Chương 4 Từ chức
Bóng đen bị Hà Ngự đánh ra khỏi bóng cậu, một khối nho nhỏ trên mặt đất, giống như một tảng đá nhỏ.
Hà Ngự đang muốn đánh nó, bỗng nhiên cảm giác trên người nó truyền đến một cỗ cảm xúc.
Ủy khuất sợ hãi, còn có lấy lòng.
Hà Ngự sửng sốt một chút, răng trắng nhe ra, giơ nắm đấm về phía Phệ Ảnh Quái!
Đừng hòng mê hoặc cậu!
Tiểu Hắc Đoàn run lẩy bẩy, vừa sốt ruột vừa ủy khuất: Em không phải là Phệ Ảnh Quái trốn dưới chậu hoa!
Hả?
Hà Ngự dừng tay: "Nói! Chuyện gì xảy ra? Nói thật đi!
Việc này phải nói từ vài ngày trước.
Lúc ấy Phệ Ảnh Quái cho rằng Hà Ngự là người bình thường, trốn vào nhà của cậu, chuẩn bị thừa dịp Hà Ngự ngủ ăn bóng của cậu chữa thương.
Ở thế giới này, bóng người cũng là bóng phản chiếu của linh hồn, có đặc tính linh dị, người bị ăn bóng, nhẹ thì thần trí hôn mê, nặng thì hồn bay phách lạc.
Cái bóng có đặc tính như vậy, tương ứng, cũng sẽ có sức mạnh. Phệ Ảnh Quái đụng vào bóng của đồng diện, không ăn được bữa tiệc lớn mỹ vị, ngược lại suýt nữa bị thôn phệ, nếu không là nó chạy nhanh, cũng không đợi được hai tỷ đệ Khương gia đến.
Đây cũng là vì sao nó không trốn, cũng không có phân ảnh.
Vết thương của nó rất nặng.
Hơn nửa cơ thể của Phệ Ảnh quái bị bóng của cậu tự phát nuốt mất, ý thức của nó bị tiêu diệt, Nhưng lưu lại một chút đặc tính. Những đặc tính này đợi ở trong bóng dáng của cậu, dần dần sinh ra một chút linh trí, liền biến thành nhóc con trước mắt này.
Nó lớn lên từ cái bóng của Hà Ngự, cũng chỉ có thể sinh tồn trong cái bóng của Hà Ngự. Mỗi giây rời khỏi bóng tối, nó trở nên yếu đuối. Nếu Hà Ngự chết, linh hồn trong bóng héo rũ, nó cũng không sống được.
Tiểu Môi cầu cẩn thận từng li từng tí từ trên mặt đất kéo lên cao, giống như nảy mầm, đem chính mình co thành một gốc cây màu đỏ, ở trên đỉnh nở vài đóa hoa, màu đen, xúc cảm như nhung, cao cấp! Đại khí! Tráng lệ! Lắc lắc lấy lòng Hà Ngự.
Hà Ngự: Có chút động tâm!
Hoa màu đen rất đáng giá !
Cậu đưa tay sờ một cái. A, quả thật có loại cảm giác "Đây là cái bóng của tôi".
Cho nên, đóa hắc hoa đang lắc lư này có thể xem như là nhóc con bóng của cậu dưỡng dục lên, mới sinh ra không bao lâu, đơn phương cùng Hà Ngự đồng sinh cộng tử.
“ Nhóc còn có thể cái gì?” Hà Ngự hỏi.
Tiểu Môi cầu bò lên mặt bàn, kéo mình thành một khối da mặt lớn, a ô một ngụm nuốt hết cả cái bàn, sau đó lại co thành một cục to bằng quả bóng bàn. Nó dịch chuyển vị trí, lại nhổ cái bàn ra.
Đây là một không gian tùy thân a!
Ánh mắt Hà Ngự sáng lên: "Nhóc có thể chứa được bao nhiêu thứ?
