Chương 5: Cuộc sống mới

Hội trưởng Thất Phân hội Lạc Cửu Âm còn chưa kịp đi tiểu khu Hạnh Phúc, đã nhận được thư từ chức của phó hội trưởng  nhà mình.

Hắn đọc đi đọc lại lá thư từ chức này nhiều lần, hít một hơi thật sâu.

Hắn gọi thuộc hạ gần đây tiếp xúc với Hà Ngự tới, tỉ mỉ hỏi một lần. Hỏi đến Tiểu Lưu giả làm nhân viên văn phòng, sau khi nghe cậu ta thuật lại cuộc đối thoại của hai người, Lạc Cửu Âm hiểu được.

Phá được án rồi. Bây giờ đã biết tại sao phó hội trưởng của hắn lại bỏ trốn.

Lạc Cửu Âm: "... Ai nói cho cậu là chúng ta không có tiền lương?

Tiểu Lưu vẻ mặt mê mang: “Hội trưởng, ngài định đốt tiền giấy cho chúng tôi sao?”

Thất phân hội đại bộ phận nhân viên đều là quỷ quái, quỷ quái bình thường không cần tiền tới. Họ càng thích linh lực hơn.

Lạc Cửu Âm chậm rãi hít một hơi, khoát tay cho Tiểu Lưu đi xuống.

Rút hết nhân viên ẩn núp của tiểu khu Hạnh Phúc về đây đi.

Nhiệm vụ ẩn núp này vốn là vì Hà Ngự thiết lập, nếu người đã tỉnh, nhiệm vụ này cũng không cần thiết.

Điều quan trọng bây giờ là tìm người.

……

Bên kia, sau khi đá ông chủ lòng dạ hiểm độc, Hà Ngự tinh thần sảng khoái.

Tấn Nam thành là một tòa thành nhỏ có nhịp sống rất chậm, bốn mùa rõ ràng nhưng không cực đoan, là kết quả hắn chọn lựa kỹ càng. Hà Ngự rất mong chờ cuộc sống mới ở đây.

Ngày đầu tiên của cuộc sống mới, bắt đầu từ việc tìm chỗ ở.

Hà Ngự không thiếu tiền, biện pháp tốt nhất chính là mua một căn nhà, thế nhưng cậu không có chứng minh thư.

Đầu năm nay, cho dù thuê phòng ký hợp đồng, cũng phải có cái chứng minh thư, Hà Ngự có thể tìm chỉ có hắc môi giới.

Hắc môi giới dẫn cậu đi dạo một vòng lớn, thấy Hà Ngự đều không hài lòng, lại lái xe đưa cậu đến một cái tiểu thu ngoài ngoại ô.

“Tiểu khu này tuy rằng khá cũ, nhưng bố trí cái gì cũng không tệ.” Người môi giới dẫn cậu đến trước một cửa cuốn bị khóa ở lầu một, ngồi xổm trên mặt đất dùng chìa khóa mở khóa, “Giá cả cũng không cao, ngài biết đấy, vùng ngoại ô mà, hơi lệch một chút. Người già đi bệnh viện, trẻ em đi học gì đó đều không tiện lắm, nhưng người trẻ tuổi không làm việc ở thành phố, thì rất thích hợp hơn.”

Cửa cuốn đã lâu không mở, có chút rỉ sét, người môi giới dùng sức nâng lên nhiều lần cũng không được, mặt đều nghẹn đỏ.

Hà Ngự khom lưng đưa tay ra, cửa cuốn lách cách đi lên.

Người môi giới sửng sốt, cười nói: “Khí lực của ngài rất lớn.”

“Cũng được.” Hà Ngự cười cười.

Trong cửa cuốn là tủ kính và cửa kính lớn, đó là một cửa hàng sát đường.

Mở cửa ra, bụi bặm phả vào mặt, người môi giới không nhịn được ho hai tiếng:

“Lâu quá không có ai ở, thu dọn tý là được rồi.”

Hà Ngự nhấc chân đi vào trong. Không gian bên trong không nhỏ, phía trước là một cửa hàng lớn, đi về phía sau, mở cửa, có một cầu thang giấu ở phía sau tường, phía sau cầu thang còn có phòng, là một căn nhà hai tầng nối liền.

