Sau giấc ngủ trưa, tiểu nhị của nhà trọ tới phòng gõ cửa, nói với Lục đồng rằng có vị công tử đến tìm ở lầu dưới.

Ngân Tranh mừng rỡ như điên, nhưng vẫn dằn vẻ vui mừng trên mặt mà chậm rãi xuống lầu, khi trông thấy Đỗ Trường Khanh, nàng dè dặt hất cằm nói: “Cô nương nhà ta đang trang điểm, phiền công tử đợi một chút.”

Đỗ Trường Khanh cười dịu dàng: “Không gấp.”

Có trời mới biết, để tìm được Lục Đồng mà hắn đã phải tìm kiếm tất cả những nhà trọ có tên na ná ở vùng lân cận. Vất vả lắm mới tìm được đến chỗ này, khi chưởng quầy nói quả thực có hai vị cô nương trẻ tuổi đang dừng chân ở đây, Đỗ Trường Khanh xém nữa xúc động đến rớt nước mắt.

Hắn lẩm nhẩm trong lòng mấy lần rằng vì miếng cơm manh áo nên phải kính cẩn nghe theo, cuối cùng mới có thể từ từ bình tĩnh lại.

Sau nửa nén nhang thì Lục Đồng xuống lầu.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy vải thêu hoa rong màu xanh thẫm, mái tóc đen mượt sau đầu được tết lỏng lẻo thành bím, cạnh thái dương cài một đóa hoa phi yến cùng màu, mắt ngọc mày ngài, tóc đen da trắng, vừa nhìn đã khiến lòng người cảm thấy bình yên.

Đỗ Trường Khanh giật mình, sau đó lập tức hoàn hồn, tiến lên nói: “Cô nương.”

Lục Đồng nhìn hắn.

Đỗ Trường Khanh láo liêng bốn phía, sau đó cười với Lục Đồng: “Nơi này ầm ĩ, nếu cô nương không để ý thì cách vách có một sạp trà, chúng ta tới sạp trà phía trước ngồi, vừa uống nước vừa nói chuyện.”

Lục Đồng gật đầu: “Được.”

Người Thịnh Kinh rất thích uống trà nên xung quanh đều là quán trà. Cách nhà trọ Lai Nghi không xa, cả một con phố đều là sạp trà. Đỗ Trường Khanh lựa lựa một chút, cuối cùng chọn một sạp trà nhỏ nhất, mời Lục Đồng ngồi xuống.

Sạp trà này rất nhỏ, trong sạp chỉ có hai chiếc bàn bấy giờ đã ngồi chật kín. Đỗ Trường Khanh và Lục Đồng chỉ đành ngồi ở chiếc bàn ngoài sạp, chẳng bao lâu, chủ sạp đã bưng hai bát nước chè và một đĩa hạt dưa vỏ đỏ.

Đỗ Trường Khanh đẩy bát nước chè tới trước mặt Lục Đồng, giọng điệu thân thiện khác hẳn với lần đầu tiên gặp mặt, hắn hỏi: “Tại hạ là Đỗ Trường Khanh, xin hỏi quý danh của cô nương?”

“Lục Đồng.”

“Hóa ra là Lục cô nương.” Đỗ Trường Khanh ra vẻ gật đầu rồi xoa xoa tay vào nhau: “Lục cô nương, có lẽ cô đã đoán được lý do tại hạ tới đây……”

“Xin lỗi Đỗ công tử.” Lục Đồng thản nhiên nói: “Nhà trọ không tiện dùng lửa, bây giờ ta không làm được than bồ hoàng nữa rồi.”

Đỗ Trường Khanh nghẹn lời.

Ngân Tranh ở phía sau phì cười.

Đỗ Trường Khanh đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ, một lát sau, hắn ho khan một tiếng: “Lục cô nương, hôm nay tại hạ đến không phải vì than bồ hoàng. Trà thuốc kia của cô nương…..” Hắn hơi cúi người về phía trước, khẽ nói: “Có thể bán tiếp cho ta một ít không?”

