Lục Đồng được Ngân Tranh dìu đến cửa tiệm son phấn cách lầu Bảo Hương không xa.

Chưởng quầy của tiệm son phấn là một người phụ nữ đẫy đà, lúc nãy Lã Đại sơn lao ra đã khiến bà hoảng sợ, núp sau cánh cửa quan sát tình hình bên ngoài. Bấy giờ, khi trông thấy khắp người Lục Đồng toàn máu, nữ chưởng quầy cũng nảy lên lòng đồng cảm, bà gọi người lấy một chậu nước tới rồi bảo hai người vào trong phòng rửa ráy.

Ngân Tranh nhúng chiếc khăn vào trong nước, vắt khô rồi giúp Lục Đồng lau vết máu trên mặt, nàng nói với giọng vô cùng lo lắng: “Vết đau này không biết có để lại sẹo hay không nữa….”

“Không sao.” Lục Đồng an ủi nàng ấy: “Vết thương không sâu, về nhà trọ bôi chút thuốc bột là được.”

Ngân Tranh nhìn tới nhìn lui, rồi cất giọng đầy tức tối: “Rõ ràng tên đào phạm kia ngay từ đầu đã nhắm vào cái vị bên cạnh kia, nếu không tại hộ vệ nhà nàng ta động tay động chân thì cô nương đâu ra nông nỗi này, đúng là cái loại lòng dạ độc ác!”

Nàng đang nói về vị tiểu thư của phủ thái sư.

Lục Đồng rủ mắt xuống.

Có lẽ Lã Đại Sơn chạy trốn đến đây là vì hắn đã trông thấy xe ngựa của phủ thái sư. Giả sử người hắn bắt được hôm nay là thiên kim nhà thái sư, thì hẳn là hắn thật sự có thể trốn thoát.

Tiếc là trời xui đất khiến, người hắn bắt được lại là một kẻ bình dân không đáng tiền như nàng.

Ngân Tranh vừa vắt khăn vừa hỏi Lục Đồng: “Nhưng mà vì sao ban nãy cô nương lại bỗng dưng ra tay? Người làm em sợ quá.” Ngân Tranh vẫn có chút khiếp sợ khi nhắc tới cảnh tượng vừa xảy ra: “Cô nương xưa nay luôn bình tĩnh, nhưng hôm nay lại có chút lỗ mãng, tuy tên đào phạm kia hung ác, nhưng quan sai tới đây cũng không ít. Cho dù cô nương không ra tay thì bọn họ cũng sẽ cứu cô nương ra mà.”

Lục Đồng thầm cười giễu.

Lôi Nguyên sẽ cứu nàng ư?

Nàng thấy rõ cung thủ phía sau Lôi Nguyên đã kéo căng dây cung, có thể thấy bọn họ chẳng có vẻ gì là quan tâm tới sống chết của nàng.

Hơn nữa, từ những lời mà Bùi điện soái vừa nói ban nãy đã thấy rõ rằng Lôi Nguyên dường như muốn giết Lã Đại Sơn để diệt khẩu.

Nàng chỉ là một khâu nhỏ bé tầm thường nhất trong vụ án này, dẫu có chết cũng không đáng kể.

Lục Đồng nói: “Vì ta không tin bọn họ.”

Ngân Tranh giật mình: “Cô nương?”

“Bọn họ quyết tâm bắt đào phạm như thế, ta sợ họ sẽ coi ta làm bia ngắm để bắt người.” Lục Đồng bình tĩnh nói: “Ta không phải thiên kim quý nữ, mà chỉ là một người bình thường. Ở trong mắt quan lại quyền quý kia, ta còn chẳng bằng con sâu cái kiến.”

“Ta không muốn giao tính mạng của mình vào tay bọn họ, ta chỉ tin chính mình.”

Ngân Tranh ngỡ ngàng, nhất thời không nói nên lời.

Trong bầu không khí im lặng đột nhiên có tiếng người vang lên.

“Nghe có vẻ như Lục đại phu khá bất bình với những người có quyền lực ở Thịnh Kinh, lẽ nào cô từng có khúc mắc với họ ư?”

Lục Đồng chợt ngước mắt lên.

Trong tiệm son phấn tràn ngập hương thơm ngọt ngào của bột phấn, trong phòng không có cửa sổ mà chỉ có một ngọn đèn dầu lờ mờ. Trên tấm bình phong lớn vẽ vài bông hoa sen mới nở, cánh hồng lá xanh, hương bay thoang thoảng. Trong ánh đèn chập chờn, có một người bước ra từ phía sau bình phong.

Chàng trai trẻ mặc tiễn y đỏ tươi, hông đeo thắt lưng da màu đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, làm tôn lên dáng người cao lớn anh tuấn. Hắn có một khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc, từ cốt cách đến tướng mạo đều là thượng hạng, hắn đứng ở đây giống như rọi sáng cho căn phòng u ám này, lại tựa như một cơn say diễm lệ.

Con ngươi của Lục Đồng chợt loáng lên.

Đây chính là ‘Bùi điện soái’ cùng Lôi Nguyên nói chuyện ban nãy.

Trong lúc hỗn loạn vừa rồi nàng không nhìn kĩ khuôn mặt của đối phương, bây giờ nhìn kĩ thì lại bị vẻ nói cười, khí chất và trang phục hào hoa của người này làm lóa mắt. Nghĩ lại những lời nói sắc bén giữa hắn và vị quan sai kia, đối phương luôn miệng gọi hắn là ‘Điện soái’, chàng trai này trông chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, còn trẻ mà đã đã có địa vị cao như thế này, có lẽ gia thế của hắn không tầm thường.

