“Cô muốn làm đại phu chính á?” Đỗ Trường Khanh trừng lớn mắt: “Lục cô nương, cô đang nói giỡn với ta à?”
Lục Đồng im lặng nhìn hắn.
Đỗ Trường Khanh nhấp một ngụm trà, chững lại một lát rồi mới cất lời: “Lục cô nương, đại phu chính không thể chỉ nói suông được đâu. Chắc cô cũng đã nghe ngóng, mà chắc cũng đã nhìn thấy rồi, đa số các địa phu chính đều là nam tử lớn tuổi. Một cô nương trẻ tuổi như cô….”
Lục Đồng bưng bát trà trước mặt lên, nhìn mảnh lá trôi nổi bên trong.
Từ xưa đến nay, y giả càng già càng được chào đón hơn, còn những đại phu trẻ tuổi thì thường bị nghi ngờ về trình độ y thuật không đủ cao siêu, họ thường phải chờ đợi, đợi đến khi tóc bạc trắng mới có thể dần tạo dựng được danh tiếng cho mình.
Thấy Lục Đồng không nói gì, Đỗ Trường Khanh lại tận tình khuyên bảo: “Lục cô nương, ta đã sống ở Thịnh Kinh từ nhỏ, nên muốn nói một câu quá phận thế này, một cô nương xinh đẹp như cô lẽ ra không nên chịu khổ cực, càng không nên xuất đầu lộ diện. Nếu để người nhà cô trông thấy chắc chắn sẽ rất xót xa.”
Nghe thấy hai chữ ‘người nhà’, mắt Lục Đồng khẽ động.
Đỗ Trường Khanh không nhận ra biểu cảm của nàng, hắn vẫn tiếp tục nói: “Cô nương cứ bán thuốc cho ta, ta trả cô bạc, cứ coi như gửi bán, có được không?”
Lục Đồng: “Nhân Tâm là y quán, không phải tiệm thuốc.”
“Cũng chẳng khác tiệm thuốc là bao.”
Lục Đồng đặt bát trà xuống, nhìn Đỗ Trường Khanh: “Có phải Đỗ công tử nghi ngờ năng lực hành y của ta, sợ ta gây rắc rối cho tiệm thuốc, khiến công tử khó mà thu dọn tàn cuộc?”
Đỗ Trường Khanh ngỡ người, như thể bị vạch trần tâm tư.
“Nếu công tử không tin ta, có thể đến y quán tìm bệnh nhân tới để kiểm nghiệm ta.” Lục Đồng nói: “Thịnh Kinh không chỉ có một y quán, Đỗ công tử không muốn hợp tác làm mối này thì thôi vậy.” Nàng nhẹ nhàng nói ra câu này rồi đứng dậy, không muốn nói thêm với Đỗ Trường Khanh nữa.
“Đợi đã…”
Đỗ Trường Khanh hét lớn.
Lục Đồng quay người nhìn hắn.
Hắn nhìn vào Lục Đồng, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng nghiến răng nghiến lợi chập nhận thất bại, nói: “Lục đại phu, đây là lần đầu tiên Đỗ mỗ trông thấy một cô nương có chí hướng cao thượng dốc lòng hành y cứu đời như cô.”
“Ta nói trước nhé.” Hắn bực bội nói: “Cô tự ngồi đó khám, người khác có tin phục hay không cũng không có liên quan tới ta đâu đấy.”
“Điều này thì không nhọc Đỗ công tử lo lắng.” Lục Đồng gật đầu với hắn: “Ta sẽ xem rồi lo liệu.”
Nếu đã bàn bạc xong, những việc tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Trước tiên, Đỗ Trường Khanh phải trở về để đi tìm chỗ ở cho chủ tớ Lục Đồng, còn Lục Đồng thì định quay về nhà trọ thu dọn hành lý. Sau khi Đỗ Trường Khanh trả tiền trà, ba người sánh vai mà đi về phía nhà trọ Lai Nghi.
Phố dài sầm uất, xe ngựa qua lại như nêm, đi thêm chục bước là lầu Bảo Hương, một cửa hàng chuyên bán châu báu, nơi mà nữ quyến thường tới chọn đồ trang sức.
Chủ tớ Lục Đồng và Đỗ Trường Khanh vừa mới đi đến dưới lầu Bảo Hương, phía trước đột nhiên vang lên tiếng võ ngựa dồn dập. Lục Đồng ngước mắt lên, đập vào mắt là một cỗ xe ngựa đang hùng hổ lao tới.
Xa phu đánh xe ngựa không hề có ý định nhường đường cho người đi bộ, con ngựa to lớn suýt nữa thì đâm vào Ngân Tranh, may mà Lục Đồng nhanh chóng kéo được Ngân Tranh mới giúp nàng ấy tránh được tai nạn. Ngân Tranh còn chưa lên tiếng, xa phu đã quát lớn trước: “Điêu dân ở đâu tới, không có mắt hả?”
Ngân Tranh tức anh ách, đang định cãi lại vài câu thì Đỗ Trường Khanh ở phía sau đã ngăn Ngân Tranh lại, khẽ nói: “Đừng chửi, đó là xe ngựa của phủ thái sư.”
Nghe vậy, Lục Đồng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội nghiêng đầu hỏi Đỗ Trường Khanh: “Phủ thái sư mà công tử nói, có phải là phủ Thích thái sư không?”
Đỗ Trường Khanh lấy làm bất ngờ: “Cô cũng biết uy danh của phủ thái sư à?”
Lục Đồng không đáp lại, mặt trầm xuống.