Chương 1
Sau khi Hà Ngự chết nhận mới một đạo lý: Tiền mình kiếm được khi chăm chỉ làm việc lúc còn trẻ chưa chắc có thể đến tay mình, nhưng liều mạng làm việc là mạng của mình thật.
Cậu nếu sớm ngộ ra đạo lý này cũng sẽ không tăng ca mà chết đột ngột như vậy. Thật may, cậu có được một cơ hội sống mới.
Bảy giờ sáng, kéo màn của sổ ra, ánh mặt trời chiếu sáng bóng tối trong phòng. Hà Ngự mở của sổ, trong không khí mắt mẻ kèm tiếng chim hót hít một hơi thật sâu.
Cậu đối với cuộc sống sau khi xuyên không rất hài lòng, nếu như trong phòng không ẩn giấu một con quỷ.
Hà Ngự liếc mắt một cái vào góc phòng khách.
Nơi đó có một giá hoa bằng gỗ, trên giá có một chậu hoa chu đỉnh đỏ, bị ánh mặt trời chiếu ra một cái bóng dài.
Cái bóng này nửa đoạn trước còn bình thường, nhưng nửa đoạn sau lại đột nhiên phình to ra như một tác phẩm hậu hiện đại khôi hài, không nói rõ là hình dạng gì được, dù sao cũng phải phải là chậu hoa chu đỉnh đỏ.
Cái bóng này còn đang cử động, cố gắng đem mình thu nhỏ lại, tránh ánh sáng mặt trời, theo bóng của chậu hoa mà đi về phía trước, cuối cùng đem mình giấu ở đáy chậu hoa, bất động.
Hà Ngự giả bộ không nhìn thấy nó, quay đàu đi vào phòng về sinh rửa mặt.
Vừa rửa mặt xong ngẩng đầu lên thì thấy trong gương phản chiếu một gương mặt xa lạ. Nếu là trước kia cậu đã bị dọa cho giật mình, nhưng bây giờ đã nửa tháng khi Hà Ngự xuyên tới, cậu đã đối với gương mặt này hình thành thói quen. Nguyên chủ không biết là chết như nào, cũng không lưu lại cho cậu trí nhớ hay nhật ký gì, mọi thứ đều phải dựa vào cậu tự tìm tòi lấy.
Cuộc sống xã súc dẫn đến cái chết trước kia để lại cho Hà Ngự bóng ma tâm lý trong lòng, sống lại một đời, cậu chỉ muốn bình yên mà sống cuộc sống về hưu sớm.
Tuy nhiên, cái bóng đen trong phòng kia cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết nó đi.
Từ khi nhìn thấy bóng đen trống vào dưới chậu hoa, Hà Ngự cũng không muốn tới gần nơi đó, hoa chu đỉnh đỏ đáng thương đã mấy ngày không được tưới nước nên có chút héo.
Sau khi dọn dẹp xong, Hà ngự xách túi rác chuẩn bị ra ngoài.Trước khi đi, cậu nhìn thoáng qua chậu hoa, trong lòng yên lặng cổ vũ nó cố lên: Kiên trì thêm một chút nữa! Cậu nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết cái bóng đen kia.
Cửa nhà hàng xóm trùng hợp cũng mở ra, một người đàn ông đầu trọc đi ra. Người này mặc một áo ba lỗ bó sắt lộ ra cánh tay săn chắc, dáng người cao đẹp, trên mặt có vết sẹo, nhìn giống như một đại ca xã hội đen, không dễ chọc.
Anh ta cười thân thiện với Hà Ngự: “ Đi đổ rác sao? Anh giúp cậu mang xuống đi!”
“ Không cần đâu, em đúng lúc cũng phải ra ngoài một chuyến.” Hà Ngự cười nói
Anh Tạ mặc dù trong có vẻ hung dữ nhưng lại là một người rất tốt.