Bên trong có một số đồ dùng cũ mà người thuê cũ không cần, khắp nơi đều là bụi bặm và mạng nhện, cũng may không có vết mốc. Một cỗ mùi rách nát như vậy, làm khó môi giới còn thổi được:

"Đây là thiết kế sân sau của cửa hàng, bình thường sống ở phía sau, phía trước dùng để mở cửa hàng, đặc biệt thuận tiện. Hơn nữa, ngài lên tầng hai nhìn xem, hai tầng này đủ cao, những cửa hàng tầng dưới bình thường thường đều là gác xép hai tầng, tầng không đủ cao, lên lầu đều phải khom lưng, căn nhà này là hai tầng thật, không bị bức bách.”

Hà Ngự sẽ không bị người môi giới thổi phồng đả động, nhưng bố cục nơi này quả thật khiến cậu động tâm.

Phía trước có thể mở một cửa hàng búp bê, tầng hai của cửa hàng dùng để làm nhà kho. Phòng khách tiểu khu có một cửa sổ thủy tinh lớn, bên ngoài vừa vặn đối diện sân, có thể làm một cửa sổ rộng, đặt đệm mềm, bên cạnh có một giá sách nhỏ. Phòng ngủ ở lầu hai, ngoài cửa sổ vừa vặn có một thân cây......

Bất quá cái sân này còn phải thu thập lại một chút, cỏ dại sắp cao đến ngực người, gió lạnh vừa thổi, đong đưa, thấy thế nào cũng hoang vu.

Người môi giới mặt không đổi sắc: "Diện tích sân này không nhỏ, trồng rau trồng hoa cũng được. Phòng ở mà, đều là ở ra tới. Vừa ở vừa dọn dẹp, dáng vẻ cũng liền đi ra. Ngài đừng nhìn nó bây giờ rách nát, dọn dẹp qua là ổn rồi. Nhà như vậy nếu ở trong thành phố, tiền thuê ít nhất phải tăng lên......”

Hà Ngự kéo cửa ra, người môi giới bị gió thổi đến rùng mình một cái, nửa sau còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghẹn họng.

Anh ta vuốt vuốt cánh tay, nổi hết cả da gà, cũng không tự tin sẽ cho thuê được phòng ở này. Căn nhà này đã lâu không có người vào, lạnh lẽo u ám. Sân không đổ xi măng cứng, gần như không có chỗ nào có thể đặt chân, anh ta thoáng nhìn trong bụi cỏ giống như có gì đó, không biết là chuột hay là vật gì, nghe nói bên này còn có rắn...

Khách hàng này cũng không biết là không nhìn thấy hay là không thấy sợ, đã đi dọc theo con đường nhỏ sắp bị cỏ dại bao phủ đi vào sân. Người môi giới đứng nửa ngày, lề mề không dám đặt chân vào trong sân.

Hà Ngự không quản người môi giới, cậu đang nghĩ có thể đem sân dùng gạch trải mấy con đường nhỏ, bên này có thể để lại một chỗ trồng rau, bên kia góc tường có thể đào một cái ao nhỏ, gần hàng rào địa phương thích hợp trồng cây leo hoa, cậu thích màu sắc ấm áp tươi sáng...

Hà Ngự mặt mày cong cong.

“Tôi thuê chỗ này.”

……

Cục quản lý sự vụ ma quái.

Chị em Khương Nghiên và Khương Hiền đang ngồi trong một gian phòng thẩm vấn, tâm trạng hai người đều rất sa sút.

Khương Hiền nhìn bức thư nặc danh trên mặt bàn, cúi đầu sụp vai, tang đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.

Không khí rất nghiêm túc. Linh sự cục đương nhiên không phải hoài nghi chị em hai người có vấn đề, chỉ là lần này sự tình liên quan đến hơi lớn.

Vài ngày trước Linh sự cục thu được một phong thư tố cáo nặc danh nhằm vào Thất phân hội, Linh sự cục rất coi trọng, lập tức phái người đi tiểu khu hạnh phúc, nhưng mà chậm một bước, nơi này đã người đi nhà trống.