Lục Đồng cầm bát sứ trên bàn lên kề vào cánh môi, nhỏ giọng hỏi: “Đỗ công tử định bỏ ra bao nhiêu bạc?”

Đỗ Trường Khanh nhìn nàng chằm chằm: “Một lượng lạc. Lục cô nương, ta mua một túi trà của cô với giá một lượng bạc, thế nào?”

Một túi trà nhiều nhất là uống được sáu bảy ngày, một lượng bạc một túi đã được coi là rất cao rồi.

Lục Đồng mỉm cười.

Đỗ Trường Khanh hỏi: “Lục cô nương cười gì vậy?”

Lục Đồng lắc đầu, giọng nói vẫn thản nhiên như cũ: “Xem ra Đỗ công tử cũng không thật sự muốn hợp tác làm ăn với ta lắm. Ta thấy Hạnh Lâm đường cách tiệm thuốc Nhân Tâm không xa, gia sản đồ sộ, nói không chừng bọn họ có thể ra giá cao hơn.”

Nàng trả lại nguyên vẹn câu nói của Đỗ Trường Khanh ngày đó, khiến mặt của hắn bỗng nhiên biến sắc.

Ngừng một chút, Đỗ Trường Khanh cắn răng nói: “Lục cô nương có thể báo một con số không?”

Lục Đồng: “Ba lượng bạc một túi.

“Đắt thế!” Đỗ Trường Khanh nhảy dựng, réo lên: “Sao cô không đi cướp đi!?”

Lục Đồng ngước mắt nhìn về phía xa xăm.

Sông Lạc Nguyệt chảy vào thành, hai bên bờ trong thành phủ đầy bóng liễu. Đương độ xuân sang, hoa liễu bay đầy trời, oanh hót yến múa.

Nàng thu lại tầm mắt, nhìn Đỗ Trường Khanh đang kích động mà nói: “Đỗ công tử, hoa liễu Thịnh Kinh vẫn phải bay thêm một khoảng thời gian nữa nhỉ?”

Đỗ Trường Khanh chau mày: “Thế thì sao?”

“Nếu tiệm thuốc của công tử có thể cung cấp trà thuốc, ít nhất là trong vòng hai – ba tháng, không lo không người hỏi thăm.”

Đỗ Trường Khanh sửng sốt.

Lục Đồng khẽ cười.

Hồi mới đến Thịnh Kinh nàng đã phát hiện ra, hai bên bờ của con sông Lạc Nguyệt chảy vào Thịnh Kinh trồng đầy liễu, mùa xuân bông liễu bay đầy trời, khó tránh khỏi việc làm tắc mũi của người dân. Người dân đương thời lại thích uống trà, làm thành trà thuốc sẽ dễ được mọi người đón nhận hơn.

“Chừng nào hoa liễu còn bay thì trà thuốc còn có thể bán được tiếp. Trà thuốc của ta có thể trị chứng nghẹt mũi, nhưng không thể trị được tận gốc. Nên năm sau  những khách hàng lúc trước sẽ lại đến. Nếu tháng ba năm nào cũng kiếm được một khoản kha khá, tiệm thuốc Nhân Tâm của Đỗ công tử sẽ không phải đối mặt với tình trạng bấp bênh như hiện giờ.”

Đỗ Trường Khanh đang định nói lại thôi, dường như hắn đã bị Lục Đồng nói trúng nỗi đau thầm kín.

Lục Đồng không hề sốt ruột, nếu Đỗ Trường Khanh muốn giữ lại tiệm thuốc để kiếm kế sinh nhai thì nhất định phải tìm được một mối làm ăn không thể thay thế được trong thời gian ngắn. Vì thế, trà thuốc trị nghẹt mũi chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà hắn có thể bắt được lúc này.

Khi đối diện với cọng rơm cứu mạng, con người sẽ không có lý do gì để lùi bước.

