Ban đầu Lục Đồng định đêm nay đổi nhà trọ khác để ở, không ngờ Đỗ Trường Khanh lại hành động nhanh như vậy, chẳng mấy chốc đang giúp hai người các nàng tìm được chỗ ở mới.
Ngân Tranh ngẩng đầu nhìn bốn chữ ‘Tiệm thuốc Nhân Tâm’ trên đỉnh đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đây không phải là tiệm thuốc ư?”
Đỗ Trường Khanh ho khan một tiếng: “Các cô theo ta vào.”
Lục Đồng và Ngân Tranh đi theo Đỗ Trường Khanh vào.
Cửa tiệm này chật hẹp, trong tiệm tối tăm, bấy giờ bên ngoài đã là chập tối nên bên trong càng thêm mờ mịt. Đỗ Trường Khanh giơ chiếc đèn giấy dầu lên, vén rèm gian trong rồi đi thẳng vào.
Lục Đồng và Ngân Tranh nối gót theo sau, khi vào đến bên trong thì các nàng không khỏi ngỡ ngàng.
Phía sau của tiệm thuốc Nhân Tâm không ngờ lại là một gian tiểu viện.
Có lẽ tiểu viện đã lâu không có người ở, mặt đấy phủ một lớp bụi dày, trong góc phòng là một đống củi khô xếp đầy một nửa viện.
Ngân Tranh ngờ vực: “Đỗ chưởng quầy, nơi ở mới mà ngài nói sẽ không phải là chỗ này chứ?”
Đỗ Trường Khanh sờ sờ mũi: “Trước kia, khi tiệm thuốc Nhân Tâm vẫn có đại phu, lão ấy cũng sống ở đây.”
Thấy Ngân Tranh chau mày, Đỗ Trường Khanh vội nói: “Nhìn ngôi nhà này lộn xộn vậy thôi, chứ thu dọn rồi sẽ rất sạch sẽ. Lục đại phu…” Hắn nhìn trộm sắc mặt của Lục Đồng: “Không phải ta không giúp cô, chỉ là kinh thành là nơi tấc đất tấc vàng, muốn trong thời gian ngắn tìm được một căn nhà phù hợp với túi tiền không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, cô cũng đã nhìn thấy tình trạng của tiệm thuốc rồi đấy, bản thân ta còn nghèo đến nỗi không có gì ăn. Hay là thế này đi…” Hắn vỗ tay một cái: “Đợi trà thuốc của chúng ta bán đắt hàng, ta sẽ đích thân tìm một đại viện nhị tiến cho tiểu thư, cô thấy thế nào?”
Lục Đồng không nói năng gì, cầm lấy đèn lồng trong tay Đỗ Trường Khanh rồi cẩn thận quan sát khắp ngôi viện.
Tiểu viện thông với tiệm thuốc Nhân Tâm, tuy tiệm thuốc chật hẹp nhưng tiểu viện thì rất rộng rãi. Một bên kề sát tường cao, có thể trông thấy mái ngói nóc nhà, bên còn lại thì nối liền với một hành lang bằng đá, chếch đó là ba gian phòng trống dựng cạnh nhau.
Đỗ Trường Khanh chỉ về phía ba gian phòng: “Lục đại phu, bên trong ba gian phòng này đều rất rộng, cô và Ngân Tranh cô nương có thể chọn bất cứ phòng nào mình thích. Cô xem, phía trước còn có phòng bếp, phòng thay đồ….”
Lục Đồng động lòng.
Đi dọc theo hành lang đá quả nhiên xuất hiện một gian bếp. Bếp rất rộng, bên trong có đủ nồi niêu xoong chảo, phía dưới nhét đầy củi khô. Càng đi vào sâu bên trong thì càng tối hơn, nơi đây chính là phòng thay đồ, vệ sinh, tắm rửa…
Lục Đồng giật mình nhìn tiểu viện trước mắt.
Cách bố trí của tiểu viện này cực kỳ giống với cách bố trí tòa nhà họ Lục ở huyện Thường Võ.
Đỗ Trường Thích vẫn ra sức khuyên bảo: “Lục đại phu, cô nhìn bàn đá trong sân mà xem, nó rất thích hợp để cô giã thuốc vào ban đêm. Cây mai trước cửa sổ đến mùa đông sẽ nở hoa rất thơm, các cô nương ai cũng rất thích….”
“Đợi đã.” Ngân Tranh cắt ngang lời hắn: “Chẳng phải Đỗ chưởng quầy nói rằng chúng ta chỉ ở tạm nơi này thôi ư, sao còn nói đến chuyện của mùa đông?”
Đỗ Trường Khanh nghẹn lời: “Buột miệng nói ấy mà, cô xem…”
“Cứ ở đây đi.” Lục Đồng quay đầu lại, mỉm cười với hắn: “Đa tạ Đỗ chưởng quầy.”
