8.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cuối cùng cũng tắm xong, Lục Tiêu lại bế tôi lên giường, ôm chặt lấy tôi, mặt đối mặt.

Lần này tôi cảm nhận rõ hơn sự mềm mại của cơ bắp hắn, không phải tôi muốn sờ, mà là móng vuốt của tôi không nghe lời, cứ khăng khăng phải sờ.

Sờ một lần rồi lại muốn sờ thêm lần nữa, móng vuốt không nghe lời thì tôi cũng không có cách nào khác, chỉ đành đồng ý mà thôi.

Nhìn Lục Tiêu, chẳng có gì thay đổi, chỉ khẽ nhíu mày, nhắm chặt mắt, cũng không ngăn cản tôi, điều đó càng khiến tôi thêm táo bạo.

Cái đậu đỏ hấp dẫn kia, nhìn là biết ngon miệng.

So với việc đó, tôi càng muốn nhìn biểu cảm sau này của Lục Tiêu, liệu hắn có làm ra vẻ khó chịu như khi ăn phải thứ ghê tởm không.

Nghĩ như vậy, cơ thể tôi liền hành động.

Chỉ sờ cái đậu đỏ lộ ra ngoài này thôi thì không đủ, phải dùng miệng mới được.

Vừa chạm miệng vào đó, khẽ cắn xuống, Lục Tiêu phát ra một tiếng rên khẽ, từ từ mở mắt, yên lặng quan sát hành động của tôi.

Nhìn tôi thì có ích gì, động tác của tôi không hề dừng lại, ngược lại còn mạnh mẽ hơn.

Trên đậu đỏ, vết răng đỏ của tôi in hằn lên, biểu cảm trên khuôn mặt Lục Tiêu thay đổi liên tục, kinh ngạc? Bình thản? Cưng chiều?

Cuối cùng, hắn không nhịn nổi nữa, nhấc bổng tôi lên.

Nhìn hắn, tôi còn tưởng hắn sẽ đánh tôi.

Kết quả là hắn thở dài rồi tiếp tục ngủ?

Lục Tiêu nhắm chặt mắt, mệt mỏi vô cùng, giọng nói khẽ khàng bảo tôi: “Đừng nghịch nữa, ngủ đi.”

Lục Tiêu ôm chặt tôi với vẻ chiếm hữu, cơ thể nóng rực phía sau lưng tôi đã bán đứng hắn.

Hắn tuyệt đối không thể bình tĩnh như bề ngoài đâu!

Ngay cả chuyện tôi mút ngực cũng có thể chịu được sao?

Nếu hắn đối xử với tôi như vậy, dù có đánh chết tôi, tôi cũng không ra nước ngoài.

9. 
Không biết vì sao, dạo này Lục Tiêu đều ở nhà làm việc.

Đối với tôi, đó là tin tốt vô cùng.

Ai hiểu được cảm giác ngắm nhìn một mỹ nam từ gần chứ?

Lục Tiêu ngồi đó rất chỉnh tề, ngón tay gõ bàn phím, đôi tay với khớp xương rõ ràng khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy.

Thật muốn hôn một cái.

Haizz, nghĩ lại cuộc sống bế tắc trước đây của tôi, chẳng thể nào so sánh được với thân phận làm mèo bây giờ.

Muốn làm gì thì làm, Lục Tiêu cũng chẳng làm gì.

Nếu là với thân phận của Giang Hòa, thì cơ bụng, dán dán, hôn hôn, hút hút... chẳng thể làm gì cả.

Thỉnh thoảng, tôi liếc mắt về phía Lục Tiêu, không nhịn được tò mò muốn biết hắn đang làm gì.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi mới thấy bất ngờ.

Lục Tiêu tự mình cười ngốc nghếch với điện thoại, chắc là đang trò chuyện vui vẻ với cô gái nào đó.

Hừm, sao hắn lại cười vui như vậy? Đang yêu à?

Nụ cười của Lục Tiêu, như ánh mặt trời mùa xuân, khiến người ta say đắm.

Tiếng cười của hắn, như một bản giao hưởng, làm lòng người xao xuyến.

Nụ cười của hắn, như một cảnh đẹp mê hồn, khiến người ta không muốn rời mắt.

Mẹ ơi, con thất tình rồi!

Là ai? Rốt cuộc là ai đã cướp mất Lục Tiêu của tôi?

Nhân lúc Lục Tiêu tạm thời không có ở đây, tôi thử mở điện thoại của hắn.

Hắn đã nói rằng, mật khẩu điện thoại của hắn sẽ đặt theo ngày sinh của người hắn yêu.

Tôi thử ngày sinh của Lục Tiêu trước.

Không đúng.

Quả nhiên là có người yêu rồi.

Để tôi nghĩ xem, hắn sẽ thích ai đây?

Dù tôi đã tự nhủ hàng ngàn lần, hắn không thể đặt mật khẩu theo ngày sinh của tôi được.

Nhưng tôi vẫn muốn thử, biết đâu.

Tôi thấy mình thật buồn cười, rõ ràng biết là không thể, nhưng lại cứ lao đầu vào.

Nhưng ngày sinh của tôi thật sự đã mở được điện thoại của Lục Tiêu.

Trái tim lặng lẽ ấy lại bắt đầu đập rộn ràng.

Nhưng hắn ghét tôi, dù thế nào đi nữa, chắc chắn không phải là tôi.

Trên đời có biết bao người sinh cùng ngày với tôi, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play