Tiểu môi cầu tỏ vẻ cái bàn lớn như vậy chính là cực hạn, nhưng nó còn nhỏ! Nó vẫn có thể lớn lên! Sau này có thể nuốt nhiều hơn!
Tiểu môi cầu bình thường không có cảm giác tồn tại, chỉ thích núp trong bóng tối im lặng trạch.
Lăn qua lăn lại một ngày cũng dùng được linh lực, Hà Ngự hiểu ra, cậu có thể không học được đặc hiệu nhân thể khốc huyễn. Phương thức trừ linh của đại lão đồng diện chính là công kích vật lý.
Phương thức đánh quỷ cao cấp nhất có lẽ chính là giản dị tự nhiên như thế.
Trời đã tối, Hà Ngự bắt đầu mệt mỏi. Cậu nhìn đồng hồ, chín giờ bốn mươi, ngủ sớm hơn bình thường hai mươi phút. Sau khi cậu xuyên tới giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi rất ổn định, vẫn luôn là mười giờ tối ngủ bảy giờ sáng dậy, không đến giờ không buồn ngủ, ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, cũng không nằm mơ.
Hôm nay đột nhiên sớm hơn hai mươi phút, Hà Ngự hoài nghi linh lực tựa như tinh khí thần của con người, dùng nhiều không đủ thì cần dùng giấc ngủ bổ sung.
Nếu buồn ngủ, cậu liền đi ngủ sớm. Đêm nay không giống như bình thường. Hà Ngự nằm mơ.
Rất tối, rất tối, cậu cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được từng luồng khí lạnh lẽo chui vào trong cơ thể.
Bốn phía có tiếng nước, tầng tầng trùng điệp, giống như sóng nước quanh quẩn trong một không gian kín mít. Ngoài ra, không còn âm thanh nào khác.
Cậu không biết mình đã ở trong bóng tối bao lâu, chỉ cảm thấy rất cô đơn. Lâu đến nỗi cậu bắt đầu quen với sự cô độc này.
Sau đó, cậu bắt đầu nghe thấy những âm thanh khác nhau.
Lúc đầu cậu cũng không để ý. Bởi vì thanh âm kia quá nhẹ, trộn lẫn trong thanh âm của sóng nước, giống như một bong bóng khí nho nhỏ, rất tầm thường.
Sau đó cậu nhận ra sự khác biệt trong thanh âm này, vì vậy cố gắng nắm bắt sự khác biệt này. Có chút giống như đang hát, nhưng từ ngữ rất mơ hồ, chỉ có thể nghe ra giai điệu kéo dài.
Hà Ngự cố gắng phân biệt, muốn nghe rõ thanh âm kia đang hát cái gì, đáng tiếc cậu làm sao cũng nghe không rõ.
Sau đó, cậu liền tỉnh lại.
Ánh nắng xám lam từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, trong phòng rất tối. Hà Ngự trong bóng tối trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn trần nhà tối đen.
Không khí rất yên tĩnh, giống như căn phòng cũng đang ngủ say, còn chưa kịp tỉnh lại.
Cảm giác trong mộng nhanh chóng biến mất khỏi lồng ngực, bắt thế nào cũng không được, giống như tuyết rơi trong lòng bàn tay.
……
Núi Tam Hắc
Ba ngọn núi nghiêng về chính giữa, bảo vệ xung quanh một sơn cốc thật sâu, nuia Tam Hắc cũng vì vậy mà có tên như này.
Bởi vì có ba ngọn núi vây quanh, tòa sơn cốc này quanh năm bao phủ bóng tối, trong sơn cốc không có cây cối cao lớn, tất cả đều là bụi cây thấp cùng cỏ non tươi tốt, nhưng lại chưa bao giờ có động vật tiến vào.
Bởi vì thung lũng này, còn được gọi là Thung lũng Tử thần( Tử Vong Cốc).
Lúc này, ven Tử Vong Cốc lại có một tòa nhà khoa học kỹ thuật hiện đại thần bí, trên tường xi măng có khắc hoa văn thần bí, bên trong có thêm một loại kim loại màu xanh lam. Nơi này là căn cứ bí mật của Cục quản lý sự vụ linh dị.