Trải qua kiểm tra, bọn họ mới phát hiện, trong tiểu khu Hạnh Phúc thậm chí có một nửa hộ gia đình đều là người của Thất phân hội! Cư dân bình thường còn lại đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, còn tưởng mình chính là ở khu dân cư bình thường.

Hai chị em Khương Nghiên Khương Hiền lúc trước vừa vặn đi tiểu khu Hạnh Phúc chấp hành một nhiệm vụ, vì thế đã bị gọi tới hỏi. Nhưng lúc đó hai người cũng không phát hiện ra cái gì không thích hợp, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Bất quá Linh sự cục vẫn đem mỗi một chi tiết hai người bọn họ tiếp xúc với Hà Ngự tỉ mỉ vặn hỏi một lần. Bởi vì đối tượng tiếp xúc chủ yếu trong nhiệm vụ lần này của bọn họ - Hà Ngự, cũng nằm trong danh sách người mất tích.

Đương nhiên, lịch sử trò chuyện của Khương Hiền và Hà Ngự cũng bị điều tra.

Thiếu niên trung nhị thập phần muốn chết.

Bất quá, nguyên nhân chủ yếu khiến Khương Hiền tang như thế cũng không phải là cái chết của xã hội.

“ Bình tĩnh, vấn đề cần hỏi đã kết thúc. Bây giờ tùy tiện tâm sự. "Cấp trên của hai người nói.

Hắn biết hai chị em là con của Khương Yến Quân, tuyệt đối không có khả năng phản bội Linh Sự Cục, cho nên thái độ vẫn rất ôn hòa. Hơn nữa, Khương Yến Quân còn đang ở trong phòng khác xem camera.

Cục Linh sự đối với sự kiện lần này rất cảnh giác, bọn họ cũng từng hoài nghi qua việc này có thể là có người biết thân phận tỷ đệ Khương gia, nhằm vào Khương Yến Quân mà bố trí hay không. Nhưng kết quả điều tra lại không có khả năng.

Nhiệm vụ là hệ thống ngẫu nhiên phân phối, ngay cả hai chị em cũng không rõ ràng lắm mình tiếp là nhiệm vụ gì, không tồn tại khả năng bị người ta thao túng.

Bọn họ cũng kiểm tra nghiêm ngặt hai chị em, cũng không phát hiện trên người bị lưu lại thủ đoạn bí ẩn. Hơn nữa, người duy nhất có tiếp xúc với bọn họ trong nhiệm vụ đã mất tích, hết thảy trong nhiệm vụ lần này đều không còn việc nào tạo thành ảnh hưởng đối với hai người.

Hai chị em Khương gia chắc là trùng hợp đụng phải.

“ Trong quá trình tiếp xúc với Hà Ngự, các người cảm giác cậu ta là người như thế nào?” Cấp trên hỏi.

Khương Hiền cúi đầu không muốn nói chuyện, chỉ lẩm bẩm một câu: "Là người rất tốt.”

Khương Nghiên mở miệng nói: "Nhìn qua rất dương quang, thân thiện, còn có chút dễ tin. Sau khi chúng tôi giải thích với cậu ta, cậu ta lập tức tin tưởng chúng tôi, tôi lần đầu tiên gặp phải người như vậy.”

Cấp trên như có điều suy nghĩ: “Lập tức tin tưởng chưa chắc là dễ tin, cũng có thể là bởi vì cảm nhận được dị thường.”

Bọn họ không phải chưa từng hoài nghi Hà Ngự có vấn đề, nhưng linh thuật Khương Hiền tu luyện khiến cậu ta có trực giác không tầm thường. Thứ hai, trên người hai chị em có hộ phù của Khương Yến Quân, đây chính là Linh Văn Sư đứng hàng thứ ba của Linh Sự Cục, chỉ cần từng tiếp xúc tứ chi với đối tượng, là có thể cảm ứng được đối phương có phải người bình thường hay không.

Chỉ có đại nhân vật cao cấp như Đồng Diện trừ linh sư hoặc là quỷ quái có năng lực giấu diếm được cảm ứng của linh văn, nếu không phải người thường, hộ phù đã sớm bị kích phát.

