Ở đầu bên kia, rèm xe được vén lên, có người bước xuống khỏi xe.
Đó là một vị tiểu thư đội mũ mạng, mặc trên người một chiếc váy lụa lưu tiên màu ráng khói thêu hoa hợp hoan làm tôn lên dáng người cực kỳ uyển chuyển, nàng ta được nha hoàn dìu xuống xe ngựa, để lộ đôi giày thêu hoa ngọc lan tinh xảo.
Nàng ta bước đi rất thận trọng, dẫu không nhìn thấy mặt nhưng vẫn khiến cho người ta cảm nhận được vẻ lả lướt quyến rũ.
Một tiểu thư như châu như ngọc như vậy mà đám thị vệ bên cạnh lại cao to hung ác, chúng luôn mồm quát nạt những dân chúng xung quanh để thông lối vào lầu Bảo Hương cho chủ nhân của mình.
Đỗ Trường Khanh hừ một tiếng: “Đám quyền quý này…….”Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói hết câu.
Lục Đồng đang mải nhìn vị tiểu thư nhà thái sư kia thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu rất nhẹ bay qua chóp mũi. Nàng còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì đột nhiên, từ cuối con phố dài bỗng vang lên tiếng võ ngựa binh mã dồn dập, kèm theo đó là tiếng quát mắng và tiếng hét chói tai suốt dọc đường.
“Tránh hết ra! Quan sai bắt người!”
“Có kẻ giết người!!!!”
“Cút xa ra!”
Lúc thấy xe ngựa đâm tung sạp trà của người bán hàng rong trên đường, Lục Đồng thầm than không ổn, nàng vô thức rút cây trâm hoa nhung màu xanh trong búi tóc ra rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó tóm lấy Ngân Tranh định lùi vào bên trong một cửa hàng, nào ngờ trông thấy một cơn gió mạnh sượt qua, đập vào mắt là một bóng người quét qua người nàng, kèm theo mùi móng tanh nồng.
Người nọ không nhìn Lục Đồng mà lao thẳng về phía tiểu thư của phủ thái sư, khi hắn ta sắp túm được thiên kim thái sư xinh đẹp như hoa đã tái mét mặt mày vì sợ thì đám hộ vệ bên cạnh nàng ta bỗng nhiên đánh mắt về phía Lục Đồng, ngay sau đó, Lục Đồng cảm thấy cánh tay của mình bị nắm lấy, cơ thể bị ai đó đẩy mạnh về phía trước một cái, đẩy đến trước mặt nam nhân mặc đồ đen.
“Cô nương!!!” Ngân Tranh kêu lên hoảng hốt.
Bốn phía bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Hộ vệ kia thấy đã có người làm kẻ chết thay thì không hề do dự mà dẫn tiểu thư nhà mình vào lầu Bảo Hương. Lục Đồng cảm nhận được đang có một lưỡi dao sắc bén kề sát cổ mình, vai thì bị người nọ giữ chặt, hắn đang cố gắng chạy trốn sang phía bên kia con đường.
Tuy nhiên, kế hoạch của hắn ta đã thất bại.
Bên kia đường, một tốp nhân mã đã bao vây người nọ và Lục Đồng lại.
Người nọ đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không còn lối thoát.
Lục Đồng bị hắn ta túm chặt, nàng hơi nghiêng đầu, mơ hồ nhìn thấy nửa bên mặt của người nọ.
Hắn là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, trên mặt toàn là máu, vẻ mặt dự tợn mà hoảng loạn. Lục Đồng cảm nhận được cánh tay cầm dao của đối phương run nhẹ, giọng của hắn cũng run theo, sau đó, dưới cơn điên cuồng do cùng đường bí lối, hắn lao thẳng tới trước mặt quan binh: “Tránh ra! Nếu không ông mày làm thịt nàng ta!”
Quan binh dẫn đầu là một nam tử mặc quan phục, ủng gấm màu đen, gò má rất cao, ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, lớn tiếng nói: “Lã Đại Sơn, chớ có giãy chết nữa, còn không mau đưa tay chịu trói!”
Nam nhân tên Lã Đại Sơn nghe vậy thì ‘hừ’ một tiếng, cười nhạt rồi cao giọng nói: “Tội nhân ư? Con mẹ nó ai là tội nhân hả, quân mã giám biển thủ lại bắt ông mày gánh họa, nằm mơ!” Tay hắn nắm chặt con dao: “Nói ít mấy lời dư thừa thôi, mau tránh ra, nếu không ông mày cắt cổ nàng ta!”
Người đứng đầu đám quan binh híp mắt, chẳng nói chẳng rằng.