Khu vực dưới lòng đất, một căn phòng cần ít nhất ba tầng kiểm tra mới có thể đi vào, đặt một dụng cụ cổ quái. Dụng cụ này dùng đồng đen cổ cùng với kim loại công nghệ cao tạo thành, trên đó vừa có hoa văn thần bí như phù chú, lại có mạch điện tử đơn giản ngay ngắn.
Vòng ngoài của dụng cụ cổ quái này vây quanh tám tấm đồng đen dựng đứng lên, những tấm đồng này đều có vết rỉ sét, hiện ra màu xanh đậm loang lổ, trên tấm đồng đều tự khắc có hoa văn kỳ dị khác nhau, hoặc như bản đồ sơn thủy, hoặc như quái thú kỳ dị, hoặc như nghi thức thần bí...... Mà trong những hoa văn này mơ hồ lóe lên vệt kim loại sáng bóng chưa bị rỉ sét, hoa văn lúc sáng lúc tối, giống như một loại dao động trị số nào đó.
Người mặc đồng phục công tác hiện đại cùng người mặc trường bào thần bí thêu hoa văn cổ xưa cùng nhau bận rộn trong phòng này, trước mỗi một tấm đồng đen, đều ngồi một nhân viên công tác ghi chép lại hoa văn.
Khi Hà Ngự đi vào giấc mộng, tất cả hoa văn trên tấm đồng thau bỗng nhiên nhanh chóng rút đi rỉ sét, hiện ra diện mạo ban đầu.
Nhân viên phụ trách ghi chép số liệu trợn mắt há hốc mồm: "Võng Sơn...... xảy ra biến cố rồi!
…
Diêu Tân Thành, trong hầm mỏ bỏ hoang.
Một đám người trên mặt dùng màu xám trắng hoặc đỏ tươi vẽ ra hoa văn thần bí đang tụ tập cùng một chỗ, bốn phía cắm đuốc.
Trên mặt đất giữa bọn họ dựng một cái đài, trên đài nhô lên vô số gai góc, trên mỗi một gai đều treo một vật phẩm trang sức bằng vàng kỳ lạ, dưới ánh sáng từ ngộn đuốc, trên vách đá của động mỏ rơi xuống bóng dáng cổ quái.
Chỉ có chính giữa đài là trơn nhẵn, nơi đó đặt một cái chén dài được mài bằng đá hắc diệu. Chén dài chìm sâu trong bàn, giống như một cái giếng sâu. Bên trong trang phục lộng lẫy có một đồ vật nát bét nhìn không ra nguyên dạng, tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm.
Đám người này vừa nhìn tựa như một đám tín đồ tà giáo vây quanh cùng một chỗ, hai tay ở trước ngực bày thành một thủ thế kỳ quái, trong miệng lẩm bẩm.
Trên đài vật phẩm trang sức bằng vằng bỗng nhiên từng cái rung chuyển lên, bóng dáng trên vách đá cũng theo đó lắc lư, tựa như sống lại.
Cùng lúc đó, mùi máu tươi trong chén hắc diệu thạch càng ngày càng nồng đậm, đồ vật bên trong phảng phất động đậy, phát ra từng đợt tiếng nước dính nhớp. Sợi tơ dài màu máu bò ra khỏi miệng chén, trèo lên từng cái gai góc, quấn lấy vật phẩm trang sức bằng vàng.
Đám đông vui mừng kêu lên:
“Võng Sơn giải phong!”
“Chủ nhân của ta hàng lâm!”
“Võng Sơn giải phong!”
“Chủ nhân của ta hàng lâm!”
……
Trụ sở Thất Phân hội.
Ai cũng không biết dưới lòng đất ba tầng, có một gian phòng bằng bạc có vách tường hình tròn, toàn bộ gian phòng chính là một cái thật lớn ao nước, chỉ có tới gần lối vào có mầm sân thượng.
