Chương 6: Nhà mới
Bên kia, Hà Ngự và hắc môi giới đã ký hợp đồng giao nhận xong, bảo anh ta nối lại điện trước.
Hà Ngự lại đi dạo một vòng trong nhà, nhặt một con búp bê vải cũ nát từ góc lên. Búp bê vải mặc váy nhỏ, trên người phủ đầy bụi bặm, có hai nút áo khâu thành mắt đen, dùng đường khâu chéo khâu ở trên mặt, một trong số đó đã lỏng ra, lủng lẳng treo ở phía trên, rất có cảm giác phim kinh dị.
Hà Ngự nhặt búp bê vải lên, vỗ nhẹ bụi, đặt lên mặt bàn cũng đầy bụi.
Cậu cảm thấy con búp bê này còn rất đáng yêu, tuy rằng lâu năm, vừa bẩn vừa cũ, nhưng đã từng là bảo bối trong lòng của ai đó, bạn tốt của ai đó, bây giờ lại lẻ loi để lại ở chỗ này.
“ Lát nữa chờ ta thu dọn xong, sẽ khâu mắt lại cho ngươi.”
Cậu thích búp bê. Chờ cửa hàng phía trước thu dọn xong, vừa vặn mở một cửa hàng búp bê, có kiếm được tiền hay không không sao cả, tâm tình tốt liền mở cửa ngồi một chút trong cửa hàng, tâm tình không tốt liền đóng cửa hàng ra ngoài chơi.
Nhà rất lớn, hôm nay chắc chắn dọn không hết. Hà Ngự dự định trước thu dọn ra một gian phòng, đi ra ngoài đem chăn đệm gối đầu cùng đồ dùng hàng ngày mua về, đêm nay liền ở nơi này.
Lúc ký hợp đồng cậu dùng chút thủ đoạn nhỏ, không sợ hắc môi giới lừa cậu.
Lúc ra ngoài, Hà Ngự đi đến cửa căn hộ. Cậu dự định đi xem tiểu khu này.
Hàng xóm hài hòa của tiểu khu Hạnh Phúc không còn, nhưng cậu có thể cố gắng có quan hệ tốt với hàng xóm mới ở đây, xây dựng lại một môi trường cộng đồng hài hòa hữu ái!
Vừa mở cửa, Hà Ngự liền nhìn thấy một nữ hàng xóm đang muốn lên lầu. Nữ hàng xóm rất gầy, mái tóc ngắn hoa râm rối bời cột sau đầu, bả vai rũ xuống đầu cúi, khóe miệng rủ xuống, vẻ mặt âm trầm chết lặng. Trong tay cô cầm một cái túi nhựa màu đen thật lớn, thoạt nhìn rất nặng, siết ngón tay đến xanh đỏ.
“Xin chào, tôi mới chuyển tới.” Hà Ngự nhiệt tình thân thiện, “Đồ của cô nhìn rất nặng, tôi xách lên giúp cô nhé?”
Nữ hàng xóm cứng cổ không quay đầu lại, chỉ có con ngươi giật một cái, chuyển hướng nhìn Hà Ngự, lộ ra mảng lớn màu trắng mắt ố vàng. Cô cứ như vậy nhìn Hà Ngự hai giây, tròng mắt lại đảo về, không nói một câu, tiếp tục tự mình xách đồ lên.
Hà Ngự chớp chớp mắt, không để trong lòng, đi dạo một vòng trong ngoài tiểu khu.
Phòng thương hộ của tiểu khu rất được hoan nghênh, đều mở cửa hàng, không có gian trống, siêu thị, nhà hàng, thậm chí còn có bệnh viện thú cưng đầy đủ mọi thứ.
Hà Ngự đi dạo, đã bị một cửa hàng bánh bao hấp dẫn. Mùi thơm của bánh bao trộn lẫn trong hơi nước trắng như tuyết bay ra khỏi cửa tiệm.
Cậu đi vào. Đây là một cửa hàng nhỏ, ông chủ lót khăn lông, đem mấy cái bánh bao mới hấp xong mang ra, bánh bao trắng như tuyết nằm trong ngăn kéo, mỗi cái đều to bằng nắm đấm.
Hà Ngự chọn ba loại nhân bánh khác nhau, mỗi loại một cái.
Chờ bà chủ chuẩn bị bánh bao, Hà Ngự hỏi đường cô: "Muốn mua đệm chăn thì đi đâu?"
