13.
Trong nhà có bố mẹ và anh trai.
Dù ngôi nhà không lớn bằng nhà Lục Tiêu, nhưng luôn tràn ngập tiếng cười.
Sau khi chào hỏi bố mẹ vài câu, tôi bắt đầu thăm dò anh trai Giang Trình về chuyện của Lục Tiêu.
Lục Tiêu luôn sống một mình à?
Tôi cố gắng che giấu sự tò mò của mình: "Anh, anh có biết Lục Tiêu không?"
Giang Trình lười biếng tựa vào ghế sofa, cất giọng uể oải: "Em hỏi hắn làm gì?"
"Không cần biết, anh chỉ cần nói có biết hay không thôi."
Giang Trình cười khẽ: "Em vẫn giữ cái tính này."
Rồi tiếp tục nói: "Anh có nói chuyện với hắn…"
Giang Trình chưa nói hết câu thì tôi đã ngắt lời: "Anh và Lục Tiêu đã nói chuyện?"
"Ôi, không phải như em nghĩ đâu, chỉ là nói chuyện thôi! Hắn nói với anh rằng, có người cứ trêu ghẹo hắn, trêu cho đến khi hắn xiêu lòng rồi bỏ mặc hắn, quay lưng đi."
Là nhân vật nào mà có thể khiến Lục Tiêu không thể dứt ra được? Tôi thật muốn bái sư học đạo.
"Là ai vậy?"
Giang Thành không nói, chỉ trao cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi bối rối: Lẽ nào tôi biết người đó?
Thấy tôi vẫn chưa hiểu, Giang Trình vỗ vai tôi: "Một người nào đó đã ra nước ngoài và trên người có mùi hương hoa bưởi."
Nói xong, anh liền bỏ đi, để lại tôi bơ vơ, lơ lửng giữa không trung.
Tôi gom lại những thông tin hữu ích từ lời Giang Trình.
Muốn biết rốt cuộc Lục Tiêu thích ai.
Tôi đoán được một hướng: người này có thể là bạn học cấp ba hoặc đại học của Lục Tiêu, hiện tại có lẽ đã ra nước ngoài, và rất xinh đẹp.
Còn vì sao tôi không thêm từ "con gái"?
Có lẽ là vì tôi đang mơ mộng rằng người hắn thích là tôi.
Tôi suy nghĩ suốt cả đêm mà chẳng nghĩ ra gì, cuối cùng bỏ cuộc, quyết định không nghĩ nữa.
Lục Tiêu thích ai thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
14.
Không lâu sau, tin tôi về nước đã lan ra trong giới bạn bè.
Chắc chắn là do anh tôi tiết lộ, Giang Trình đã đăng một bức ảnh, lén chụp tôi.
Họ mời tôi đến dự một buổi tiệc mừng.
Ban đầu tôi không định đi những sự kiện kiểu này.
Nhưng vì đây là buổi tiệc được tổ chức đặc biệt cho tôi, nên đành miễn cưỡng tham gia.
Biết đâu tôi còn có thể gặp lại Lục Tiêu dưới thân phận Giang Hòa.
Sau khi trả lời đồng ý, tôi phát hiện ra Lục Tiêu đã từ chối tham dự từ trước rồi.
Ánh đèn trong quán bar nhấp nháy, âm nhạc khiến lòng người dao động.
Tôi chán nản chơi đùa với ly rượu trong tay.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng thật sự, những nơi thế này mà không có Lục Tiêu thì tôi chẳng hứng thú gì.
Cửa phòng bao bị đẩy ra, một dáng người cao ráo, thanh mảnh bước vào.
"Anh Tiêu, ở đây này."
"Anh Tiêu, chẳng phải nói sẽ không đến sao, sao cuối cùng vẫn đến vậy?"
"Anh Tiêu đến đây làm gì còn không biết à? Theo đuổi người yêu chứ còn gì!"
Lục Tiêu?
Tôi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Hắn nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên, trông như thể hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhìn cảnh đó, tôi rùng mình, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cứ có cảm giác bí mật của mình bị hắn nhìn thấu rồi.
Hắn tùy tiện chọn một chỗ ngồi, trùng hợp thay, lại ngồi đối diện tôi.
Tôi cúi đầu uống rượu, quá lúng túng.