Chương 5: Những Dấu Hiệu Bí Ẩn

Sau khi Lan mất tích, cả nhóm đều trầm mặc, bước chân nặng nề và ánh mắt đầy căng thẳng. Không ai dám nói ra, nhưng tất cả đều lo sợ rằng người tiếp theo biến mất có thể là mình. Hành lang u ám dường như kéo dài vô tận, và không gian xung quanh như nặng nề hơn từng chút.

Khánh, dẫn đầu nhóm, đi chậm lại, lắng nghe kỹ từng tiếng động nhỏ. Bỗng nhiên, anh dừng lại, khẽ ra hiệu cho mọi người im lặng. “Nghe không? Hình như có tiếng thì thầm…”

Cả nhóm nín thở, lắng tai nghe. Từ một căn phòng bên trái hành lang, tiếng thì thầm mơ hồ vọng ra. Giọng nói yếu ớt, lẫn trong tiếng xì xào kỳ lạ, như thể có ai đó đang gọi họ từ bên kia.

Vy thì thầm, giọng run run: “Có khi nào là… Lan?”

Nam nhíu mày, nói nhỏ: “Chúng ta không thể chắc được. Nhưng nếu đó là Lan… chúng ta phải đi xem.”

Cả nhóm chầm chậm tiến về phía cánh cửa bên trái. Cánh cửa gỗ cũ kỹ đóng kín, trên mặt cửa là những vết xước như có ai đó cố gắng cào thoát ra. Khánh đặt tay lên nắm cửa, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng anh.

Anh quay sang nhìn nhóm, như muốn hỏi ý kiến lần cuối. Vy gật đầu, tay nắm chặt lấy áo Nam để giữ bình tĩnh. Nam chỉ ra hiệu Khánh mở cửa.

Cánh cửa kêu cọt kẹt mở ra, để lộ một căn phòng tối mịt. Ánh đèn từ điện thoại của Nam rọi vào bên trong, nhưng không có gì ngoài một không gian trống rỗng, tối tăm và lạnh lẽo. Tuy nhiên, trên sàn nhà, cả nhóm bất giác lùi lại khi nhìn thấy những dòng chữ viết nguệch ngoạc bằng gì đó sẫm màu, loang lổ trên nền nhà. Những từ ngữ đứt quãng, khó đọc, nhưng có vẻ như là một lời cảnh báo:

> “Đừng tìm kiếm… không có đường thoát…”

 

Khánh đọc lướt qua, cảm giác nặng nề lan tỏa trong lòng. “Lan… cô ấy có để lại dấu vết gì ở đây không?”

Vy thì thầm, nước mắt chực trào ra: “Nếu Lan viết những dòng này, có lẽ cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp…”

Nam đi quanh phòng, soi đèn từng ngóc ngách, nhưng không tìm thấy gì khác ngoài những vết xước và dấu vết kỳ lạ trên tường. “Có lẽ đây là dấu hiệu của một ai đó từng bị mắc kẹt ở đây… hoặc là một cách để ngôi nhà trêu đùa chúng ta.”

Bỗng nhiên, từ một góc tối trong phòng, một tiếng động nhỏ vang lên, như thể có thứ gì đó bị đẩy ngã. Khánh lập tức soi đèn về phía âm thanh. Một chiếc gương nhỏ nằm trên bàn, cũ kỹ và bụi bặm, nhưng trên mặt gương, bất chợt hiện lên hình ảnh một khuôn mặt mà cả nhóm không ai quen biết. Đó là một người phụ nữ với làn da nhợt nhạt, mắt mở to trừng trừng, như thể đang nhìn xuyên qua từng người.

Vy kinh hoàng, thốt lên: “Cô… cô ấy là ai?”

Nam run rẩy, lùi lại: “Ngôi nhà này… dường như không chỉ giam giữ chúng ta.”

Đột nhiên, khuôn mặt trong gương khẽ nở một nụ cười ma quái. Giọng nói yếu ớt và lạnh lẽo vang lên, như thể vọng từ một cõi xa xăm: “Các ngươi đã quá muộn… kẻ nào bước vào đây đều sẽ không bao giờ trở ra…”

Vy ôm lấy cánh tay Nam, sợ hãi lùi lại: “Chúng ta cần phải tìm cách ra khỏi đây… chúng ta không thể ở lại đây nữa.”

Khánh nhìn quanh, quyết đoán nói: “Đúng. Dù có phải phá nát ngôi nhà này, chúng ta cũng phải tìm được lối thoát. Lan và cả chúng ta… tất cả đều phải rời khỏi đây.”

Cả nhóm quay ra hành lang, bước chân gấp gáp hơn, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng không kém phần hoảng loạn. Họ biết rằng thời gian không còn nhiều, và từng phút trôi qua, ngôi nhà này dường như càng siết chặt lấy họ, như một cái bẫy không có lối thoát.

Khi họ tiếp tục bước đi, Vy bỗng nhận ra một điều kỳ lạ. Ánh đèn điện thoại của cô dường như mờ dần, không phải vì pin yếu, mà như thể bóng tối của ngôi nhà đang nuốt chửng lấy ánh sáng.

Khánh gấp gáp quay lại: “Mọi người… nhanh lên! Chúng ta không thể dừng lại!”

Thế nhưng, ngay khi cả nhóm vừa bước tới khúc ngoặt của hành lang, Vy hét lên: “Đợi đã! Nam… cậu ấy đâu rồi?”

Cả hai người quay lại, nhưng hành lang trống rỗng. Nam, người bạn đi cùng họ suốt quãng đường, đã biến mất không một dấu vết.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play