đây.”
Lan nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt quyết đoán: “Được rồi, chúng ta sẽ tìm kiếm quanh phòng, phải có thứ gì đó giúp chúng ta thoát ra.”
Họ bắt đầu lục lọi căn phòng trong bóng tối, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể dẫn đến lối thoát. Nhưng mọi thứ dường như bị đóng kín và phong tỏa, như thể ngôi nhà đã lên kế hoạch giữ họ lại mãi mãi.
Đúng lúc đó, Vy bất chợt phát hiện ra một cuốn sổ nhỏ cũ kỹ nằm trên kệ sách bụi bặm ở góc phòng. Cô run rẩy mở ra, thấy những dòng chữ viết tay ngoằn ngoèo, không theo bất kỳ ngôn ngữ hay cấu trúc nào mà cô từng thấy. Nhưng càng đọc, cô càng hiểu rằng cuốn sổ này chứa đựng những điều kinh hoàng về ngôi nhà này.
Trong sổ, một dòng chữ lớn hiện ra, như một cảnh báo cuối cùng: “Ai bước vào ngôi nhà này… sẽ phải trả giá bằng chính linh hồn mình.”
Cả nhóm đứng lặng, cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Không còn lối thoát, không còn hy vọng. Họ đã bước vào cái bẫy kinh hoàng nhất của cuộc đời, và giờ đây, ngôi nhà này sẽ quyết định số phận của họ…