Vợ anh Tạ, Chị Triệu là một đại mỹ nhân mạnh mẽ với đôi môi đỏ và mái tóc xoăn sóng, đôi chân dài đi đến thật ổn, lông mi dài với khí tràng “ Bổn cung cao quý lạnh lùng”, là một đôi vợ chồng nhìn rất “ xã hội”, nhưng là người rất tốt bụng.
Hà Ngự còn nhớ khi cậu vừa xuyên qua, hai ngày liền cậu đều ăn mì gói. Sau khi nhìn thấy, chị Triệu mắt phượng đều trợn tròn, nói ăn mì gói không tốt cho sức khỏe, bắt đầu mỗi bữa đưa cơm cho cậu. Hà Ngự không có biện pháp nào đành phải đem tiền ăn uống qua cọ ăn cọ uống.
Tiểu khu cậu ở tên là Tiêu khu Hạnh phúc, hoàn cảnh rất tốt, xanh hóa nhiều. Quan trọng nhất là, trong xã hội hiện đại với nhịp sống nhanh và khủng hoảng xã hội ngày càng nhiều, thì nơi đây lại có bầu không khí rất hòa thuận yên bình, khiến cho người ta thật khó tin mà.
Hà Ngự đi qua tiểu khu, thấy có ông lão ở trên bãi đất trống nhỏ tập thể dục. Dưới bóng cây có học sinh đang học thuộc lòng, còn có dân đi làm đang vội vàng đi qua,...Bọn họ nhìn thấy Hà Ngự, hoặc cười chào hỏi, hoặc gật đầu với cậu, tất cả đều vui vẻ chào hỏi, ngay cả các hàng bán rong ở cổng tiểu khu cũng đặc biệt cho thêm đồ ăn.
Hà Ngự không muốn dọn ra khỏi hoàn cảnh tốt đẹp này, nên chỉ có thể mới con quỷ kia dọn đi thôi.
Hai đời đều không cùng quỷ có quen biết gì, Hà Ngự chuẩn bị đi tìm người chuyên nghiệp hoặc công cụ gì đó. Cậu tra được thành phố này có khu phố về phong thủy, tính toán đi nhìn thử xem.
Chủ tiệm ở phố phong thủy rất nhiệt tình, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào trông rất cổ xưa đối với cậu ba hoa:
“Thanh kiếm gỗ đào nãy đã được truyền qua mười tám đời nhà ta.Kiếm gỗ đào vốn có thể trừ tà chém sát, hiếm thấy nhất là thanh kiếm này còn được làm từ cây đào trăm năm đã được thiên lôi rửa tội qua đó. Nhìn hoa văn sét đánh trên này xem, trên này khí tức của thiên lôi đó, tiểu quỷ bình thường một khi tiếp xúc là hồn phi phách tán, có một chỗ đang bị ma quỷ quấy phá....”
Hà Ngự nghe say sưa, cảm thấy ông chủ không đi kể chuyện xua thì thật đáng tiếc.
Ông chủ nhìn cậu có duyên với mình, có thể bán cho cậu giá cát lợi tám vạn tám.
Hà Ngự:....
“ Cái đó, tôi cảm thấy duyên phận giữa chúng ta cũng không có sâu như vây, sao có thể chiếm tiện nghi lớn của ông như vậy đươc.”
Cậu bỏ đồ xuống rồi bước nhanh đi.
Hà Ngự ở phố phong thủy đi dạo một vòng, ngoại trừ thanh kiếm gỗ đào bị điện giật kia, thì nghe được không ít kẻ lừa đảo với nhiều thủ đoạn lừa đảo mới, chỉ là không tìm được hàng thật.
Hà Ngự lo lắng.
Bầu trời gần tối, Hà ngự đi đến trạm xe buýt chuẩn bị về nhà. Khi chờ xe đến, cậu lấy điện thoại ra tra tìm các đạo quan miếu thờ gần đây. Trên đời này nếu đã có quỷ, vậy hẳn là cũng có các đại sư hàng yêu phục ma chứ?
