Chương 1: Tiếng Thì Thầm Trong Đêm
Đêm khuya, ánh trăng mờ ảo lẩn khuất sau những tán cây đen đặc trong rừng, tạo thành một bức màn lạnh lẽo phủ lên mọi thứ. Khánh, Nam, Lan, và Vy đứng trên lối vào khu rừng, từng người mang trong lòng một tâm trạng khác nhau, dù họ đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Kế hoạch khám phá ngôi nhà hoang – nơi mà họ từng nghe qua không ít chuyện đáng sợ – không còn là trò đùa khi họ đối diện với bóng tối sâu thẳm.
Khánh, người đề xuất cuộc phiêu lưu này, cười nhạt và lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Sao? Có ai muốn bỏ cuộc không?”
Lan nhíu mày, gương mặt hiện rõ sự ngập ngừng. “Mình… không biết nữa, Khánh à. Nghe nói có người từng đi vào đó và không bao giờ quay về…”
Vy run rẩy đứng sát bên Lan, đôi mắt long lanh bám chặt vào từng lời nói của cô bạn. "Đúng đấy… Tớ thực sự không có cảm giác an toàn chút nào… Nhìn khu rừng này đi, tối như bưng, chẳng biết cái gì đang chờ ở bên trong.”
Khánh phẩy tay, giọng anh tràn đầy tự tin: “Thôi nào! Mấy lời đồn đại đó chỉ để hù dọa trẻ con thôi! Người lớn rồi, còn sợ mấy chuyện đó sao?”
Nam, người vốn ít nói nhất trong nhóm, nhìn Khánh một cách dò xét. “Vậy mà cậu cũng tin rằng không có gì sao? Lỡ đâu… có gì đó thật thì sao?”
Khánh bật cười, vỗ vai Nam. “Đó là lý do chúng ta đến đây, phải không? Để kiểm chứng thực tế!”
Lan khẽ thở dài, nhìn Khánh một lần nữa. “Cậu lúc nào cũng bốc đồng như thế… Được rồi, chúng ta vào, nhưng nếu có chuyện gì thì… cậu chịu trách nhiệm nhé.”
Dù nói vậy, trong lòng Lan cũng nhen nhóm một nỗi lo lắng không nguôi. Cô cố kìm lại, nhưng bản năng nhạy bén của mình cứ liên tục dấy lên những cảnh báo kỳ lạ.
Cả nhóm bắt đầu tiến vào khu rừng. Những tán cây đen thẫm che kín bầu trời, bóng tối bao trùm khiến họ phải bật đèn pin. Mỗi bước chân lún xuống lớp lá mục ẩm ướt vang lên tiếng xào xạc, tựa như hàng trăm tiếng thì thầm từ lòng đất vọng lên. Vy chần chừ, cố đi sát Lan, trong khi Khánh và Nam đi trước, tỏ ra đầy tự tin.
Đột nhiên, Vy nắm chặt tay Lan, thì thầm: “Cậu không thấy… như có ai đó đang theo dõi chúng ta sao?”
Lan cũng cảm nhận được, nhưng không muốn làm Vy sợ hơn. Cô cố nở một nụ cười yếu ớt. “Có lẽ chỉ là cậu tưởng tượng thôi. Cả khu rừng này đều như vậy mà.”
Đến khi họ đi được một quãng xa, cuối cùng, ngôi nhà hoang hiện ra dưới ánh trăng. Đó là một ngôi nhà cũ kỹ, với bức tường phủ đầy rêu và mạng nhện. Những cửa sổ vỡ nát, như đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ra ngoài, làm cả nhóm cảm thấy lạnh sống lưng.
Khánh không giấu nổi sự phấn khích. Anh quay sang cả nhóm, cười tự mãn. “Thấy chưa? Không có gì đáng sợ cả. Chúng ta chỉ cần vào trong, khám phá một chút rồi ra ngoài thôi.”
Vy lắc đầu, đôi mắt tràn đầy lo sợ. “Không… Tớ có linh cảm rất xấu. Nơi này… như thể không muốn chúng ta vào.”