“ Gần đây không có, anh phải đi đến siêu thị lớn xa một chút, ở đó mới có bán.”
Bà chủ chỉ đường cho cậu. Hà Ngự cảm ơn cô, sau khi rời khỏi tiệm bánh bao, mở túi ra, cắn một miếng bánh bao lớn nóng hổi, vui vẻ nheo mắt lại.
Ông chủ ngẫu nhiên ngẩng đầu, thấy Hà Ngự đã xử lý một cái bánh bao, đang ăn cái thứ hai.
Anh dụi dụi mắt.
Bánh bao mới ra lò! Không nóng sao?!
Bánh bao của anh không hấp hết?
Ông chủ đưa tay sờ sờ vỉ hấp.
Tê!
“Này! Anh bị choáng váng à?! Mau đi lấy nước lạnh rửa! "Bà chủ đẩy anh ta vào bếp.
Ông chủ dùng ngón tay bị bỏng nắm vành tai, nhe răng trợn mắt đi về phía sau bếp, nói thầm: "Tôi tưởng không nóng nữa...”
……
Hà Ngự ăn xong bánh bao, ném túi vào thùng rác, vỗ vỗ tay. Khoảng cách siêu thị lớn không tính là quá xa, cậu đi liền đi.
Mua đồ dùng hàng ngày xong, Hà Ngự lại đến chỗ bán chậu hoa. Chu Đỉnh Hồng của cậu sinh mệnh lực cường kiện, lá cây héo úa, rễ cầu còn sống. Chu Đỉnh Hồng là cậu sau khi xuyên qua tự mình mua hoa, Hà Ngự cũng đem nó từ tiểu khu kia trong nhà mang tới. Thay đổi chỗ ở mới, cậu dự định trồng lại nó.
Mua đồ xong, Hà Ngự tìm một chỗ không có người cất đồ đi, ngâm nga đi về.
Cậu quả thật nhìn trúng ngôi nhà kia. Cậu thích cây dã nguyệt quý ở hậu viện kia, thích cái loại không khí tràn đầy sinh mệnh lực.
Ngày mai lại liên hệ với một công ty lắp ráp nhà, sửa sang lại nhà cửa một chút.
Đi tiếp về phía trước là một cái lên dốc, dưới sườn núi ngồi một bà lão, bên cạnh đậu một cái xe kéo nhỏ hai bánh, phía trên buộc một đống đồ ăn.
Lão bà bà một tay xoa mắt cá chân, nhìn lên sườn núi phát sầu, bà nhìn thấy Hà Ngự Hậu, hai mắt sáng ngời, chào hỏi: "Tiểu tử, có thể giúp ta kéo xe lên không?"
“Bị trẹo chân sao?” Hà Ngự ngồi xổm xuống trước mặt bà. Cậu mơ hồ nhìn thấy trên mắt cá chân bà lão quấn chút hắc khí.
Hà Ngự thấy qua giới thiệu của đồ chơi này trong tư liệu Khương Hiền cho, chúng nó bị Linh Sự Cục gọi là Âm Sát Khí.
Nghĩ đến Khương Hiền, Hà Ngự không khỏi tiếc nuối. Lúc ấy để tiện cho người bình thường Hà Ngự lý giải, Khương Hiền còn rất tri kỷ truyền cho cậu một phần tư liệu về khái niệm cơ bản của giới linh dị. Khương Hiền người này tuy rằng trung nhị một chút, nhưng rất thân thiện nhiệt tình, đáng tiếc, cậu phải thoát khỏi Thất phân hội, thân phận lúc trước bỏ qua, cũng không thể liên lạc với Khương Hiền nữa.
Địa thế nơi này không phải rất tốt, âm sát khí không phải tự sinh, mà là bị dòng xe cộ từ nơi khác mang tới, tích tụ đến đáy dốc không dễ tản đi, tích lũy dần qua từng ngày, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng người thể nhược đi ngang qua dễ bị nhiễm, phân tâm liền dễ dàng bị trẹo chân.
“ Không có chuyện gì, tự ta có thể đi, chỉ là không kéo được xe.” Bà lão nói. Tính cách bà kiên cường, mắt cá chân đều sưng lên, còn có thể nhịn đau.
Hà Ngự đặt tay lên mắt cá chân bà nhẹ nhàng ấn hai cái.