Đỗ Trường Khanh không ngờ Lục Đồng sẽ nói như vậy, hắn sững ra một lát, sau đó hình như lại sợ Lục Đồng đổi ý nên vội vàng chuyển hành lý mà các nàng để ở bên ngoài vào, niềm nở cười nói: “Nếu đã vậy, Lục đại phu cứ yên tâm ở lại đây, muốn ở bao lâu đều được.”
Không biết hắn tìm ở được ở đâu hai bộ chăn ga gối đệm sạch sẽ giao cho Ngân Tranh, dặn dò xong vài chuyện rồi mới yên tâm rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Ngân Tranh không đồng ý nói: “Cô nương, làm sao chúng ta có thể sống trong cửa tiệm được? Ít nhất cũng phải tìm một ngôi nhà đoàng hoàng để ở chứ.”
Lục Đồng bước vào căn phòng gần bếp nhất, mở cửa sổ ra, đối diện với cửa sổ là một cây mai còn chưa nở hoa, đứng sừng sững trơ trọi.
Nàng nhìn vào cây mai, cất tiếng: “Tiệm thuốc Nhân Tâm ở phố Tây, đi về phía trước là quán rượu, Thịnh Kinh không có chế độ cấm đi lại vào ban đêm nên phố Tây mỗi đêm đều có lính canh đi tuần tra. Ta và em không mướn nổi hộ vệ, sống ở đây an toàn hơn những chỗ khác.”
“Huống chi, ở đây gần Kha gia nhất.”
Ngân Tranh nghĩ ngợi một lát, càng nghĩ càng tức giận: “Chung quy vẫn để cho tên họ Đỗ kia được hời, chúng ta sống ở cửa tiệm sẽ giúp hắn đỡ phải ứng tiền thuê nhà. Hắn thật sự không sợ chúng ta cuỗm hết dược liệu rồi bỏ chạy ư?”
Lục Đồng bật cười.
Đỗ Trường Khanh chỉ để lại chìa khóa của tiểu viện, không hề để lại chìa khóa của quầy thuốc cho nàng. Trừ phi nàng chém vỡ quầy thuốc, hoặc là tìm một lực sĩ chuyển quầy thuốc đi. Tuy nhiên, phố Tây lúc nào cũng có lính đi tuần, mà xung quanh đây đều là người quen của Đỗ Trường Khanh, sợ rằng bọn họ còn ra khỏi con phố này đã bị bẻ tay đưa tới quan nha rồi.
Đỗ chưởng quầy kia trông thì cà lơ phất phơ, nhưng lại là một người khôn khéo.
Nàng đi ra ngoài, cầm cây chổi cán trúc để trong sân lên: “Chúng ta dọn dẹp nơi này trước đã.”
Ngân Tranh xắn tay áo lên, gật đầu tán thành.
Tiểu viện rộng rãi khiến công việc quét tước cực kỳ tốn sức, lại bởi vì trong thời gian dài không có người ở, dẫu chỉ là một công việc dọn dẹp đơn giản nhưng cũng làm hai người bận bịu hồi lầu.
Sau khi chuyển bó củi cuối cùng ở trong sân vào bếp, bấy giờ đã là đêm khuya.
Ngân Tranh nhìn tiểu viện trông như mới mà không khỏi phấn khởi: “Cô nương, viện này thật sự rất đẹp!”
Lục Đồng cũng có chút ngỡ ngàng.
Đá xanh trong sân được quét hết bụi bặm, vẩy nước cọ sạch, để lộ diện mạo sạch bong sáng bóng. Bát chậu trên bếp đất đã được phân thành từng loại, những bó củi đã được xếp ngay ngắn trong góc.
Cả ba gian phòng đã được dọn dẹp tinh tươm, vì không có người ở nên đồ đạc bên trong rất đơn giản. Trong gian phòng mà Lục Đồng ở, sau khi xốc màn trúc lên có một tấm bình phong cũ kỹ che đi chiếc bàn tròn và tủ quần áo với bên ngoài. Đi qua bình phong là một chiếc giường gỗ lớn, trên giường trải lớp đệm màu vàng đất. Trước cửa sổ có một bàn sách, là nơi đổ bóng của cây mai bên ngoài, tạo nên một không gian thanh nhã cổ kính, trông vô cùng đẹp mắt.
Ngân Tranh vui vẻ nói: “Ngày mai em sẽ viết chữ treo lên tường, để nó che đi những vết loang lổ trên đó. Rồi đợi mấy hôm nữa trời ấm lên, ta sẽ trồng thêm giống mẫu đơn vàng tơ trong sân, như vậy mới gọi là đẹp.” Nàng quay đầu nhìn Lục Đồng, thấy vẻ mặt hững hờ của nàng ấy bèn hỏi: “Cô nương không thấy đẹp sao?”
Lục Đồng mỉm cười, đặt chiếc đèn lồng trong tay lên bàn sách trước cửa sổ, cất tiếng nói: “Đẹp.”
