Y quán Nhân Tâm hôm nay mở hàng từ sớm.

Mọi người ở phố Tây ai cũng biết chuyện thiếu gia họ Đỗ là một người ham ăn biếng làm, dù người cha quá cố đã cho hắn một khối gia sản đồ sộ trước khi qua đời, nhưng tiếc là bản thân Đỗ đại thiếu gia không biết phấn đấu, suốt ngày giao du với một đám con cháu vô lại đi trêu chó cưỡi ngựa, tìm hoa hỏi liễu, nên chẳng mấy chốc gia sản lớn như vậy đã bị tiêu bằng sạch. Đợi đến khi hắn sáng mắt ra thì chỉ còn lại một y quán nhỏ cũ kĩ ở phố Tây, buôn bán ế ẩm đến nỗi số vào chẳng bằng số ra, đang đứng trên bờ vực sập tiệm.

Nhưng hôm nay tiệm thuốc dường như có gì đó không giống với ngày thường.

Tấm hoành phi trên cửa đã được lau chùi sạch sẽ, tuy chữ viết nguệch ngoạc nhưng trông đã sáng sủa hơn. Chiếc bàn dài chắn trước lối vào của cửa tiệm đã được dời về phía sau một chút, trông mặt tiền cửa hiệu không còn chật hẹp như trước nữa. Quầy thuốc đã được lau dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, thoạt nhìn, tiệm thuốc vốn chật hẹp cũ kỹ đã trở nên ngăn nắp rộng rãi chỉ trong một đêm.

Tuy nhiên, điều khiến người ta chú ý nhất chính là vị cô nương trẻ tuổi đang đứng trước quầy thuốc kia.

Tiệm thuốc Nhân Tâm xuất hiện một vị cô nương xa lạ.

Cô nương này rất xinh đẹp, da dẻ trắng muốt, dáng người mảnh khảnh dong dỏng cao, nàng mặc một chiếc váy bông mỏng dài màu trắng, mái tóc đen như mực được tết thành bím để ở trước ngực. Ngoại trừ bông hoa lụa trắng cài bên tóc mai, trên người nàng không còn bất kì đồ trang sức nào, nhưng vẫn có thể sánh ngang với những tiểu thư dày công trang điểm khác.

Cô nương xinh đẹp đứng trước quầy thuốc đang cúi đầu sắp xếp dược liệu, khiến những người ở các cửa hàng xung quanh đều không nhịn được mà nhìn về phía nàng.

Cát Tài Phùng ở tiệm may bên cạnh có mẹ già bị bệnh đường ruột, nhân lúc sang tiệm mua bã đậu thì kéo Đỗ Trường Khanh sang một bên, vừa nhìn về phía cô nương trước quầy thuốc, vừa hỏi nhỏ: “Trường Khanh, đấy là ai thế?”

Đỗ Trường Khanh liếc nhìn Lục Đồng đang phân loại thuốc, cười khẩy một tiếng: “Đấy là Lục đại phu, đại phu chính mà bản thiếu gia mời về!”

“Đại phu chính?” Cát Tài Phùng ngạc nhiên nhìn vào hắn: “Nữ đại phu ư?”

“Nữ đại phu thì làm sao?” Đỗ Trường Khanh có chút bất mãn: “Nữ đại phu trêu ghẹo ngươi à?”

“Nữ tử làm sao có thể làm đại phu được? Vả lại nàng ấy còn trẻ như thế, nhìn trông cũng chẳng lớn hơn cậu là bao!” Cát Tài Phùng suy nghĩ một lát, chòng mắt lúng liếng, lộ ra một nụ cười biết tỏng: “Ta biết rồi, nàng là người tình của ngươi chứ gì? Người tình thì người tình, ra vẻ thần bí như thế làm gì?”

“Ngươi nói bậy bạ ít thôi.” Đỗ Trường Khanh tức tối nói: “Người ta là đại phu chân chính! Biết bắt mạch làm thuốc, ngươi tưởng ai cũng không biết xấu hổ như ngươi hả!”

Cát Tài Phùng bỗng dưng bị chế giễu thì tức lắm, vội vàng cầm bã đậu rời đi.

