“Cậu biết lái ô tô không?”

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu kể từ khi hắn thốt lên câu đấy, Tage mơ màng suy nghĩ rơi vào vòng luẩn quẩn, cậu không tài nào hiểu được suy nghĩ của cụ Luân cũng như ý đồ của người đàn ông này.

Gã đang âm mưu điều gì? Thừa biết, tận thế đến sẽ chẳng tin được ai, vậy mà vẫn đưa ra đề nghị đó với hắn.. Dĩ nhiên, cụ Luân là một ngoại lệ, nhưng mà...

“Tage, vào thôi em.” Nguyễn Song Luân gọi, khi thấy cậu vẫn đang đứng đờ.

Họ đứng bên ngoài căn hộ của Phạm Anh Duy, một chung cư cấp bốn cũ và xập xệ, dường như đã xuống cấp theo thời gian. Gã tra khoá vào trong ổ, hắn với cậu theo sau vào bên trong.

Bật điện lên, chao ôi! Toàn rác là rác, chất đầy trong phòng, đồ đạc lộn xộn khắp nơi. Phải nói là ở bẩn còn hơn cả cậu, cũng không biết cụ Luân thấy gì ở tên này nữa.

Bọn họ đang trên đường đi lấy nước thì bị tấn công. Giữa một bầy xác sống nằm la liệt, gặp Phạm Anh Duy — tên mà đã lấy cơ thể của mình xoa xoa với lũ Zombie để cho có mùi giống với bọn chúng.

Điên thật sự! Nhưng mà phải nói là một kế khôn ngoan. Khi chẳng vũ khí bên người, vẫn sống sót được giữa bầy xác sống.

Phạm Anh Duy ý thức được tình hình hiện tại của bản thân. Thức ăn trong nhà đã cạn, không thể cứ tiếp tục giả trang thành Zombie trong thời gian dài, sống một mình ở thành phố rất nguy hiểm. Gã gặp khó khăn, gã thành thật điều đó. Để sống sót, gã cần sự giúp đỡ của bọn hắn.

Những người có thể hạ Zombie, có vũ khí và đầy đủ vật tư. Cho nên mới trao đổi với hắn về những gì bản thân có thể làm.

Gã biết, những điều mà gã làm được những người khác cũng có thể sẽ làm được. Và không ai đủ bao dung đi lo lắng cho những người khác khi mà bản thân họ còn lo chưa xong. Nguyễn Song Luân hiểu điều đó, hắn cần một người thật sự có ích ở trong nhà của mình.

“Tôi sẽ không cứu cậu miễn phí.” Hắn nói một câu trước hết là để khẳng định.

Đồ ăn, thức uống không phải tự nhiên rơi xuống từ trên trời. Kiếm vật tư rất khó khăn, nuôi vài miệng đã chật vật. Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, hắn không muốn lãng phí cho những kẻ không xứng đáng.

“Cậu biết lái ô tô không?”

“Hả? Tất nhiên.” Phạm Anh Duy nhìn hắn, không biết hỏi vậy là có ý gì nhưng vì đang ở thế yếu, nên gã cũng chẳng buồn tò mò. Dù sao bản thân cũng là nhân viên của một công ti lớn, hái ra tiền, trước khi bị sa thải và thu hồi xe, Phạm Anh Duy cũng đã từng là một tay lái rất điêu luyện.

“Cậu biết chơi pickleball không?” Hắn hỏi thêm một câu nữa không liên quan, gã vẫn rất kiên nhẫn mà đáp lời lại.

“Cái này tôi biết.”

“Tốt lắm! Cậu được nhận!”

“Ơ.. nhưng còn..?” Phạm Anh Duy vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì hắn tiếp tục.

“Nhà tôi đang thiếu một giúp việc, nhiệm vụ của cậu là ở cạnh tôi full time, việc gì cần làm thì làm. Tiền công cố định là một ngày ba bữa, lâu lâu tốt hơn thì sẽ có thưởng. Are you ok?”

