10.
Sau khi mở điện thoại, tôi lại chẳng còn tâm trạng để tiếp tục xem nữa.
Tôi chợt hiểu ra, tôi và Lục Tiêu vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới.
Lục Tiêu rất tốt, dù trái tim tôi có đập điên cuồng vì hắn, nhưng nếu chỉ vì ham muốn cá nhân mà ép hắn thay đổi, tôi không thể chấp nhận được.
Cứ như vậy cũng tốt rồi, với thân phận này ở bên cạnh hắn, tôi đã rất mãn nguyện rồi.
Tôi không mong hắn biết đó là tôi, cũng chẳng cầu hắn yêu tôi như tôi yêu hắn.
Đây có lẽ chính là nỗi khổ của việc thích một chàng trai thẳng.
11.
Tôi bắt đầu lo lắng.
Tôi lo rằng một ngày nào đó, tôi đột nhiên sẽ biến trở lại thành con người.
Khi ấy, tôi không còn là con mèo của hắn, mà là kẻ thù không đội trời chung của hắn, hắn sẽ ra sao?
Tôi nghĩ mình nên giữ khoảng cách với Lục Tiêu, nhưng thực sự không chịu nổi sự bám dính của hắn.
Không đúng, là hắn bám mèo.
Hắn đã chủ động như vậy rồi, tôi mà không phản ứng chút thì cũng không ổn.
Thôi thì cứ mặc kệ, không do dự nữa.
Giờ tôi đã là mèo, buông thả bản thân một chút thì có sao đâu!
Thay vì lo lắng, chi bằng tận hưởng cuộc sống mèo này thật tốt.
Vòng tay của Lục Tiêu vững chãi và đầy cảm giác an toàn, không biết đã ôm bao nhiêu lần, đến mức cơ thể tôi đã hình thành phản xạ.
Hắn mở rộng vòng tay, tôi liền nhảy vào lòng hắn, tham lam hít hà hương hoa bưởi trên người hắn.
Mùi hương này như ma túy, đã hít một lần rồi thì không thể dừng lại.
Thỉnh thoảng, khi hắn đi tiếp khách về say xỉn, vừa về đến nhà là đổ sập xuống sofa.
Má ửng đỏ, đôi mắt mệt mỏi khép hờ, mái tóc rối bời, hoàn toàn khác với vẻ ngoài tinh tươm trước đó.
Nhưng lại có một vẻ quyến rũ khác, như một chú chó con không được chủ yêu thương mà mượn rượu giải sầu.
Sân nhà rất lớn, nhưng hiếm khi có bóng người.
Chỉ có một quản gia và một cô giúp việc, thỉnh thoảng có nhân viên dọn dẹp đến, ngoài ra chẳng có ai khác.
Cô đơn và tĩnh lặng.
Trong những ngày sống cùng Lục Tiêu, ngoài chuyên gia Vương, dường như không có vị khách nào khác đến.
Hơn nữa, hình như quan hệ giữa hắn và bố mẹ cũng không tốt.
12.
Điều tôi lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Hoàn toàn bất ngờ.
Buổi sáng.
Tôi mơ màng tỉnh dậy, một đôi tay ấm áp đang ôm chặt lấy eo tôi.
Tôi định đưa móng vuốt ra sờ mặt Lục Tiêu.
Nhưng móng vuốt lông xù ấy giờ đã biến thành những ngón tay thon dài.
Tôi đã trở lại là con người?
Sự thật đúng là như vậy, lẽ ra tôi phải vui mừng, nhưng trong lòng lại trỗi dậy một cảm giác lạ lùng.
Sao tôi lại trần truồng thế này!
Tôi phải tranh thủ lúc Lục Tiêu còn chưa tỉnh dậy, nhanh chóng rời đi.
Tôi phải trốn thôi!
Đôi tay ở eo giữ chặt quá, tôi không tài nào thoát ra được.
Giọng nói của Lục Tiêu khiến tôi giật mình: “Đừng đi, đừng đi, đừng bỏ lại tôi một mình.”
May mà đó chỉ là lời nói mớ.
Lục Tiêu từng bị tổn thương tình cảm sao? Hắn còn lưu luyến ai đến thế.
May mà tay hắn nới lỏng, tôi mới thoát khỏi vòng tay hắn được.
Tôi tiện tay lấy quần áo của Lục Tiêu mặc vào.
Lục Tiêu trên giường vẫn chưa tỉnh.
Không đúng, bình thường hắn dậy sớm hơn tôi rất lâu cơ mà.
Tôi thậm chí không thể quay đầu lại nhìn hắn một lần cuối.
Sợ rằng chỉ cần nhìn thêm một lần nữa, tôi sẽ khó mà thuyết phục bản thân rời đi.
Con người luôn thích theo đuổi những điều đẹp đẽ, dù biết không thể, vẫn cố gắng làm cho bằng được.
Chìm đắm trong sự tỉnh táo mới là điều đáng sợ nhất.