Isaac đứng lặng yên bên lề đường, cổ chụp chiếc headphone đen tuyền, khoác một chiếc áo ngoài màu tím, hai tay đan vào nhau đưa lại sát miệng thổi hơi ấm vào đó.
Càng về đêm, tiết trời càng trở lạnh. Sau buổi lưu diễn tối nay tại thành phố H, cũng đã về khuya, Isaac dự định sẽ tạt qua cửa hàng tiện lợi gần đó mua chút đồ dù gì thì cũng còn cách ba tiếng trước khi phải ghé thăm nhà Nguyễn Song Luân.
Đường bữa nay yên ắng đến lạ thường, tiếng gió vi vu thổi cũng với tiếng xào xạc lá bay, không có xe chạy, chỉ thấp thoáng có bóng người xa xa, không nhiều nhưng cũng không đến mức vắng lặng, quỷ dị như thế này. Bất giác, sống lưng của Isaac lạnh toát hết cả lên.
Cánh cửa tự động mở ra, Isaac bước vào. Đèn vẫn sáng, mọi thứ vẫn bình ổn, nhưng không thấy nhân viên túc trực bên quầy. Isaac có nhìn, có gọi, nhưng đáp lại anh chỉ là khoảng không yên ắng.
Một tiếng động lạ vang lên, theo thời gian cứ thế to dần. Anh dừng lại lắng nghe, rồi đảo mắt nhìn quanh nơi phát ra nó.
Phía sau!
Isaac quay lại nhìn, đập vào mắt anh cảnh tượng khiến cho người khác thấy cũng phải hoảng sợ.
Một gã người cao lớn vồ vập lao đến chỗ anh, hai mắt hắn ta đỏ loè, hiện lên tia máu. Da hắn nhợt nhạt, từ hốc mắt, hốc mũi, chảy ra một chất lỏng màu xanh nhớp nháp.
Thoạt nhìn bộ quần áo trên người hắn mặc, có lẽ là nhân viên của cửa hàng.
Hoảng sợ! Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong Isaac là phải bỏ chạy.
Cửa chính đã bị tên nhân viên của cửa hàng chặn đứng, xác xuất qua mặt được hắn thoát khỏi cửa hàng này là không cao. Nhìn gương mặt kinh dị cứ mỗi lúc lại gần mình, Isaac bỏ chạy.
Anh chạy, tìm đường thoát thân. Cửa sổ rồi đến cửa phụ, lại đến cửa sau. Nhưng mẹ kiếp, không có, có cũng không đủ để anh lách qua.
Đường cùng, Isaac tuyệt vọng ngồi bệt xuống. Có lẽ là do hoảng sợ đến tột độ, nồng độ adrenaline trong máu tăng cao, phản xạ của anh nhanh hơn gấp mấy lần chộp lấy con dao được trưng bày trên quầy hàng, xé bao bì xuống. Ngay giây phút hắn túm lấy cổ áo anh nhấc lên, chính xác ghim thẳng lưỡi dao vào cổ hắn.
Máu không trào ra tung toé như đã tưởng tượng, dao dùng để trưng bày, tránh gây nguy hiểm cho người sử dụng, lưỡi dao không được mài sắc, thậm chí là có phần nhụt hơn mức bình thường. Thời sinh viên, Isaac đã từng dùng qua loại này nên biết rất rõ chỉ một hai nhát không đủ để kết liễu được hắn.
Liên tục giã thêm mấy nhát vào người “gã điên kia”, cho đến khi tay cầm bị sưng tấy, máu từ vết thương của hắn càng lúc càng loang lổ ra, dinh dính, đặc sệt, tanh nồng mà chỉ ngửi thôi Isaac cũng đã cảm thấy mắc ói.
Rất nhanh, anh tuyệt vọng phát hiện mấy vết cắt đó chỉ có tác dụng làm chậm lại động thái của gã người điên kia, không thể nào giết chết được hắn.
Một sự sợ hãi tột độ dấy lên trong lòng anh. Nhanh như chớp, một cỗ kí ức lướt nhẹ qua, hết thảy mọi thứ cho đến giờ anh cố gắng... Đều sẽ trở nên vô nghĩa sao?
Hoặc là sợ hãi, hoặc là không cam lòng, cũng có thể là do khát vọng sống mãnh mẽ, Isaac vùng lên, như thể có cái gì đó bị đột phá. Anh túm lấy cổ áo tên kia dùng hết sức ném hắn quăng quật sang một bên. Ngồi trên đất dựa thế, lấy tay cầm dao đâm liên hồi.
Lúc đầu, anh đâm loạn xạ rồi lại đâm tập trung, cổ, hốc mắt, người. Như thể bị thứ gì đó kích ích, Isaac càng đâm càng hưng phấn. Tên nhân viên kia giẫy giụa vùng ra, dao không sắc, nên Isaac phải dùng tay và cơ thể ghì chặt lấy hắn, tay còn lại liên tục đâm. Phải mất một lúc lâu, hắn mới thôi vùng vẫy.
Anh cẩn thận bồi thêm cho hắn mấy nhát, không thấy bên kia nhúc nhích một hồi, anh mới dám buông ra.
Tay run run, miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệch, Isaac chao đảo ngã sang một bên. Trước khi tiềm thức rơi vào mơ màng, anh rút điện thoại trong túi áo ra, bấm bật định vị và gọi cho một số gần nhất.
Nguyễn Song Luân.
Rồi chung quanh anh tối sầm lại, Isaac thiếp đi. Chìm vào sâu bên trong tiềm thức, anh lẩm bẩm, có lẽ đó không phải là phát điên.
Nó giống như một hiện tượng, khó tin nhưng lại hư hư ảo ảo tồn tại ở hiện thực. Không một chút báo hiệu, không một chút chuẩn bị, cứ thế xâm lăng thẳng vào trong đời sống bình dị của con người.
....
Đã ba tiếng trôi qua, bữa tiệc sắp tàn nhưng người gọi thì vẫn chưa thấy tới. Nguyễn Song Luân ngáp ngắn, ngáp dài hắn chuẩn bị không thể thức cho đến khi anh Xái tới được đây.
Đột ngột, tiếng điện thoại reo lên phá bĩnh cơn buồn ngủ của hắn, nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, hắn lắc đầu cười trừ, vừa bắt máy, vừa vờ than thở với đàn anh.
“Cuối cùng thì anh cũng đã gọi... Em sắp không thể thức nổi đây.”
Giọng hắn trầm ấm, có thể nghe ra tông giọng đặc trưng của người miền Nam.
“Anh đang ở đâu để em cho người đến đón? Anh?”
Không có tiếng đáp trả lại hắn.
“Anh!!! Anh Xái ơi?”
Tiếng tút vang lên, hai tiếng rồi tắt hẳn.
Nguyễn Song Luân cảm nhận đầu dây bên kia dường như đã xảy ra chuyện gì, hắn vuốt vuốt màn hình thấy hiển thị điểm chia sẻ của đối phương, vội vàng mặc áo toan rời đi.
“Cụ đi đâu đấy?”
“Có việc. Chú thông thạo đường ở đây, chở anh đi.”
Hết chương 1.