Đỗ Trường Khanh nhìn tấm lưng dày một ụ của hắn ta, mắng một câu ‘miếng chó không mọc được ngà voi’,  rồi lại nhìn về phía cô nương mơn mởn như hoa trước quầy thuốc, trong lòng vừa có chút chột dạ, vừa có chút đắc ý.

Một lúc sau, hắn tự lẩm bẩm: “Nữ đại phu thì làm sao? Chẳng phải nhìn thuận mắt hơn mấy lão già khú ở Hạnh Lâm đường sao?”

Hắn nhổ toẹt một cái, không biết là muốn thuyết phục bản thân, hay là thuyết phục người khác.

“Người mà xấu thì bản thuốc gia còn lâu mới cần!”

“Ngươi thì biết cái đếch gì!”

Việc hiệu thuốc Nhân Tâm có một cô nương xinh đẹp đã nhanh chóng lan truyền khắp phố Tây.

Những cửa tiệm ở phố Tây đều là những hộ kinh doanh hơn chục năm, cử ngẩng đầu lên là thấy nhau, Đỗ lão gia năm đó lập nghiệp ở phố Tây, về sau làm ăn phát đạt mới chuyển đi, khiến hàng xóm láng giềng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Giờ đây thằng con út của ông rơi vào cảnh nghèo túng, lại trở về điểm xuất phát lúc đầu của người cha, hàng xóm trong phố ai cũng thổn thức, cũng thương cảm.

Nhưng sự thương cảm này cũng chẳng được bao lâu, sau khi Đỗ Trường Khanh mời một cô nương xinh đẹp về làm đại phu, láng giềng chung quanh đều coi thường hành vi này của hắn.

Xem chừng, sớm muộn gì Đỗ thiếu gia này cũng sẽ tán sạch gia sản.

Quả nhiên là bùn loãng không thể trát tường!

Trong Hạnh Lâm đường cách đó không xa, chưởng quầy Bạch Thủ Nghĩa ngồi trước quầy bàn, thong tả nhấp một ngụm trà.

Bạch Thủ Nghĩa năm nay bốn mươi tuổi, da dẻ trắng nõn, vóc người hơi mập, trên người mặc một chiếc áo dài màu xanh ngọc, giữa eo thắt một dải lụa bảy sắc cầu vồng, ông ta gặp ai cũng niềm nở, nhìn trông vô cùng nhã nhặn hiền lành, rất dễ thân, nhưng ông ta lại có một đôi mắt khôn khéo.

Ban đầu ông ta lập nghiệp bằng việc gom nhặt dược liệu, khi đã tích góp được một số tiền thì mở một hiện cửa tiệm ở phố Tây, lấy tên là Hạnh Lâm đường. Hạnh Lâm đường có mặt tiền rộng rãi, có nhiều loại dược liệu và lượng khách phong phú. Nhưng Bạch Thủ Nghĩa vẫn không hài lòng với điều này.

Ông ta đã để mắt đến tiệm thuốc Nhân Tâm từ lâu, tuy tiệm thuốc đã cũ kỹ, nhưng lại ở ngay đầu phố, đây là một vị trí đắc địa. Bạch Thủ Nghĩa muốn mua lại cửa tiệm này để làm y quán chuyên khám bệnh, còn Hạnh Lâm đường sẽ là nơi chuyên bán dược liệu, như vậy thì người bệnh khắp phố Tây sẽ thuộc về Hạnh Lâm đường, mà tiền bạc cũng sẽ không ngừng chảy vào hầu bao của ông ta.

Thế nhưng, Đỗ Trường Khanh, ông chủ của tiệm thuốc Nhân Tâm lại chẳng chịu bán nó đi.

Bạch Thủ Nghĩa thầm coi thường Đỗ Trường Khanh, Đỗ lão gia để lại cho Đỗ Trường Khanh một khối tài sản khổng lồ, vậy mà lại bị hắn ta phá sạch, nếu là hắn thì số gia sản ấy đã tăng gấp mấy lần rồi. Đỗ Trường Khanh đã ăn hại nửa đời, bây giờ đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng biết làm lãng tử quay đầu cho ai xem nữa?!