Lúc Khương Hiền kéo Hà Ngự hỏi đường, hai người từng tiếp xúc với da tay, Linh Văn cũng không có phản ứng.

Về phần nói, Hà Ngự chính là đồng diện ngụy trang...... Đây chính là nói đùa. Loại nhân vật đứng đầu này làm sao có thể đi làm loại nhiệm vụ nhỏ như ngụy trang thành người bình thường này?

Khương Hiền còn đang cúi đầu không nói lời nào.

Cấp trên đối với hắn hỏi: "Cô nói cậu ta lúc ấy nhắc tới trong nhà có chậu Chu Đỉnh Hồng sắp không được, cô đi kiểm tra, cảm thấy chỉ là không có tưới nước, đúng không?"

Khương Hiền gật gật đầu: “ Đúng.”

"Hắc ảnh quái cũng không đối với sinh trưởng của thực vật tạo thành ảnh hưởng, rất có thể là Hà Ngự cảm nhận được cái gì đó, cho nên không muốn tới gần giàn hoa, không tưới nước cho nó." Cấp trên nói, "Trong người bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện người trời sinh có âm dương nhãn hoặc là có linh giác nhạy bén hơn."

Mà loại người này, rất có thể là thể chất đặc thù.

Hai chị em không nói gì, bọn họ đều hiểu phần cấp trên không nói ra miệng.

"Chúng tôi luôn tự hỏi tại sao Thất phân hội lại bỏ ra rất nhiều công sức để ẩn nấp trong tiểu khu Hạnh Phúc như vậy. Sau đó chúng tôi điều tra thời gian cư dân ở lại. Tất cả mọi người trong Hiệp hội Thất phân đều chuyển đến trước và sau thời gian Hà Ngự ở trong khu chung cư."

Nếu như Hà Ngự nếu có thể chất đặc biệt, mục tiêu lần này của Thất phân hội là cậu ta, như vậy, hết thảy liền rõ ràng.

"Một người trời sinh có linh giác nhạy bén, sinh hoạt chung với đại bộ phận người đều đến từ Thất phân hội, cậu ta có khả năng cũng cảm ứng được, nhưng là bởi vì đối với thế giới linh dị không có hiểu biết, cho nên không cách nào hiểu được nguồn gốc loại cảm giác này."

" Cậu ta có thể luôn ở trong tình trạng bất an."

Cho nên sau khi nghe được hai chị em Khương gia tự giới thiệu, Hà Ngự lập tức bày ra tín nhiệm. Đó là một hành động cầu cứu vô thức. Tuy nhiên, vì bản thân cậu ta không hiểu nguồn gốc của sự bất an này, cậu ta đã không tìm kiếm sự giúp đỡ rõ ràng từ cả hai.

Nhưng chờ sau khi Hà Ngự nhìn thấy những tư liệu Khương Hiền gửi, cậu ta có thể đã liên tưởng đến những gì mình đã trải qua cho tới nay, phát hiện ra một số thứ, vì thế viết ra phong thư tố cáo nặc danh này.

Có rất nhiều cách giải thích tại sao Hà Ngự lại viết thư thay vì nhắn tin trực tiếp cho Khương Hiền. Có lẽ là sợ tin tức bị chặn đọc, có lẽ là Hà Ngự lúc ấy đã cảm giác được bị theo dõi, có thể là tư duy bắt đầu bị Thất phân hội ảnh hưởng...

Sau khi Hà Ngự gửi phong thư tố cáo này, Thất phân hội cảm thấy có vấn đề, vì thế nhanh chóng hành động, bắt người đi rồi rút lui.

Hai chị em cũng nghĩ tới điểm này, cho nên tâm tình mới sa sút.

Hà Ngự chỉ là một người bình thường, nhưng bọn họ là Trừ Linh Sư của Cục Linh Sự, lại không có phát hiện bất cứ vấn đề gì. Nếu như lúc ấy bọn họ phát hiện, có lẽ Hà Ngự đã không mất tích.

