Chương 2: Lời Đồn Trở Thành Hiện Thực
Trong bóng tối u ám, cả nhóm đứng bất động, cố gắng trấn an nhau trước sự tĩnh lặng rùng rợn của ngôi nhà. Lan nắm chặt tay Vy, cảm nhận được sự run rẩy từ bàn tay lạnh ngắt của cô bạn. Mọi người đều ngầm hiểu rằng điều họ vừa chứng kiến không đơn thuần là một ngẫu nhiên.
Nam cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh nhìn lướt khắp gian phòng như thể mong tìm được một lối thoát. “Khánh… đừng bảo là cậu vẫn còn muốn khám phá nơi này đấy.”
Khánh cắn môi, mắt đảo quanh. Anh không muốn thừa nhận sự sợ hãi đang tràn ngập trong lòng mình. “Chắc chắn có lối ra khác. Ngôi nhà này chỉ là một căn nhà hoang thôi, không có gì đâu.”
Vy lên tiếng, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng: “Khánh, tớ không quan tâm đây là nhà hoang hay gì nữa… Cậu nhìn đi, chúng ta đang bị nhốt ở đây rồi.”
Tiếng nói Vy làm cả nhóm lặng im một thoáng. Bất giác, họ cảm thấy như không khí trong ngôi nhà trở nên đặc quánh, nặng nề hơn từng chút một. Bất cứ âm thanh nhỏ nào, dù chỉ là tiếng xào xạc của gió ngoài cửa sổ, cũng khiến tim họ đập mạnh.
Khánh hít một hơi thật sâu, gượng gạo cười và nói: “Nào, chúng ta sẽ chia nhau tìm cửa ra. Chỉ là một căn nhà hoang thôi, không thể nào không có lối thoát được. Chúng ta không nên đứng đây làm gì, đi thôi!”
Lan lo lắng nhìn Khánh, mắt cô ngập tràn bất an. “Khánh, hay là… chúng ta đi cùng nhau. Tớ có cảm giác không hay về chuyện này.”
Nhưng trước khi Lan kịp ngăn Khánh lại, anh đã đi về phía hành lang bên trái, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. Nam lưỡng lự một chút, rồi cũng bước theo sau, không muốn bỏ mặc bạn mình.
Lan và Vy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo. Cả nhóm chậm rãi tiến bước vào hành lang tối tăm, ánh đèn pin yếu ớt chiếu lên những bức tường phủ đầy rêu mốc và bụi bặm. Trên các bức tường, họ bắt đầu nhận thấy những vết trầy xước lạ kỳ, như dấu vết từ móng tay con người, kéo dài từ trần xuống sàn, để lại những vệt dài ám ảnh.
Vy không kìm được, giọng cô run rẩy: “Mấy cái… mấy cái vết này… là gì vậy?”
Nam nhìn kỹ các dấu vết, khẽ rùng mình. “Trông như… có ai đó đã cố gắng bấu víu vào bức tường này.”
Lan quay đi, cố gắng không nghĩ về điều đó. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận tim mình đập liên hồi. "Chúng ta… có khi nào… đang bị thứ gì đó theo dõi không?”
Cả nhóm giật mình, ánh đèn pin từ Khánh đột ngột lướt ngang dọc căn phòng, ánh sáng rọi vào những góc tối mờ ảo, nhưng không có ai, hay thứ gì, xuất hiện. Khánh cười yếu ớt, giọng đầy cố gắng: “Các cậu đừng tưởng tượng lung tung nữa. Không có gì đâu!”
Ngay lúc đó, từ xa vẳng lại một âm thanh vang vọng trong hành lang, như tiếng bước chân khẽ khàng, chầm chậm và đầy kiên nhẫn, hướng thẳng về phía họ. Âm thanh ấy càng lúc càng gần, khiến cả nhóm nín thở, tim đập thình thịch.