Trong hồ, nằm một người đàn ông đang nhắm mắt lại, hắn tóc đen xõa tung, làn da trắng xanh, lồng ngực không có hô hấp phập phồng, cũng không có tim đập, giống như một tòa tượng ngọc.
Người đàn ông đột nhiên mở mắt.
Nước hồ sạch sẽ, lạnh lẽo. Hắn thở ra một hơi, trong nước dâng lên mấy bong bóng, vách bong bóng nhanh chóng ngưng kết ra sương hoa tinh xảo.
Hắn từ trong nước ao đứng dậy, bọt nước theo góc áo đuôi tóc của hắn chảy xuống, giống như hạt mưa trên lá sen chảy xuống, không nhiễm vết ẩm.
Khi hắn rời khỏi hồ, tất cả linh dịch trân quý trong hồ đều bốc hơi hầu như không còn.
Hắn không hề để ý, cúi đầu đè ngực lại, thanh âm phiêu tán trong linh vụ:
Lập tức......
……
Tiểu khu Hạnh Phúc.
Hà Ngự trở mình, lại chìm vào giấc ngủ.
Lần này cậu không nằm mơ.
Bảy giờ sáng, Hà Ngự đúng giờ rời giường, đã quên sạch giấc mộng tối hôm qua.
Cậu đã viết hai lá thư, in trên máy tính, đeo găng tay và không để lại dấu vân tay.
Cậu đã chọn xong địa phương sau khi chạy trốn. Đó là một thành phố không lớn không nhỏ, trong quyển văn linh dị kia chưa bao giờ nhắc tới, lại có phân cục Cục Linh Sự tồn tại, có bảo đảm an toàn đồng thời rời xa trung tâm vòng xoáy, hoàn mỹ phù hợp nhu cầu của cậu.
Chờ Quỷ Ảnh Tạ mang vàng đến, Hà Ngự ước lượng vàng tròn, cổ tay vừa xoay, đem vàng thu vào trong không gian bóng của tiểu môi cầu. Ngoại trừ vàng, Quỷ Ảnh Tạ còn mang đến một tấm thẻ vô danh, số tiền còn lại đều ở bên trong.
“Làm tốt lắm”.Hà Ngự nói.
Quỷ Ảnh Tạ vẻ mặt kích động.
“Tôi có một phong mật thư, cần giao cho hội trưởng. Anh đi một chuyến đi.” Hà Ngự lấy ra phong thư.
“Vâng! Thuộc hạ nhất định không phụ nhờ vả!”
Sau khi lừa dối đi Quỷ Ảnh tạ ơn, Hà Ngự rời khỏi tiểu khu, tìm một nơi không có người thay quần áo và mặt mũi, đem một phong thư tố cáo nặc danh khác viết cho cục linh sự ném vào hòm thư, lại thay quần áo và mặt mũi một lần nữa, đi tới trạm xe. May mắn thế giới này còn chưa kịp thi hành tên thật mua vé.
Chờ hội trưởng Thất Phân hội nhận được thư, cậu đã xuống xe ở thành phố mới.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh lớn của nhà ga, người đi đường bốn phía ồn ào và sinh động.
Hà Ngự đã đổi lại mặt mình, hắn giơ tay lên che khuất phía trên mắt, lộ ra một nụ cười dưới ánh mặt trời, lúm đồng tiền nhỏ trên má trái như ẩn như hiện.
Cùng lúc đó, trụ sở Thất Phân hội.
Mới tỉnh lại không bao lâu, hội trưởng đại nhân nhận lấy mật thư nghe nói vô cùng quan trọng, mở phong thư ra:
Hội trưởng đại nhân tôn kính:
Xin chào.
Tôi gần đây đột nhiên tỉnh ngộ, Thất Phân hội, nguyên lai là 007.
Loại công việc bán mạng này còn chưa có tiền lương, nhà tư bản cũng không dám lừa như ngươi, chỉ có chủ nô mới có thể so sánh với ngài.
Nói những lời này không có ý gì khác, chính là muốn nói cho ngài biết:
Lão tử không làm!