Sau một thoáng trầm mặc, Đỗ Trường Khanh cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nhìn Lục Đồng từ tốn nói: “Lục cô nương nghĩ rất hay, nhưng ngộ nhỡ y quán khác bắt chước cách điều chế trà thuốc thì tiệm thuốc Nhân Tâm  có phần thắng sao?”

Lục Đồng nghe vậy cười nói: “Bất kể người ta có thể bắt chước được trà thuốc của ta hay không, sao Đỗ công tử không thử nghĩ mà xem, ta có thể làm được trà thuốc trị nghẹt mũi, chẳng lẽ không thể làm được loại trà thuốc khác ư?”

Đỗ Trường Khanh ngỡ ngàng.

Hắn nhìn vào Lục Đồng với vẻ ngờ vực: “Chẳng lẽ trà thuốc kia là do cô nương tự tay làm ư? Không thể nào, cô còn trẻ tuổi như vậy……… có lẽ trong nhà cô có đại phu biết y thuật chăng? Hoặc là cô tình cờ biết được bài thuốc từ đâu đó?”

Hắn hãy còn đoán già đoán non, Lục Đồng chỉ cười mà không nói năng gì.

Thấy Lục Đồng thủy chung không có ý định tiết lộ, Đỗ Trường Khanh có chút ủ rũ, hắn bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sau một hồi suy nghĩ thì lắp bắp nói: “Không giấu gì Lục cô nương, ta vô cùng rung động trước những lời cô nói. Nhưng số bạc mà cô muốn quả thực quá nhiều. Chi bằng…….. thấp thêm chút nữa?”

Mặt Ngân Tranh lộ vẻ khinh thường.

Lục Đồng nhìn bát trà trước mặt mà nhất thời không lên tiếng, một lát sau, nàng mới nhìn về vào Đỗ Trường Khanh: “Đỗ công tử, ta có thể làm trà thuốc, công tử có thể giữ toàn bộ số tiền, ta sẽ không lấy một đồng nào.”

Đỗ Trường Khanh sửng sốt nhìn nàng.

“Tuy nhiên, ta có vài điều kiện.”

Đỗ Trường Khanh thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái nói: “Nói sớm có phải hơn không, Lục cô nương có điều kiện gì?”

“Đầu tiên, ta làm trà thuốc cho tiệm thuốc Nhân Tâm thì Đỗ công tử phải chuẩn bị nguyên liệu, mỗi ngày làm bao nhiêu đều phải nghe theo ta.”

Đỗ Trường Khanh cau mày: “Cái này không ổn lắm.”

“Dù sao ta cũng sẽ không để Đỗ công tử bị thiệt.”

“Nhưng mà…..”

Ngân Tranh nói chen vào: “Cô nương nhà ta đã không thu bạc của Đỗ công tử thì thôi, còn tặng không bạc cho công tử như thế. Việc làm ăn không vốn này nhìn thế nào cũng thấy Đỗ công tử không bị thiệt, sao công tử còn so đo từng tí như thế?”

Đỗ Trường Khanh nghẹn lời, thốt ra một câu: “Điều kiện thứ hai là gì?”

“Đây là lần đầu ta và Ngân Tranh tới Kinh Thành nên không có chỗ dừng chân. Làm phiền Đỗ công tử tìm giúp một nơi để ở, bao ăn bao ở.”

Đỗ Trường Khanh trợn to hai mắt, nhìn hai người họ như thể nhìn quái vật: “Hai cô là người vùng khác tới? Hai cô nương một mình vào kinh? Cô không có người quen ở Thịnh Kinh ư?”

Lục Đồng không đáp lại lời hắn, nàng cúi đầu uống trà, lúc ngẩng đầu lên chỉ cười nói: “Ta nghe nói làm đại phu chính trong y quán của Thịnh Kinh, dù là đại phu chính tầm thường nhất một tháng cũng được trả hai lượng bạc.”

Đỗ Trường Khanh khó hiểu gật đầu: “Đúng thế, sao vậy?”

“Ta muốn làm đại phu chính của y quán Nhân Tâm, đây là điều kiện thứ ba.” Nàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play