“Yes sure.” Cứ nghĩ phải rất khó để thuyết phục được hắn, nhưng không ngờ lại mọi chuyện lại đơn giản như vậy. Cơ hội tốt, gã sẽ không dễ dàng để mất đi.

“Về nhà tắm rửa rồi dọn đồ đi. Anh lái xe chở cậu.”

“Cụ Luân!!! Không thể dễ dàng tin tưởng người lạ như vậy được!! Huống hồ...”

Gã đã nghĩ ra kế xoa cơ thể Zombie lên người để cho có mùi giống với bọn chúng. Trong thời gian ngắn như vậy, mới chỉ tiếp xúc với Zombie, tâm trạng còn đang hoảng loạn, thì đào đâu ra bình tĩnh để suy nghĩ như vậy được cơ chứ.

Nguyễn Song Luân thấy được nỗi lo hiện rõ trên gương mặt Tage, hắn mỉm cười xoa đầu cậu. “Không phải lo, chẳng phải là đã có anh ở đây rồi sao?”

Có cụ mới không đáng tin đấy! Dễ dãi! Tên đó mới nói có vài câu mà đã dễ dàng đem sói bỏ vào trong hang quỷ rồi!!

Tage lườm Nguyễn Song Luân cháy mắt, hắn thì vẫn không hiểu tại sao cậu em lại lườm mình. Nhân lúc Phạm Anh Duy đi tắm, nhàn rỗi không có gì làm chỉ đành nằm ngả ngớn trên sofa, vắt tay qua lưng ghế, chân với lấy cái điều khiển, bật tivi lên.

Bản tin thời sự chỉ toàn đưa tin phát hiện một loại virut có nguồn gốc ở Bắc cực, hiện đã lây lan ra. Người bị nhiễm sẽ không cảm nhận được cơn đau, không kiểm soát được hành vi, mất đi lý trí và tấn công con người. Nôm na đại khái là giống mấy con Zombie trong game, dặn mọi người đóng cửa cẩn thận không được ra ngoài.

Nhàm chán! Nguyễn Song Luân chồm người dậy tắt tivi. 6h30' tối, Isaac gọi 3 cuộc điện thoại, không một lần nghe.

Hắn để điện thoại trong chế độ im lặng.

Quay qua đằng sau thấy tấm ảnh Phạm Anh Duy chụp chung với người nữa đặt trên kệ, lông mày hắn khẽ giật lên.

Hắn nhìn tấm ảnh đó một lúc lâu. Đến khi gã trở ra từ phòng tắm, lau khô đầu xong, hắn mới hỏi.

“Cậu sống chung với ai à?”

“Bạn cùng phòng thời đại học thôi. Cậu ta mới đi công tác ở thành phố bên cạnh, có lẽ một thời gian nữa sẽ về.”

Ồ, Nguyễn Song Luân reo lên một tiếng. “Là người trong ảnh?”

“Phải.” Phạm Anh Duy chậm rãi đáp, có gì không đúng trong ánh mắt của Nguyễn Song Luân.

“Anh quen à?”

“Không có. Chỉ là tình cờ gặp thôi, tình cờ gặp.”

Hắn vội vàng phủ nhận. Gã nhìn ra, nhưng không có vạch trần lời nói dối vụng về này.

Làm sao có thể không biết, người hắn đã tìm hiểu trong nhiều năm, xuất hiện trong thoáng chớp. Người hoàn hảo nhất trong mắt hắn… lại ở ngay trước mặt này.

Tâm tình hắn có chút phức tạp.

Hết chương 6.

Thiên: Người mới sắp sửa lên sàn, gợi ý: phiền của Isaac, Nguyễn Song Luân sắp sửa có bạn.

Isaac: Không biết là vui hay buồn nữa.

Nguyễn Song Luân: Sẽ hạn chế làm anh Xái bớt đau đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play