Ông không lo chuyện Đỗ Trường Khanh không chịu bán tiệm thuốc, dầu sao khách hàng mỗi tháng có thể đếm được trên đầu ngón tay, e rằng Đỗ Trường Khanh sẽ chẳng trụ được bao lâu nữa. Hắn sẽ phải bán tháo tiệm thuốc đi trong lúc cùng quẫn, đến khi ấy, Bạch Thủ Nghĩa ông sẽ ra giá thấp hơn nữa.

Bạch Thủ Nghĩa chỉ đợi đến ngày tiệm thuốc Nhân Tâm sập tiệm, Đỗ Trường Khanh sẽ khóc lóc, cúi đầu cầu xin ông. Ai dè hôm nay ông lại nghe người ta kể rằng Đỗ Trường Khanh không biết mời từ đâu một cô đương xinh đẹp về làm đại phu chính.

Thật sự làm người ta tò mò.

Tiểu nhị Văn Hựu của Lâm Hạnh đường trở về sau khi đi nghe ngóng, hắn đứng trước mặt Bạch Thủ Nghĩa bẩm bám cặn kẽ mọi việc: “… Quả thực có một cô nương trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp đứng trong tiệm thuốc, đúng rồi, cô nương kia thời gian trước cũng từng đến Hạnh Lâm đường tìm Châu đại phu bán thuốc.”

Tay Bạch Thủ Nghĩa đang bưng chén trà chợt chững lại, nhìn nam tử trước quầy thuốc: “Lão Châu, có chuyện này hả?”

Nam tử này tên là Châu Tế, trước đây là đại phu chính của y quán Nhân Tâm. Sau khi Đỗ lão gia qua đời, Châu Tế thấy Đỗ Trường Khanh chán chường bèn tìm cớ rời khỏi đi, quay sang làm cho Hạnh Lâm đường.

Cũng từ sau khi Châu Tế rời đi, Đỗ Trường Khanh càng thêm thảm hại hơn, hắn gần như biến y quán thành tiệm thuốc.

Châu Tế gầy còm, trên khuôn mặt đen vàng có một nhúm ria mép, hắn mặc trường bào bằng vải đũi, khiến cho thân hình trông như sào tre lủng lẳng trong bộ quần áo. Người này ỷ vào y thuật mà luôn tỏ ra kiêu ngạo với các tiểu nhị của y quán, nhưng hắn lại cực kỳ nịnh bợ ông chủ Bạch Thủ Nghĩa của mình.

Nghe thấy Bạch Thủ Nghĩa hỏi, Châu Tề nghĩ một lát mới trả lời: “Quả thực mấy hôm trước có hai nữ tử ở vùng khác tới bán tha bồ hoàng, hình như còn muốn gửi bán cả trà thuốc. Than bồ hoàng kia rang vừa đủ, trà thuốc thì ta không dám dùng nên sai người vứt đi rồi.”

Bạch Thủ Nghĩa gật đầu hài lòng: “Ngươi là người thông minh, Hạnh Lâm đường không giống những tiệm thuốc nhỏ kia, chúng ta không thể dùng những thứ không rõ nguồn gốc, để đỡ phải tự làm hỏng uy tín.”

“Chưởng quầy, bên hiệu y quán Nhân Tâm kia….” Châu Tế dò hỏi.

Bạch Thủ Nghĩa đặt chén trà lên bàn, ung dung nói: “Một nữ nhân từ nơi khác đến mà Đỗ Trường Khanh cũng dám để nàng ta làm đại phu chính. Ta thấy hắn đúng là thèm thuồng sắc đẹp, nên mới tự tìm đường chết như thế. Cứ đợi mà xem, mấy hôm nữa tiệm thuốc Nhân Tâm sẽ trở thành trò cười cho ngành y khắp Thịnh Kinh.”

Ông ta vuốt dải lụa giắt bên hông, cười khinh miệt: “Bùn loãng không trát được lên tường, dù có làm gì đi chăng nữa.”

……

Đỗ Trường Khanh không hề hay biết mình chính là một đống bùn loãng trong miệng của Bạch Thủ Nghĩa ở cách vách.

