Đến con thứ 17, nhảy lùi về phía sau tránh Zombie trảo, hướng mũi tên vào hốc mắt nó nhắm thẳng, bất ngờ bắn hụt khiến anh hoang mang.
Toi rồi! Lần này thì đến lượt anh, hết tên.
Isaac thề, anh không nghĩ là Zombie ở sân vườn nhà Nguyễn Song Luân lại nhiều đến như vậy. Chỉ nghĩ thoáng qua tầm khoảng chục con thôi ai dè gấp đôi, gấp rưỡi số đó. Chỉ có thể thầm trách bản thân tính toán chưa đủ, liên lụy đến anh em.
May mắn thay, trên thắt lưng của Nguyễn Song Luân còn dắt dư một con dao. Lấy xuống không mất nhiều thời gian, lần này đã có kinh nghiệm hơn, anh tiếp cận Zombie ở khoảng cách gần tấn công nó từ dưới đất hướng lên.
Một cú đá mạnh thẳng vào cằm khiến cho nó choáng váng ngay tại chỗ, nhân cơ hội đó dùng dao kết liễu sinh mạng của nó.
Xử đến tầm khoảng con thứ 20, Isaac mệt lử người ngồi phịch xuống. Anh không còn sức để mà đứng dậy, đành phải phó thác mọi chuyện lại cho đàn em, bất lực ngồi dưới đó cổ vũ.
Số lượng con Zombie ngày càng thưa thớt, xong em thứ 25 không thấy có em nào lên nữa, lúc này cả ba anh em mới thở phào nhẹ nhõm.
Chưa xong đâu, vẫn phải ra ngoài gom thêm vũ khí, lương thực.
“Moá, này là bóc lột sức lao động của người già!”
Nguyễn Song Luân hiếm khi chửi thề. Hắn bực mình quăng cây giáo xuống đất, khiến cho cả người già lẫn trẻ nhỏ gần đó cũng cảm thấy rén ngang.
“Em mà biết thằng nào gây ra cái thảm hoạ này, chết với em!”
Bất đắc dĩ chỉ có cười khổ tự động viên. Khi cúi xuống nhặt giáo, hắn liền nhận được một cái xoa đầu an ủi đến từ ông anh già.
“Có lẽ tận thế không tệ tới như vậy.” Hắn thầm nghĩ.
Mang theo tâm trạng sướng run vì vừa được anh lớn xoa đầu, hắn dặn dò Tage chuẩn bị xe để hai anh em phóng vào thành phố.
Còn Isaac? Hãy tha cho người già neo đơn đi! Sau trận chiến vừa nãy, tay run run, tím cả một mảng, cơ thể rã rời, anh đã không còn sức để mà đi phượt cùng hai con quái vật kia nữa rồi.
Chống tay xuống đất tạo thế, anh đứng dậy quay người vào trong. Còn tiếp tục nhìn cái cỗ “thi thể” chất đống kia thì chắc anh không kìm được mà mất hình tượng ngay tại đây quá.
Tuy vậy, hồi tưởng lại trận chiến vừa nãy, Isaac cảm thấy phấn khích đến lạ thường, vừa hồi hộp, kích thích, lại có chút vui vẻ, dường như đã rất lâu rồi anh chưa từng được trải nghiệm qua.
Cũng không đến mức quá nhàm chán.
Trở lại vào nhà, tạt qua phòng tắm, lấy đi chai kem đánh răng từ trong cốc nhựa rồi quay trở lại gian bếp, vì không thường xuyên ghé thăm nhà Nguyễn Song Luân nên anh mất kha khá thời gian để tìm được những thứ mình cần.
Đường có, kem đánh răng có. Anh lấy ra khoảng ¼ kem trong chai, trộn nó với hai muỗng đường lớn cho vào chảo rồi để lửa nhỏ. Đến khi đường ngả sang màu nâu, anh khuấy hỗn hợp liên tục đợi nó mịn như bơ thì ngừng.
Isaac nhấc chảo ra khỏi bếp, khuấy một thìa backing soda.
Thêm ba thìa thuốc nhuộm hữu cơ dạng bột, khuấy đều, thật ra sẽ tốt hơn nếu như có màu xanh hoặc cam nhưng biết sao được, có còn hơn không.
Sau đó khi hỗn hợp còn nóng và dẻo, anh bắt đầu chế tạo bom khói.
Đổ đầy hỗn hợp bom khói vào ống các tông, đẩy một cây bút xuống giữa hỗn hợp.
Trong khoảng thời gian chờ nó đông, anh kiếm thứ gì đó để ăn trưa. Mở tủ lạnh ra, chao ôi, toàn là cơm bò đóng hộp với chả cá lăng, có vẻ như chủ nhà đặc biệt thích ăn hai món này.
Ăn xong trở lại, tầm một tiếng, Isaac rút bút ra lắp ngòi pháo hoa, đẩy các miếng bông gòn vào lỗ để nén chặt ngòi bên trong, chỉ để lại một ít ngòi bên ngoài ống, quấn quả bom bằng băng keo, che kín phần trên và phần dưới của ống, cẩn thận sao cho phần lỗ có bông và ngòi nổ, không bị che đi.
Công đoạn làm bom tự chế đến đây là hoàn thành.
Isaac rất muốn thử hiệu quả của quả bom nhưng tình hình hiện tại không cho phép anh làm điều đó.
Nén lại những phấn khích trong lòng, cho đến khi hai người kia về tới, có lẽ anh sẽ làm thêm một vài quả nữa để giết thời gian.
Bên kia cả hai cũng làm việc chuyên nghiệp lắm. Việc thì chưa thấy làm đâu mà chỉ thấy dưới bom đạn, khói lửa của thành phố, dưới muôn vàn tiếng kêu, la hét thất thanh của dòng người, hai ông thần kia vẫn ung dung đứng nói chuyện với ai đó ở giữa lòng đường.
“Cụ, không phải anh Isaac…” Tage nhìn Nguyễn Song Luân còn đang phân vân với đề nghị của người kia, không khỏi nhíu mày, nhắc nhở hắn về nhiệm vụ.
“Còn sớm mà.” Trả lời một cách đại khái cho qua, khoác vai người mới quen bên cạnh, hắn hỏi.
“Cậu tên gì?”
“Phạm Anh Duy.”
“Một cái tên thật đẹp.”
Hết chương 4.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên ca số khổ: Sau một hồi cân nhắc để phù hợp với các tình tiết của chap 8, Thiên sẽ sửa lại nội dung của cuối chap 4 và 3 chap gần đây nhất là 5, 6 và 7. Nên bạn nào đã đọc 3 chap này trước đó thì đừng thắc mắc tại sao nó lại có thay đổi so với bản gốc nha