Cũng không lâu lắm, Hà Ngự thấy xe buýt số 302 đã đến.
Sắc trời đã dần mờ nhạt, nhưng chưa tới thời gian tan tầm, các bà các cô cũng đã đi mua thức ăn cho gia đình rồi, nên trên xe buýt cũng không đông lắm.
Cuối xe buýt, có một đôi chị em đang ngồi, bọn họ là người đến từ Cục quản lý linh dị. Trên thế giới này có tồn tại quỷ quái, nên cũng có cục quản lý đối với các hiện tượng đặc biệt này, gọi tắt là Cục linh sự.
Trước kia, Cục linh sự có đánh bị thương một quỷ quái có tên là “Phệ ảnh quỷ”, loại quỷ này có ngoại hình đen thui, có thể đem chính mình núp vào cái trong cái bóng. Sau khi phệ ảnh quái trốn, hai chị em Khương Nghiên và Khương Hiền đến để truy bắt phệ ảnh quái đang ẩn trốn này.
Hai chị em đang nhỉ giọng thảo luận về nhiệm vụ lần này.
“ Chị, phệ ảnh quỷ kia còn trốn ở vị trí cũ sao?” Em trai Khương Hiền hỏi.
“ Để chị xác nhận lại lần nữa đã.” Khương Nghiên nói.
Trên vai cô có một vật trang trí hình con vịt. Khương Nghiên nghiêng đầu, đưa tay đè lại đầu vịt, ghé lỗ tai gần sát.
Con vịt kêu “ Cạc cạc” báo địa chỉ mà chỉ mình cô có thể nghe thấy được.
“ Không chạy, vẫn còn ở tiểu khu hạnh phúc” Khương Nghiêng đáp
“ Có chút kỳ quái, phê ảnh quỷ này đã mấy ngày không đọng rồi?”
“ Vậy chắc nó đang trốn ở một căn nhà trống. Trạng thái của nó cũng không thay đổi gì, nói rõ nó không hại người, có thể là do vết thương quá nặng đi.”
Cũng không lâu lắm, xe buýt đã đến điểm dừng.
Hai chị em và Hà Ngự là cùng đường xuống xe cùng nhau. Hai người vừa xuống xe liền bắt đầu nghiên cứu bản đồ.
Trên mặt Khương Ngự tràn đầy tự tin: “ Chị nhìn bản đồ nãy giờ rồi, chúng ta chỉ cần đi bên phải là được!”
Khương Hiền lộ vẻ tuyệt vọng: “ Chị, chị đừng xem bản đồ nữa được không? Nghe em đi mà, tiểu khu hạnh phúc thật sự ở bên trái mà!!”
Chị cậu ta tu thuật tu linh sẽ phải trả đại giới bằng việc mù đường, thuật tu linh của cậu ta cũng có đại giới, đó là cậu ta không thể nói dối được. Nhưng Khương Nghiên lại cảm thấy mình cần phải rèn luyện đối kháng đại giới đó, nhất định phải tự mình nghiên cứu bản đồ.
Hai người không thống nhất ý kiến, Khương Hiền thấy có người cũng xuống xe, kéo hắn lại, hỏi: “ Xin chào, xin hỏi, tiểu khu hạnh phúc đi lối nào?”
Hà Ngự tính tình tốt dừng lại nói: “ Tôi cũng ở tiểu khu hạnh phúc, tôi mang các cậu qua đi.”
Hà Ngự hướng bên trái đi.
Khương Nghiên nghi ngờ lầm bầm: “ Không thể nào a, tôi nghiên cứu kỹ lắm mà phải là đi bên phải mới đúng chứ.”
Hà Ngự hỏi cô: “ Sao cô lại cảm thấy tiểu khu hạnh phúc ở bên phải?”
Khương Nguyên: “ Tiểu khu hạnh phúc ở phía đông, bên trái tây bên phải đông, nên phải là ở bên phải.”
Hà Ngự:...
Khương Hiền xấu hổ nói: “ Chị tôi có chút mù đường.”