Nam nhíu mày, nhìn ngôi nhà một cách nghiêm túc. “Cũng đã tới đây rồi. Khánh, nếu có chuyện gì… Cậu có chắc là mình có thể bảo vệ mọi người không?”
Khánh cười gượng, dù trong lòng anh cũng có chút do dự. “Tất nhiên là được mà! Cậu cứ yên tâm!”
Anh đẩy cửa, cánh cửa cũ kỹ rít lên một tiếng vang dài, như tiếng than thở từ một thời quá khứ xa xăm. Cả nhóm bước vào trong, đèn pin rọi lên không gian tối tăm, bụi bặm phủ kín mọi thứ. Không khí ẩm mốc, nặng nề như bao trùm lấy họ, khiến mỗi người đều cảm thấy khó chịu.
Vy thì thầm, giọng lạc đi: “Nơi này thật… đáng sợ. Tớ không nghĩ là chúng ta nên ở đây.”
Nam gật đầu, đồng tình. “Tớ cũng thấy vậy. Mọi người chỉ cần nhìn một chút thôi, rồi chúng ta đi về.”
Khánh cố tỏ vẻ bình thản, rọi đèn pin qua từng ngóc ngách của ngôi nhà. “Nào, đừng lo quá. Có lẽ nơi này chỉ là một ngôi nhà cũ thôi…”
Đột nhiên, một tiếng thì thầm văng vẳng từ xa, một âm thanh lạnh lẽo không rõ nguồn gốc vang lên, khiến cả nhóm đứng chôn chân tại chỗ. Tiếng thì thầm ấy như gió lướt qua tai, một giọng nói yếu ớt, mơ hồ, như thể từ cõi âm vọng về.
Vy run rẩy, bám chặt lấy Lan, đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh. “Các cậu… các cậu có nghe thấy không?”
Khánh nuốt nước bọt, cố tỏ vẻ không có gì. “Chắc… chắc chỉ là tiếng gió thôi. Đừng làm quá lên.”
Nhưng tiếng thì thầm ấy không dừng lại, mà ngày càng rõ hơn, như những lời gọi mời kỳ quái từ bóng tối sâu thẳm. Lan nhìn quanh, cố gắng trấn an bản thân nhưng đôi chân cô như muốn nhũn ra. “Không… đây không phải là gió…”
Nam rọi đèn về phía sau, nhưng bóng tối chỉ phản chiếu lại đôi mắt kinh hãi của anh. Anh siết chặt tay đèn pin, khẽ nói: “Tớ nghĩ… tớ nghĩ chúng ta nên đi về. Thật sự…”
Ngay khi anh vừa nói xong, một âm thanh bất ngờ vang lên từ trần nhà. Một cái bóng mờ từ trên cao rơi xuống, khiến cả nhóm giật bắn mình. Đó là một chiếc đèn cũ kỹ, rỉ sét, bụi bặm phủ đầy, lăn lóc trên sàn.
Vy hét lên, ôm chặt lấy Lan. “Tớ không thể ở đây thêm một phút nào nữa! Làm ơn… chúng ta đi về đi!”
Khánh, dù lòng cũng run lên, vẫn cố trấn an. “Cứ bình tĩnh nào! Mình đã tới đây rồi mà…”
Nam nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi mở ra, nhìn Khánh với ánh mắt kiên quyết. “Khánh, nghe tớ… Nếu có thứ gì đó đang theo dõi, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
Cả nhóm chưa kịp nhúc nhích thì một tiếng động khác vang lên. Cánh cửa sau lưng họ đột nhiên khép lại với một tiếng cạch đầy lạnh lẽo, nhốt cả nhóm trong bóng tối ngột ngạt. Tất cả đèn pin bất chợt yếu dần, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe, như thể chính bóng đêm đang dần nuốt chửng họ.
Cả bốn người im lặng, nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Giờ đây, không ai còn cười nữa, và nỗi sợ đã bủa vây lấy họ, như bóng tối không lối thoát của ngôi nhà này.
Vy bật khóc, giọng cô nhỏ đến mức chỉ đủ để Lan nghe thấy: “Làm ơn… tớ không muốn chết ở đây…”