Nàng phải cố gắng cách xa con cháu nhà quyền quý vừa thông minh vừa tàn nhẫn.

Đang mải suy nghĩ thì Lục Đồng trông thấy đối phương mỉm cười đặt vật trong tay lên chiếc bàn trước mặt nàng, thong thả nói: “Lục đại phu, cô rơi đồ rồi.”

Ấn đường của Lục Đồng giật nảy.

Hoa châm xanh nằm trên mặt bàn, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu nó hiện ra màu máu sắc lạnh, làm người ta bỗng thấy khiếp sợ.

Nàng bình tĩnh lại, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Đa tạ đại nhân.” Nói rồi đưa tay cầm châm hoa nhung lên.

Một bàn tay đè hoa châm lại.

Lục Đồng ngước mắt lên.

Các đốt ngón tay thon dài của chàng trai đè trên hoa châm màu xanh làm tôn lên bàn tay như ngọc trắng.

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên hoa châm như thể đang suy nghĩ, tuy đang cười nhưng đôi mắt đen sâu thẳm, như muốn nhìn thấu lòng người.

Bùi Vân Ánh nói: “Bùi mỗ còn có một việc chưa rõ, nên muốn nhờ Lục đại phu giải thích cho ta.”

Lục Đồng lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn cười nói: “Hoa châm của Lục đại phu tại sao lại có ba cây kim bạc?”

Hoa châm bình thường chỉ có một cây châm, còn hoa châm của Lục Đồng lại có hẳn ba cây kim bạc.

Ngân Tranh đứng ở bên cạnh, mặt lộ vẻ căng thẳng.

Lục Đồng bình tĩnh nói: “Tóc ta dày, cây châm bình thường rất dễ tuột ra, nên phải dùng ba cây.”

Bùi Vân Ánh hơi nhướng mày, Lục Đồng vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như thường.

Tầm mắt của hắn dừng trên mái tóc bồng bềnh, suôn dài như thác của Lục Đồng một lúc rồi nhanh chóng rời đi: “Ra là như vậy.”

Lục Đồng còn chưa kịp đáp đã nghe thấy hắn lơ đễnh nói: “Vậy thì, vì sao Lục đại phu phải mài hoa châm sắc bén như vậy?” Hắn cười nhạt nhắc nhở Lục Đồng: “Vết cắt trên mặt Lã Đại Sơn không thể là vết của một hoa châm bình thường được.”

Trái tim Lục Đồng chùng xuống, người này đúng là khó chơi.

Trâm hoa của nữ tử đương thường, dù là hoa nhung hay hoa nhung thì cây châm phía sau luôn được mài tròn nhẵn để tránh làm tổn thương người khác. Còn hoa châm nhung màu xanh mà Lục Đồng cài trên đầu lại có có cây châm sắc nhọn nguy hiểm, đừng nói là quẹt mạnh qua, chỉ cần xẹt nhẹ qua cũng sẽ để lại một vết xước nhỏ trên da.

Chính nàng đã tự mài chiếc châm này.

Mùi son phấn trong cửa tiệm khiến bốn bề xung quanh ngập tràn sắc thái hồng phấn, Lục Đồng đưa mắt nhìn theo tay của hắn thì thấy vân chìm màu bạc tinh tế trên bao cổ tay, ngừng một lát, nàng mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Đại nhân, theo những gì ta biết, hình như Thịnh Kinh không có điều luật nào quy định trâm hoa hay hoa châm của nữ tử không thể sắc bén thì phải?”

Giọng nàng điềm nhiên, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa một sự gay gắt không chút khoan nhượng.

Mắt Bùi Vân Ánh thoáng lóe lên sự bất ngờ, sau đó hắn bất giác bật cười, gật đầu nói: “Cũng đúng.”

Mặt hắn thư thái hẳn lên, hắn buông bàn tay đang đè hoa nhung ra, lấy từ trong ngực ra một bình sứ to cỡ lòng bàn tay và đặt nó lên bàn: “Vết thương của Lục đại phụ cần phải xử lý thật cẩn thận, nếu để lại sẹo thì không tốt. Thuốc trị sẹo của Thiên vũ hữu quân có hiệu quả khá tốt, Lục đại phu có thể thử xem sao.”

Lục Đồng không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn rồi nói: “Đa tạ.”

Có người ở bên ngoài đang gọi hắn: “Đại nhân, người của phủ thái sư muốn gặp ngài.”

Hắn đáp lời, cười với Lục Đồng một cái mới xoay người rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng của người nọ hoàn toàn biến mất sau bình phong, Lục Đồng mới nhẹ nhàng thở ra.

Không biết vì cớ gì mà rõ ràng người này đang cười, giọng điệu cũng coi như là ấm áp, nhưng lại khiến nàng bất giác cảm thấy nguy hiểm.

May mắn thay, đây chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ dưới cơn giông bão, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.

Nàng thầm nghĩ như vậy, Ngân Tranh đứng một bên dè dặt cất tiếng hỏi: “Cô nương, giờ chúng ta về luôn chứ ạ?”

“Về thu dọn hành lý.” Lục Đồng thu tầm mắt về: “Đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi nhà trọ Lai Nghi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play