Đúng là có chút.
Hà Ngự dẫn hai người tới cổng tiểu khu, mình thì về nhà trước, trên đường trở về lại thu được mọi người tràn đầy thân thiện ý cười.
Chị Triệu nghe hành lang có tiếng mở cửa, nhếch đôi môi đỏ thẫm, cười thân thiết: “ Tiều Hà trở về rồi à, cậu chờ chị một lát, chị mới vừa làm cơm tối xong, cho cậu một phần.”
Hà Ngự trong lòng ấm áp: “ Cảm ơn chị, chờ lát nữa ăn xong em đem chén đĩa trả lại cho chị,”
Mặc dù cậu không có người nhà nhưng lại có được nhiều hàng xóm tốt bụng như vậy, để cậu cảm nhận được ấm áp mà đời trước cậu không có được.
Sau khi về nhà, Hà Ngự mở ra hộp đựng thức ăn của chị Triệu cho, cà chua xào trứng, xườn chiên, canh gà hầm nấm, còn có một phần cơm trắng. Đều là đồ ăn nhà làm, nhưng tay nghề của chị Triệu tốt đến mức có thể làm đầu bếp ở tiệm cơm được rồi. Hà Ngự thỏa mãn ăn một bữa no, lúc đang đem chén đĩa đi rửa thì chuông cửa vang lên.
“ Ai vây?” Hà Ngự một bên nói một bên nhìn vào mắt mèo.
Mặt Khương hiền ở trong mắt mèo trở nên tròn vo, cậu ta ngẩng càm lên cao kiêu ngạo nói: “Người không biết gì về thế giới hiện thực à, chúng ta tới cứu anh.”
Hà Ngự:...
Hắn mở cửa ra.
Khương Hiền cứng đờ: “ Tại sao lại là anh?”
Hà Ngự hỏi: “ Người các cậu muốn tìm là tôi?”
Khương Hiền: “ .... Đúng.”
Hà Ngự: “ Vậy các cậu lạc đường có hơi lâu đấy.”
Khương Hiền không thể nói dối được. Khương Nghiên liền nhận lấy câu chuyện, cô nàng lấy ra môt tờ giấy chứng nhận: “ Em trai tôi đầu óc có vấn đề, anh không cần để ý đến hắn.”
Thanh niên trung nhị tính phản bác lại, nhưng lại bị chị mình tàn nhẫn đàn áp.
Hà Ngự nhìn giấy chứng nhận, Cục quản lý điều tra và nghiên cứu văn hóa dân tộc, giấy chứng nhận nhìn rất chuyên nghiệp, nhưng hắn chưa nghe qua cái cục này bao giờ, cũng không biết có phải chỉ có ở thế giới này hay không.
“ Vào trước đi.” Hắn để hai người vào nhà.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, liền bắt đầu nhắm hờ mắt tựa như đang cảm nhận gì đó. Khương Hiền không nói lời nào, còn Khương Nghiên nhìn đông ngó tây.
Hà Ngự nghe Khương Nghiên nói ba hoa về cục điều tra dân tục, nghiêm túc hỏi: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin à?”
Khương Nghiên:....
“ Các cô rốt cuộc là ai?” Hà Ngự hỏi.
Hai chị em nhìn nhau một cái, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa cảm nhận được con phệ ảnh quỷ, không thể đi được.
Không có biện pháp nào, Khương Nghiên ho khan nói: “ Chúng tôi là người của Cục quản lý linh sự, có quỷ ẩn nấp ở nhà anh. Chúng ta không thu tiền, không bán đồ vật, không hỏi thông tin cá nhân, cũng không cần anh làm bất cứ việc gì cả.” Cô giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô giới thiệu tình huống thực tế cho Hà Ngự.
Khương Hiền không tự nhiên quay mặt đi, nói: “ Anh ta sẽ không tin đâu.”