Vy hoảng loạn, tay cô nắm chặt lấy áo Lan, gần như bật khóc: “Không… không thể nào… Có ai đó…”
Nam nghiến răng, không nói gì, nhưng tay anh nắm chặt đèn pin, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì. Khánh vẫn cố giữ bình tĩnh, thì thầm với cả nhóm: “Chúng ta cần phải đi nhanh hơn. Đừng dừng lại.”
Cả nhóm quay người, bước nhanh về phía cuối hành lang. Nhưng âm thanh bước chân vẫn theo sát phía sau, từng bước một. Những bước chân trầm chậm và đầy kiên nhẫn, như thể chúng có vô tận thời gian để tiếp cận con mồi.
Đến cuối hành lang, cả nhóm bắt gặp một cánh cửa gỗ cũ kỹ, cánh cửa duy nhất họ thấy từ lúc bước vào ngôi nhà. Khánh không chần chừ đẩy cửa, và cả nhóm nhanh chóng bước vào trong, khóa cửa lại ngay sau lưng. Họ đứng tựa vào cửa, thở hổn hển trong nỗi sợ.
Vy gần như phát khóc, giọng cô nghẹn ngào: “Chúng ta phải thoát ra khỏi đây… Chắc chắn là có lối ra nào đó…”
Nam gật đầu, đồng ý với Vy, mắt anh dán chặt vào không gian xung quanh. Nhưng bên trong căn phòng này, mọi thứ lại càng quái dị hơn. Đó là một căn phòng trống, chỉ có duy nhất một chiếc ghế gỗ cũ đặt giữa phòng, và một tấm gương lớn treo trên tường.
Lan tiến đến gần tấm gương, rọi đèn pin vào đó. Khi ánh sáng từ đèn pin rọi vào, họ thấy hình ảnh của mình phản chiếu qua gương. Nhưng có gì đó không đúng… Những khuôn mặt phản chiếu trong gương dường như lạnh lùng, trống rỗng, không hề giống cảm xúc thật của họ. Cả bốn người đều cảm nhận được sự kỳ lạ, nhưng không ai dám thốt ra.
Khánh chậm rãi quay người nhìn từng người bạn. “Đừng nhìn vào gương nữa. Tấm gương này… không bình thường.”
Nhưng ngay lúc đó, Vy kinh hãi kêu lên, lùi lại xa khỏi tấm gương. “Trong gương… là ai đang nhìn mình vậy? Đó không phải là… mình…”
Lan giật mình, cô thấy rõ hình ảnh của Vy trong gương đang cười một cách kỳ quái, dù Vy ngoài đời đang khóc run rẩy. Tất cả nhìn vào gương, nhìn thấy bản thân mình với những biểu cảm kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với cảm xúc thật của họ.
Nam thì thầm, giọng anh đầy lo lắng: “Chúng ta… chúng ta phải thoát khỏi đây ngay lập tức. Căn nhà này không muốn chúng ta rời đi.”
Khánh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng ta không thể ở lại đây nữa. Chúng ta cần tìm lối ra trước khi…”
Ngay khi Khánh chưa kịp nói hết câu, đèn pin của anh bỗng vụt tắt, cả phòng chìm trong bóng tối. Cả nhóm đông cứng, không ai dám cử động, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bỗng, một tiếng thì thầm nhẹ nhàng vang lên, văng vẳng từ trong bóng tối: “Các ngươi nghĩ… có thể rời đi sao?”
Cả nhóm sợ hãi nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Vy bật khóc, nắm chặt lấy tay Lan. “Làm ơn… làm ơn… tha cho chúng tôi…”
Trong bóng tối, giọng nói bí ẩn kia lại cất lên, tiếng cười rợn người vang vọng trong không gian ngột ngạt. “Các ngươi đến rồi… hãy ở lại mãi mãi.”
Lan thì thầm, giọng run rẩy: “Chúng ta phải tìm cách ra ngoài, ngay lập tức…”
Không còn lựa chọn nào khác, cả nhóm lao vào bóng tối, chạy theo tiếng vọng của trái tim, dù không biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Nhưng trong lòng, mỗi người đều hiểu rằng, có lẽ đêm nay, ngôi nhà này sẽ không dễ dàng thả họ đi.