Dân chúng xung quanh đều tản ra, cách xa nơi này. Lục Đồng trơ mắt nhìn quan binh đeo ống đựng tên sau lưng rút mũi tên dài đặt lên dây cung mà trái tim không khỏi chùng xuống.
Sự thay đổi này cũng được Lã Đại Sơn chú ý tới, sắc mặt hắn càng lúc càng căng thẳng, con dao sắc bén ghì xuống cổ của Lục Đồng, một dòng máu tươi từ từ chảy xuống cổ ngọc.
Ngân Tranh phát hoảng: “Cô nương!”
“Vô ích thôi.” Đỗ Trường Khanh giữ chặt Ngân Tranh đang muốn tiến lên lại, ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ và e dè: “Đây là Lôi Nguyên, tuần bổ của Binh mã tư. Người này tham công liều lĩnh, coi thường mạng người. Hôm nay hắn bày trận lớn để bắt Lã Đại Sơn kia như vậy, e rằng…..”
E rằng Lôi Nguyên sẽ không vì sự an nguy của một người như Lục Đồng mà thả Lã Đại Sơn đi.
Lục Đồng cũng ý thức được điều này, trái tim nàng đập dữ dội.
Lã Đại Sơn run giọng quát: “Tránh ra hết cho ta!”
Lôi Nguyên chỉ nhìn hắn cười nhạt, hai tay đang chắp sau lưng vẫy nhẹ. Cách đấy không xa, Lục Đồng trông thấy một cung thủ đang chầm chậm kéo dây cung.
Lục Đồng bỗng dưng thấy ớn lạnh, bấy giờ nàng đang chắn ở trước người Lã Đại Sơn giống như một tấm khiên chắn bằng thịt, dẫu xạ thủ có bản lĩnh đến đâu, khi mũi tên bắn tới thì cũng chỉ có thể xuyên qua nàng và Lã Đại sơn!
Nàng không muốn chết một cách lãng nhách ở đây!
Nghĩ vậy, Lục Đồng lẳng lặng siết chặt cây trâm mà nàng gỡ xuống lúc ở dưới lầu Bảo Ngọc.
Lã Đại Sơn đặt toàn bộ sự chú ý lên đám người Lôi Nguyên mà không hề bận tâm tới Lục Đồng, dù sao trông nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt mà thôi.
Xạ thủ phía sau Lôi Nguyên đã kéo căng dây cung, chỉ đợi Lôi Nguyên hạ lệnh là sẽ cho tên bắn ra.
Vào đúng lúc này, Lục Đồng đột nhiên vung tay lên, Lã Đại Sơn trở tay không kịp nên bị nàng đẩy lùi về sau hai bước. Thế nhưng bàn tay đang nắm lấy vai nàng vẫn không hề buông lỏng.
Ngay sau đó, trâm hoa trong tay Lục Đồng đâm vào mắt trái của Lã Đại Sơn một cách hung tợn!
Phía sau lưng lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Máu tươi nóng hổi bắn đầy mặt Lục Đồng.
Xung quanh trở nên huyên náo.
Trong lúc hỗn loạn, Lã Đại Sơn nghiêng người né tránh, hoa châm không thể đâm trúng mắt của hắn mà đâm trúng gò má bên trái.
Lục Đồng xuống tay cực hiểm, hoa châm gần như đâm sâu vào nửa mặt của đối phương, sau đó lại bị rạch ra một cách hung hãn khiến miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa toạc ra.
Lã Đại Sơn bị đau thì nổi điên, hắn không quan tâm tới Lôi Nguyên mà đâm thẳng thanh đao sắc nhọn về phía Lục Đồng: “Con khốn chiết tiệt, tao giết mày!”
Tuy nhiên, Lục Đồng đã thoát khỏi sự khống chế của Lã Đại Xuân vào khoảnh khắc hắn nghiêng người tránh né công kích của nàng, sau đó nàng tức thì chạy về phía trước. Khi thanh đao nhọn mang theo sát khí từ bên cạnh đánh úp tới, nàng không kịp trốn mà chỉ đành trơ mắt nhìn một ánh bạc sắp hạ xuống mặt.
“Cô nương cẩn thận!” Ngân Tranh giật thót, cho dù không chết vì lần đâm này thì dung mạo chắc chắn cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Ở phía sau, Lôi Nguyên đang cưỡi ngựa nheo mắt lại, phất tay một cái, thuộc hạ đằng sau hắn lập tức bắn tên thẳng về phía Lã Đại Sơn.
Lục Đồng cảm nhận được lưỡi đao lạnh buốt kề sát trước mắt mà không khỏi cắn răng.
Nàng không quan tâm tới dung mạo, nếu dung mạo có thể giúp nàng giữ được mạng sống thì nàng sẽ không hề do dự mà vứt bỏ nó.
Nhưng không phải là bây giờ.