Hắn rất muốn dùng phương thức thô bạo luôn, như dùng linh thuật để cho người bình thường này bất tỉnh luôn. Bọn họ giảm được phiền toái, mà người bình thường thì không bị tam quan rạn nứt, tốt biết bao? Tại sao chị hắn lại không đồng ý chứ, mỗi lần đều phải tồn miệng lưỡi.
“ Tôi tin!”
Khương Hiền: ?
Hà Ngự khẩn thiết: “ Tôi tin tưởng hai người không phải là tên lừa gạt. Giá gỗ nhà tôi hai ngày nay có điểm bất thường, chậu hoa chu đỉnh đỏ trên đó vốn là đang nở hoa rất đẹp, mà mấy nay nhìn như không sống được rồi.”
Cậu đang không biết giải quyết cái bóng đen kia như thế nào! Có người chuyên nghiệp xử lý chuyện này thì tốt quá rồi!
Hai chị em nhìn nhau một cái, Khương Hiền mặt đầy nghiêm túc đi tới, nhìn một chút hoa chu đỉnh đỏ: “...Anh chắc chắn đây không phải là do không được tưới nước sao?”
Trên đất cũng có vết nứt kìa.
Con vịt trên bà vai Khương Nghiên đột nhiên kêu “ Cạp cạp”.
Cùng lúc đó, một cái bóng đen từ chậu hoa xông tới hướng thẳng tới phía Khương Hiền.
Trên người Khương Hiền tỏa ra linh quang màu lam nhạt, phệ ảnh quái đụng đầu vào linh quang, không thể đi vào bóng của cậu ta, liền nghiên đầu muốn chạy.
Khương Nghiên cầm một khối ấn nhỏ, hướng không trung ném qua, linh quang màu lam nhạt giống như mực, ở trong phòng khách hiện lên một trận pháp phúc tạp. Phệ ảnh quỷ ở trong trận pháp đông trốn tây chạy, cũng không chạy vào được bóng của vật gì cả.
Hà Ngự khiếp sợ mở to hai mắt.
Trên người bọn họ lại có hiệu ứng đặc biệt.
Hai người trừ linh vốn rất thuận lợi, nhưng đột nhiên điện thoại của họ lại rung, vừa lúc họ phân tâm, phệ ảnh quỷ đã phân ra một cái phân thân, trong phút chốc chạy ra khỏi trận pháp, vọt thẳng vào Hà Ngự, Khương Hiền nhanh tay lẹ mắt, ném một lá bùa vào phệ ảnh quỷ ép nó trở về. Bởi vì sự cố này, hài người phải giằng co thêm mấy phút mới giải quyết xong.
Sau đó bọn họ lại kiểm tra tất cả các phòng một lần nữa, bao gồm cả bóng của Hà Ngự để chắc chắn không còn phân thân nào của phệ ảnh quỷ ẩn nấp nữa. Phệ ảnh quỷ khó đối phó là do ở một khoảng cách nhất định, đồ chơi này có thể phân ra thành nhiều phần ẩn nấp vào bóng của bất kỳ vật gì.
“ Kỳ quái, sao không có phân nào vậy.”
“ Có thể là nó bị trọng thương nên không có sức đi.”
Chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, hai chị em liền lấy di động ra xem, sác mặt bỗng thay đổi.
“ Thế nào?” Hà Ngự hỏi.
“ Không có gì.” Khương Nghiên nhắc nhở, “ Gần đây không yên ổn lắm, sau khi trời tối anh không nên ra ngoài.”
“ Tôi đối với những thứ này rất tò mò, cô có thể nói cho tôi biết không?” Hà Ngự thử thăm dò.
Hai người do dự một chút, thấy Hà Ngự không bài xích những thứ này liền, liền sẵn tiễn nhắc nhở cậu: “ Anh đã nghe đến Thất phân hội bao giờ chưa?”
Hà Ngự lắc đầu.
Hắn thấy tên này có vẻ quen tai, nhưng trong chốc lát không nhớ ra nổi.
Hai chị em nói cho hắn biết thông tin về Thất phân hội.