Lão bà bà đang cảm thấy tay tiểu tử này lạnh như băng làm cho mắt cá chân nàng không còn đau nữa, bỗng nhiên bị hắn dùng sức ấn, kìm lòng không đậu "Ai u" một tiếng. Sau khi đau một chút, lại không đau nữa.
Bà đứng trên mặt đất hoạt động hai cái, vui mừng nói: “Được rồi! Có thể cử động”
Hà Ngự cười nói: “Không có việc gì, đừng dùng sức, trở về bôi chút dầu thuốc dưỡng hai ngày là được rồi.”
Cậu dư quang quét quét đáy dốc, duỗi chân tùy ý dẫm một cái. Đất bằng nổi lên một trận gió nhẹ, đem đáy dốc âm sát khí nặng nề thổi tan.
Hà Ngự giúp bà đưa xe thức ăn về nhà. Lão bà bà tên là Tôn Thi Vân, ở cũng gần, cách nhà Hà Ngự mới thuê một con phố. Vừa mở cửa, trong phòng truyền ra mùi thức ăn, Hà Ngự không nhịn được nuốt nước miếng.
Muốn nói điều Hà Ngự luyến tiếc nhất khi chạy trốn khỏi Thất phân hội, chính là một ngày ba bữa cơm chị Triệu cách vách đưa tới. Hà Ngự không biết nấu cơm, kiếp trước kiếp sống xã súc quá mệt mỏi, cậu bình thường đều dựa vào thức ăn bên ngoài giải quyết, trình độ cao nhất là dùng lò vi sóng làm cà tím xé tay. Mấy ngày nay cậu đều ăn mì ăn liền.
Tôn bà bà nở nụ cười: “ Con còn chưa ăn cơm sao? Vào ăn một chút đi.”
Hà Ngự vui vẻ đáp ứng.
Tôn bà bà lớn tuổi khẩu vị không lớn, lúc trước làm cháo gạo và dưa chuột. Sợ Hà Ngự không đủ ăn, còn cho cậu thêm sủi cảo.
“Ăn nhiều một chút, ta gói rất nhiều sủi cảo, không đủ ta lại lấy thêm.”Tôn bà bà ăn non nửa bát cháo liền no, nhìn cậu hiền lành nói, “Đại tiểu tử sức ăn đều lớn, đừng để đói bụng.”
Sủi cảo là nhân thịt heo cải trắng, điều chế dầu vừng và tôm khô, thơm muốn chết.
“Ngon quá! Đây là sủi cảo ngon nhất cháu từng ăn! "Hà Ngự thật lòng khen ngợi.
Tôn bà bà vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt kinh ngạc xuất thần, nói tỉ mỉ bí phương của bà: Cải trắng không nên vặn hết nước, như vậy sủi cảo gói ra nước vừa nhiều vừa thơm.
“ Con mới dọn đến, không biết nấu cơm phải không? Có thể tới chỗ ta ăn. Ta ở một mình, có đôi khi nấu nhiều cơm, cũng ăn không hết.” Giọng Tôn bà bà cô đơn, trong ánh mắt có vẻ chờ mong.
“Được ạ!”Hà Ngự nhếch miệng sảng khoái cười, lộ má lúm đồng tiền, “ Vậy để cháu đưa tiền đồ ăn cho bà. Hai ngày tới chân bà không thể đi đường xa, muốn mua đồ ăn gì cháu mang đến cho ạ.”
Tôn bà bà cũng rất cao hứng: "Ta lấy cho con ít sủi cảo, con về để trong tủ lạnh, lúc ăn nấu một chút là được.”
Hà Ngự vội ngăn bà lại: "Không cần không cần, hôm nay cháu mới dọn đến, còn chưa có tủ lạnh, cũng không có bếp.”
“ Cháu sống ở đâu?”
“ Góc đường Bắc Tuyền bên kia có một cửa hàng trống, cháu thuê ở đó ạ.”
Tôn bà bà biến sắc, giữ chặt cậu: "Cháu làm sao ở nơi đó? Ai cho cháu thuê? Mau đi tìm hắn ta trả lại, chỗ đó không thể ở!”
“Sao vậy ạ?” Hà Ngự khó hiểu hỏi.
Tôn bà bà sắc mặt nghiêm túc: "Cháu bị người ta lừa rồi! Đó là một căn nhà ma!”