Nhưng cho dù biết được thì trước mắt hắn cũng chẳng có thời gian kì kèo.

Trong y quán, Lục Đồng đang gắp từng viên trà thuốc đã chuẩn bị sẵn vào từng chiếc lọ. Trên chiếc bàn gỗ ở ngoài cùng đã xếp hơn mười lọ trà thuốc, nhìn qua trông như một gò đất nhỏ cao ngất, vô cùng đồ sộ.

Tuy nhiên, dẫu Đỗ Trường Khanh ra sức gào hét hơn nửa ngày trời, người tới xem cô nương xinh đẹp thì nhiều, nhưng không một ai ngó ngàng tới trà thuốc.

Ngân Tranh kéo Đỗ Trường Khanh sang một bên: “Ông chủ, ngoài cửa quạnh quẽ như vậy, ngài không thể nghĩ ra cách khác sao? Chẳng hạn như tìm người soạn trà thuốc này thành cao dao, hoặc là mời vài vị cô nương tới mời chào ngoài cửa, dù sao vẫn tốt hơn là ngồi đực người ra ở đây.”

Đỗ Trường Khanh trợn trắng mắt: “Ngân Tranh cô nương, đây là y quán chứ có phải hoa lâu đâu, sao có thể lỗ mãng như vậy được?”

Mặt Ngân Tranh biến sắc, nhất thời không nói nên lời.

Đỗ Trường Khanh hồn nhiên như không, tiếp tục nói liên miên: “…………….Trước đó ta đã nói với cô nương nhà cô rồi, một nữ tử làm đại phu chính chưa chắc đã có người chấp nhận. Cô nhìn đám vô lại kia đi, chúng đều tới đây để xem trò cười. Bọn chúng không tin nữ đại phu nên đương nhiên cũng chẳng thèm thử trà thuốc mới. Chúng ta mở cửa hơn nửa ngày trời mà đã bán được một lọ nào đâu.” Càng nói, mắt hắn càng hiện lên vẻ lo lắng.

Đang lúc buồn bực, A Thành bỗng nhiêu kêu một tiếng viên ngoại: “Hồ viên ngoại tới rồi!”

Đây đúng là Bồ Tát sống xuất hiện trong tuyệt cảnh, Đỗ Trường Khanh nghe xong hai mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười, lao vèo ra ngoài đón và gọi: “Thúc!”

Nghe vậy, Lục Đồng đang sắp trà thuốc cũng phải ngước mắt lên, đúng lúc trông một ông lão ăn mặc kiểu nhà nho, đầu đội khăn vuông bước từ ngoài vào.

Hồ viên ngoại được Đỗ Trường Khanh dìu vào trong y quán, ông đang gọi ‘Trường Khanh à….”, thì chợt trông thấy Lục Đồng ở trước quầy thuốc, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Đây là…”

Đỗ Trường Khanh đỡ Hồ viên ngoại ngồi xuống rồi kêu A Thành đi pha trà. Trong tiệm bấy giờ đã được dọn dẹp gọn gàng, tủ thuốc đã được dời vị trí nên không gian trong tiệm trở nên rộng rãi hơn nhiều, Hồ viên ngoại quan sát bốn phía với vẻ vô cùng sửng sốt: “Trường Khanh, cửa tiệm này của cháu trông vừa mắt hơn thường ngày nhiều.”

Đỗ Trường Khanh cười hề hề: “Thu dọn một chút ấy mà.”

“Tốt lắm.” Hồ viện ngoại rất vui mừng: “Xem ra cháu đã để tâm đến những lời lần trước lão phu nói, có tiến bộ lắm!”

Đỗ Trường Khanh cười góp.

Hồ viên ngoại lại nhìn về phía Lục Đồng: “Vị này ……”

Đỗ Trường Khanh cười nói: “Đây là đại phu chính mà cháu trai vừa mời về ạ, trà của người chính là….”

“Càn quấy!”

Không đợi Đỗ Trường Khanh nói hết câu, Hồ viên ngoại đã đứng bật dậy, trách: “Đàn bà vô tri, làm sao có thể làm hành nghề chữa bệnh?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play