Nói đơn giản, đây chính là một tổ chức linh dị nguy hiểm, thành viên gồm các loại quỷ quái đáng sợ, hằng năm đều nằm trong bảng truy nã của Cục linh sự.
“ Đứng đầu bảng truy nã là Phó hội trưởng “ Diện Đồng” của Thất phân hội, thường mang một mặt nạ đồng màu xanh, không nhìn thấy mặt.”
Khương Hiền hai mắt sáng lên: “ Đồng Diện là nhân vật nổi tiếng a! Hàng lâm phái anh có biết không? Không biết cũng không sao, anh biết đó là một tổ chức lừa đảo là được. Trước kia, bọn họ muốn dùng huyết tế để hành nghi thức hàng lâm, phái đi hơn hai mươi trừ linh sư cao cấp, kết quả đều bị Diện đồng tiêu diệt hết.”
“ Phía tây ngoại thành trước có lời đồn có ma quỷ lộng hành, anh có nghe nói qua không? Nhưng thật ra, nơi đó là một quỷ vực nhỏ bị mất khống chế, cũng là bị Diện đồng,...”
Khương Nghiên ho khan mấy tiếng, cuối cùng không thể nhịn được nữa đem Khương Hiền đè lại: "Diện đồng diện đồng! Cũng biết là Diện đồng! Em còn nhớ mình là người Cục linh sự hay không vậy? Diện đồng là kẻ đứng đầu bảng truy nã của cục ta đó!"
Cô nhìn Hà Ngự, nghiêm túc nói: “ Anh đừng nghe cậu ta nói bậy. Diện đồng là nhân vật rất nguy hiểm, ở thế giới thần bí hung danh rất lớn, vạn nhất gặp phải, nhớ phải chạy luôn, ngàn vạn lần đừng có tò mò!”
Hai người nói cặn kẽ như vậy, Hà Ngự rốt cuộc nhớ ra rồi.
Kiếp trước, cậu từng xem qua một quyển tiểu thuyết linh dị, trong đó có một tổ chức phản diện rất lợi hại là Thất phân hội, Diện đồng là nhân vật đứng thứ hai tổ chức, là đại boss có khí thế, hung danh vang dội, thầm bí khó lường.
Hà Ngự chưa đọc hết toàn văn, nhưng , nhân vật phản diện mà cuối cùng vẫn sẽ trở thành bàn đạp cho nhân vật chính thôi, loại nhân vật phản diện cực kỳ hung ác này, kết cục sẽ chết rất thảm.
Cậu chỉ muốn về hưu sớm sống cuộc sống an nhàn thôi mà, không muốn dính vào kịch tính, tuyệt đối tránh xa nguy hiểm, tránh xa các nhân vật phản diện!
Vì để đề phòng, Hà Ngự vẫn cùng hai chị em thêm bạn tốt.
Cậu tiễn hai người ra cửa, không ai chú ý tới, khi cửa mở, bóng của Hà Ngự hướng ngoài cửa lặng lẽ di chuyển một chút.
Nhưng mà cái bóng chưa ra tới ngưỡng cửa, Hà Ngự đã một lần nữa đóng cửa lại. Cậu cầm lấy chậu hoa bị đánh nghiên, chuẩn bị nhìn một chút hoa chu đỉnh đỏ yêu quý còn cứu được chút nào không.
Chuông của lại vang lên, cậu cầm chậu hoa ra mở cửa.
Là anh Tạ và chị Triệu.
Đúng rồi! Cậu còn chưa trả chén đĩa!
Hà Ngự đang chuẩn bị mở miệng, vẻ mặt hiền hòa trên mặt anh Tạ biến mất, ngang ngược nói: “ Chúng tôi đã phái người đuổi theo hai nhóc con cục linh sự rồi ạ.”
Chị Triệu mắt cười cong cong, nguy hiểm nói: “ Đợi chỉ thị tiếp theo của ngài.”
“ Đồng diện đại nhân.”