Khoảng sân quả thực rất đẹp, cả tiểu viện sau khi quét dọn sạch sẽ trông gần giống với tòa nhà họ Lục trong trí nhớ của nàng.
Nghĩ tới Lục gia khiến nụ cười trên mặt Lục Đồng nhạt đi.
Hôm nay, khi đưbgs dưới lầu Bảo Hương nàng đã tình cờ trông thấy vị tiểu thư phủ Thái sư
Kha gia phát tài là nhờ có sự chiếu cố của phủ Thái sư. Cái chết của Lục Nhu, khả năng cao cũng có liên quan tới phủ Thái sư.
Mà sau tất cả những gì nàng chứng kiến hôm nay, khi nàng bị bắt, bị chảy máu, nhưng không một ai hỏi han. Thiên kim Thái sư thì bình yên vô sự, nhưng lại được hỏi han ân cần.
Thậm chí, vị tiểu thư kia còn không một lần liếc nhìn nàng.
Phủ Thái sư và nàng như trời và đất, như mây và bùn.
Dưới ngọn đèn, đôi mắt đen láy của Lục Đồng thăm thẳm như suối sâu không thấy đáy.
Trở thành đại phu cuả y quán chỉ là bước đầu tiên của mọi chuyện.
Nàng phải làm thế nào mới có thể tiếp cận được Kha gia đây?
Còn cả……. phủ Thái sư.
…….
Ban đêm, trong phủ kinh doanh điện soái phủ.
Lúc Bùi Vân Ánh trở về thì sắc trời đã tối đen.
Vừa vào đại sảnh, Đoàn Tiểu Yến đã đi ra đón. Chàng thiếu niên mặc áo xanh có khuôn mặt mặt và đôi mắt to tròn đã mất đi vẻ hoạt bát ngày thường, thay vào đó là vẻ mặt có chút ủ dột.
Bùi Vân Ánh liếc hắn một cái: “Sao thế?”
“Vân Ánh ca.” Khi bên cạnh không có người ngoài, Đoàn Tiểu Yến không gọi hắn là ‘đại nhân’ nữa, cậu ta thở dài sau khi nghe hắn nói: “Hôm nay Vị tiểu thư phủ Thái sư muốn đích thân huynh hộ tống nàng ta về phủ. Nhưng huynh lại vứt công việc tồi tệ này cho đệ, làm sao nàng ta có thể nể mặt đệ chứ? Trên đường đi nàng ta xém nữa đã ăn sống đệ rồi.”
Bùi Vân Ánh tháo bội đao đặt lên bàn, đi tiếp vào bên trong, nói: “Không phải bình thường đệ chê lên chức quá chậm sao, giờ ta cho đệ cơ hội thể hiện không thích à?”
“Đây mà được coi là cơ hội thể hiện á?” Đoàn Tiểu Yến đi theo sau hắn, oán trách nói: “Nàng ta nhìn trúng khuôn mặt điển trai này của huynh, chứ có phải nhìn trúng đệ đâu. Hơn nữa, phủ Thái sư không quản được điện tiền ty, chúng ta cũng chẳng cần phải lấy lòng họ.”
Bùi Vân Ánh không quan tâm câu chuyện này của hắn, vừa đi vừa hỏi: “Lã Đại Sơn thế nào rồi.”
“Đã đưa đến hình ngục ty. Nhưng mà Vân Ánh ca…” Đoàn Tiểu Yến nói nhỏ: “Tên Lôi Nguyên ở binh mã tư kia là cháu họ của hữu tướng, e rằng vụ án của quân mã giám khó tránh khỏi liên quan tới hữu tướng, chúng ta đắc tội hữu tướng như thế…”
Bùi Vân Ánh từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: “Sao nào, đệ sợ hắn ta?”
Đoàn Tiểu Yến không nói nên lời: “Huynh không sợ, nhưng đệ thì khác.” Cậu ta nói hai câu thì chợt nhớ ra điều gì đó, móc từ trong ngực ra một vật: “À đấy, suýt nữa quên mất cái này.”
Bùi Vân Ánh dừng bước.
Đó chính là lọ thuốc trị sẹo mà hắn đưa cho nữ đại phu kia.
“Nữ chưởng quầy của tiệm son phấn đuổi theo đệ, nói chúng ta rơi đồ bên trong. Đệ vừa nhìn đã nhận ra đây chẳng phải là thuốc trị sẹo mà lần trước Thái hậu nương nương ban cho huynh ư, sao lại rơi ở tiệm son phấn được?”
Bùi Vân Ánh trầm tư nhìn chằm chằm lọ thuốc một lát, rồi bỗng nhiên lắc đầu cười, đưa lại nó cho Đoàn Tiểu Yến và đi về phía trước.
Đoàn Tiểu Yến luống cuống nhận lấy: “Vân Ánh ca?”
Hắn khoát tay: “Tặng đệ đấy.”