Khương Hiền càng khổ sở hơn một chút, cậu ta cảm thấy nếu không phải mình gửi tin tức cho Hà Ngự, Thất phân hội cũng sẽ không động thủ nhanh như vậy, về sau nói không chừng còn có cơ hội.

“ Không trách các người, là Thất phân hội che dấu quá tốt. Nếu Thất phân hội coi trọng thể chất của Hà Ngự, cậu ta nói không chừng vẫn còn sống. Trở về đi, cố gắng thật tốt, mới có thể cứu được nhiều người hơn.” Cấp trên an ủi hai người.

Khương Hiền âm thầm nắm chặt tay.

Cậu ta vẫn quá yếu!

Trước khi đi, cấp trên trả lại điện thoại di động cho Khương Hiền. Những tư liệu Khương Hiền gửi cho Hà Ngự không có vấn đề gì. Cậu ta có chừng mực, không thể gửi cũng không gửi. Nhưng vấn đề không phải là những tư liệu đó, mà là thái độ của Khương Hiền đối với đồng diện.

“ Ta biết cậu bởi vì chuyện khi còn bé đối với đồng diện có tình cảm đặc thù, nhưng hắn là người của Thất phân hội, cậu cũng thấy Thất phân hội đã làm cái gì rồi đấy. Đừng quá ngây thơ.”Cấp trên nói.

Khương Hiền cất điện thoại di động, yên lặng gật đầu.

Cậu ta cũng có thể chất đặc thù, trời sinh thông linh, là thể chất trừ linh sư tuyệt hảo, thích hợp cùng quỷ quái câu thông, đương nhiên, cũng tương đối dễ dàng bị quỷ quái nhập thân.

Khi Khương Hiền còn bé, đã từng bất hạnh bị đám người điên hàng lâm phái kia bắt đi. Hàng lâm phái thờ phụng Võng Sơn chi chủ, cho rằng thế gian đáng ghê tởm, Võng Sơn chi chủ cuối cùng sẽ hàng lâm, thanh lý thế gian, một lần nữa kiến tạo một thế giới tốt đẹp hơn.

Bọn họ nhìn trúng thể chất của Khương Hiền, dự định dùng cậu làm vật chứa hàng lâm của Võng Sơn Chi Chủ.

Lúc ấy Khương Yến Quân đang bị vây ở trong một cái quỷ vực không thể rời khỏi, người của Linh Sự Cục đều bị đám người điên hàng lâm phái dẫn đi hoặc trộn lẫn. Khương Hiền nhỏ bé bị trói vào bàn thờ, mấy kẻ điên hàng lâm phái cầm dao chuẩn bị khắc chú văn nghi lễ lên người cậu.

Khương Hiền sợ hãi nhắm mắt lại, lại bỗng nhiên nghe được xung quanh hàng lâm phái điên cuồng kinh hô, cậu nghe thấy bọn họ đang kêu " Đồng diện".

Khi Khương Hiền mở mắt ra, con dao sắc bén dừng lại trên mắt cậu, chỉ cách mắt cậu một centimet. Người chủ trì nghi lễ đã chết, dao vẫn còn nắm chặt trong tay. Cổ áo của cậu bị một bàn tay thon dài tái nhợt xách lấy, dao mới không đâm vào tròng mắt Khương Hiền.

Cậu nhìn lên, trường bào màu xanh, mặt nạ đồng, ánh lửa ở trên mặt nạ lưu chuyển thành hoa văn thần bí.

Đồng Diện ném người chủ trì nghi thức đã chết sang một bên, nghiêng đầu thản nhiên nhìn cậu một cái.

Hắn được Đồng Diện cứu một mạng.

Khương Hiền vẫn cảm thấy Đồng Diện không phải là một người lạm sát vô tội, nhưng Hà Ngự cũng là người vô tội. Anh là người đầu tiên tin tưởng vào họ sau khi Khương Hiền bắt đầu nhiệm vụ trừ linh và là cũng người đầu tiên cậu ta không cứu được.

Sự tình sẽ biến thành như bây giờ, nhất định là bởi vì cậu ta còn chưa đủ mạnh!

Cậu ta muốn tiếp tục cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play