“Về nhà tắm rửa rồi dọn đồ đi. Anh lái xe chở cậu.”
“Cụ Luân!!! Không thể dễ dàng tin tưởng người lạ như vậy được!! Huống hồ...”
Gã đã nghĩ ra kế xoa cơ thể Zombie lên người để cho có mùi giống với bọn chúng. Trong thời gian ngắn như vậy, mới chỉ tiếp xúc với Zombie, tâm trạng còn đang hoảng loạn, thì đào đâu ra bình tĩnh để suy nghĩ như vậy được cơ chứ.
Nguyễn Song Luân thấy được nỗi lo hiện rõ trên gương mặt Tage, hắn mỉm cười xoa đầu cậu. “Không phải lo, chẳng phải là đã có anh ở đây rồi sao?”
Có cụ mới không đáng tin đấy! Dễ dãi! Tên đó mới nói có vài câu mà đã dễ dàng đem sói bỏ vào trong hang quỷ rồi!!
Tage lườm Nguyễn Song Luân cháy mắt, hắn thì vẫn không hiểu tại sao cậu em lại lườm mình. Nhân lúc Phạm Anh Duy đi tắm, nhàn rỗi không có gì làm chỉ đành nằm ngả ngớn trên sofa, vắt tay qua lưng ghế, chân với lấy cái điều khiển, bật tivi lên.
Bản tin thời sự chỉ toàn đưa tin phát hiện một loại virut có nguồn gốc ở Bắc cực, hiện đã lây lan ra. Người bị nhiễm sẽ không cảm nhận được cơn đau, không kiểm soát được hành vi, mất đi lý trí và tấn công con người. Nôm na đại khái là giống mấy con Zombie trong game, dặn mọi người đóng cửa cẩn thận không được ra ngoài.
Nhàm chán! Nguyễn Song Luân chồm người dậy tắt tivi. 6h30' tối, Isaac gọi 3 cuộc điện thoại, không cuộc nào nghe.
Hắn để điện thoại trong chế độ im lặng.
Quay qua đằng sau thấy tấm ảnh Phạm Anh Duy chụp chung với người nữa đặt trên kệ, lông mày hắn khẽ giật lên.
Hắn nhìn tấm ảnh đó một lúc lâu. Đến khi gã trở ra từ phòng tắm, lau khô đầu xong, hắn mới hỏi.
“Cậu sống chung với ai à?”
“Bạn cùng phòng thời đại học thôi. Cậu ta mới đi công tác ở thành phố bên cạnh, có lẽ một thời gian nữa sẽ về.”
Ồ, Nguyễn Song Luân reo lên một tiếng. “Là người trong ảnh?”
“Phải.” Phạm Anh Duy chậm rãi đáp, có gì không đúng trong ánh mắt của Nguyễn Song Luân.
“Anh quen à?”
“Không có. Chỉ là tình cờ gặp thôi, tình cờ gặp.”
Hắn vội vàng phủ nhận. Gã nhìn ra, nhưng không có vạch trần lời nói dối vụng về này.
Làm sao có thể không biết, người hắn đã tìm hiểu trong nhiều năm. Người hoàn hảo nhất… lại ở ngay trước mắt hắn này.
Tâm tình hắn có chút phức tạp.
Trong thâm tâm, hắn hi vọng y vẫn còn sống, người tài giỏi như vậy chắc chắn sẽ không chết vì mấy con Zombie kia đâu.
Hắn tự an ủi như thế, không muốn thừa nhận bản thân còn thua cả mấy con Zombie.
Xỏ tay vào trong túi quần, hắn quay sang Tage.
“Đi thôi nhỉ?”
Sau một hồi thu xếp, Phạm Anh Duy đem cửa phòng đóng kín, Nguyễn Song Luân phụ gã dán phía trên cửa phòng một miếng giấy nhỏ ghi Phạm Anh Duy đang nằm trong tay hắn, nếu muốn chuộc người thì hãy tới tìm anh Sinh quận 7.
Làm như đang bắt cóc người khác không bằng, hắn có vẻ tin người sẽ đến tìm mình ghê lắm.
“Anh Sinh là ai vậy? Anh hả?” Phạm Anh Duy hỏi, gã cần biết người này có liên quan gì tới việc gã sẽ đến ở cùng với bọn hắn.
“Đâu có, anh là Luân.” Hắn lấp liếm. “Còn gọi một tiếng anh Sinh nữa là anh loại em liền đấy. Không nhận nữa đâu.”
Cả Tage lẫn gã đều không hiểu, hắn đang cố chứng minh cái gì.
Lái xe trở về lúc 9h30' tối, hắn gặp Isaac đang đứng trước cửa, vừa trông thấy anh, hắn đã chạy lại.
“Sao tôi gọi điện mà anh không nghe?”
Isaac chất vấn hắn, Nguyễn Song Luân lại làm ra vẻ bản thân không biết gì. “Anh gọi lúc nào?”
“Đừng đùa. Tôi gọi cho anh ba cuộc mà anh không thèm bắt máy, anh xem lại điện thoại của anh đi.”
“Em thề là em không nhận được một cuộc gọi nào từ anh cả. Nếu có thì phải... hiện—”
Nguyễn Song Luân giơ điện thoại ra chứng minh cho anh thấy, nào ngờ người lấy đá đập chân lại là chính mình.
“Không, đây chỉ là hiểu nhầm thôi anh êy.” Hắn quì xuống, dúi đầu vào lòng anh, nắm lấy hai tay nhưng anh chỉ lắc đầu quay đi ngán ngẩm. Nhìn ra xe, không thấy vật tư đâu mà chỉ thấy có thêm người về.
Như sực nhớ ra điều gì, hắn ngẩng mặt lên nhìn anh, thấy sắc mặt khó coi đó. “Anh làm ơn nghe em giải thích.”
Isaac gạt tay hắn ra, trở vào trong nhà theo lối cửa sổ, nhắc nhở bọn họ rằng mình có đặt bẫy ở cửa chính, đừng dại đi vào rồi quay đi. Cả đoạn còn không thèm nhìn hắn lấy một cái.
“Anh!! Anh Xái ơi!!!”
“Em đã cố ngăn cản nhưng mà...” Tage chậc một tiếng.
Hắn vội vàng đuổi theo phía sau anh, vào trong nhà thấy Huỳnh Trấn Thành đang nhàn nhã nhâm nhi ly cà phê ở đó, mới hỏi.
“Ủa anh Xìn, sao anh lại ở trong nhà em?”
Tâm lý của những người có tiền mà vẫn bán mình cho tư bản, theo lẽ thường, dù muốn hay không khi trở về nhà, thấy sếp mình ngồi ở đó cũng sẽ không được tự nhiên.
“Anh phải hỏi câu đó mới phải đấy.”
“À thế là anh Isaac cứu anh?” Ngồi trên bàn ăn Nguyễn Song Luân ngấu nghiến những đồ mà Isaac đã chuẩn bị, Huỳnh Trấn Thành ừ với hắn một tiếng.
“Tôi buồn anh lắm luôn đấy anh Sinh! Tôi đã tin tưởng anh vậy mà...”
“Nó có lúc nào tin tưởng được đâu em.”
Hắn nhanh chóng phản bác. “Anh, đó chỉ là sơ suất thôi chứ em làm việc chuyên nghiệp lắm.”
Hắn chắc nịch khẳng định, không biết Isaac có tin không chứ Huỳnh Trấn Thành không tin những lời này.
Isaac lấy ra từ trong tủ lạnh một lon coca, rời xa náo nhiệt, đi lại phòng khách ngồi xuống ghế, chậm rãi uống.
Dùng điện thoại duyệt web tìm kiếm thông tin nhưng thông tin rất ít đã vậy còn lan man.
Nhà chức trách không có động tĩnh gì, ngoài thông báo tên và nguyên nhân của loại virut ra chỉ dặn người dân ở yên trong nhà, khiến cho Isaac không khỏi hoài nghi “Họ có còn hay không tồn tại.”
Tra duyệt thêm một lúc nữa không thấy thông tin hữu dụng hơn về sau, Isaac buông xuống điện thoại.
Đã xác định được nguyên nhân của Zombie, nhưng cách để phòng hờ thì không có, chỉ duy nhất tổn thương vùng đầu mới có thể khiến chúng dừng lại.
Zombie có sức lực lớn, nhạy cảm về âm thanh, tầm nhìn hạn chế, giống như những người bị tê liệt dây thần kinh cảm giác, đối đầu trực diện với bọn chúng rất nguy hiểm, trừ khi chắc chắn thắng nếu không có thể bị cắn bất cứ lúc nào.
Sắp xếp lại những thông tin mà mình thu thập được trong đầu, hiểu biết của anh về Zombie rất ít.
Phải mau chóng rời khỏi đây, càng ở thành phố lâu thêm một ngày sẽ càng nguy hiểm, mặc dù bây giờ vũ khí có đủ nhưng cũng không thể chủ quan.
Vạch ra kế hoạch xong xuôi, đã gần nửa đêm, Isaac xuống bếp lấy ly nước uống rồi đi ngủ.
Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, gặp Phạm Anh Duy dưới bếp, hình như là người Nguyễn Song Luân mới đưa về hôm qua, nhìn gã nấu ăn mà anh không khỏi tán thưởng.
Đỉnh nha!
“Bé, học nấu ăn ở đâu bé?”
Được người trông có vẻ nhỏ tuổi hơn mình gọi bé, Phạm Anh Duy có chút ngượng ngùng. Gói thức ăn sẵn bỏ vào trong tủ lạnh, gã đáp.
“Tôi đã 32 tuổi rồi. Không còn nhỏ nữa.”
“Nhỏ hơn tôi thì tôi gọi là bé thôi.” Isaac thản nhiên đáp rồi phụ dọn đồ ra bàn ăn.
Chỉnh lại tóc và tạp dề cho gã, anh đi lại gọi cái tên hay than thở tuổi già kia dậy, sắp trưa trầy trưa trật rồi.
Phạm Anh Duy nhìn theo bóng lưng anh, thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh và hắn.
Tập trung ở gian bếp, bữa cơm đầu tiên ở tận thế của bọn họ cứ như vậy mà cứ trôi qua, tuy không cùng một gia đình nhưng vẫn rất ấm áp.