Tôn Thu Nguyệt ăn trộm nửa muỗng cháo của con trai, chép miệng, thoáng nhìn thấy động tác của anh chồng cùng với bộ dáng cảm động muốn khóc của chị dâu, khinh thường mà bĩu môi, chính mình đều ăn không đủ no chỉ có kẻ ngốc mới có thể cho người khác ăn.
Người một bàn bưng bát lớn tranh nhau, liền tính là rau dại trong tô thì động tác gắp cũng là vừa nhanh vừa chuẩn, sợ ăn ít hơn người khác hai miếng.
Sau một lúc lâu.
“Mẹ, con ăn không no.”
Lục Hồng Đông đang ở thời điểm phát triển cơ thể, sau khi liếm sạch sẽ cái bát thì mắt trông mong nhìn trong bát mẹ mình.
Vừa dứt lời, Lục Văn Binh cũng ăn sạch sẽ thức ăn trong bát vội vàng nhìn chằm chằm trong bát Trần Mỹ Lệ dùng sức nuốt nước miếng.
Lục Anh Hồng tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt cũng che kín khát vọng.
Trần Mỹ Lệ đôi đũa dừng một chút, mặt căng ra, “Ăn nhiều như vậy làm gì, đừng nhìn tao, buổi chiều tao còn phải làm việc.”
Lục Vệ Đông sợ con đòi mình nên lùa vài cái ăn xong luôn rồi nhanh chóng buông bát xuống.
Vương Xuân Hoa giả vờ tai điếc, mấy đứa trẻ cũng sợ bà ta nên không dám đòi.
Trong ánh mắt ba đứa trẻ hiện lên thất vọng, chỉ có thể siết chặt lưng quần.
Bộ dáng Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh ăn cơm luôn lịch sự văn nhã, ngược lại ở trong ánh mắt người khác chính là kẻ ngốc.
Cơm nước xong Lục Vệ Quốc không quan tâm ánh mắt khác thường của người khác, giúp đỡ vợ mình thu thập bát đũa cùng nhau dọn vào phòng bếp.
Trẻ con ăn xong cơm liền nhấc chân chạy đi chơi.
Lục Vệ Tinh trong tay cầm nhánh cây nhỏ ngồi ở trên tảng đá xỉa răng, rau dại lấy ra từ kẽ răng tiếc nuối phun ra lại nuốt trở vào, lấy chân đá đá vợ, “Hôm nay giữa trưa ai chọc mẹ tôi.”
Tôn Thu Nguyệt trợn trắng mắt, “Tôi làm sao mà biết.”
“Mụ đàn bà này, lại trừng mắt cho tôi một cái thử xem.”
Lục Vệ Tinh lại đá cô ta một cái.
Tôn Thu Nguyệt ai u một tiếng đứng lên, bàn tay liền muốn tát anh ta.
Lục Vệ Tinh liền sợ, hắn cũng giống như đang thổi bong bóng, chờ buông miệng liền xẹp đến so với ai khác còn nhanh.
Một lúc lâu sau thấy trong nhà không có ai, Lục Vệ Tinh xoay chuyển tròng mắt, gương mặt tươi cười,
“Vợ, trên người còn có tiền không, gần đây vận may của anh tốt nói không chừng……”
Nói xong anh ta khép lại ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát.
Tôn Thu Nguyệt hung hăng tát hắn một cái, trừng mắt, “Tôi nơi nào có, có cái rắm!”
Nói xong, tầm mắt khôn khéo của cô ta nhìn về phía người đang bận rộn trong phòng bếp, chu lên miệng chỉ chỉ, nhỏ giọng nói, “Anh hỏi vợ chồng anh hai thử xem nói không chừng bọn họ trong tay còn có tiền.”
Lục Vệ Tinh phun ra nhánh cây nhỏ trong miệng, khinh bỉ nói, “Trong tay anh ta làm gì có tiền.”
Một thân rách nát vừa đen vừa gầy, thật đúng là không phải anh ta khinh người.
Tôn Thu Nguyệt: “Anh thì biết cái gì.”
Cô ta đi qua ở bên tai anh ta nói nhỏ một hồi.
Lục Vệ Tinh đôi mắt càng ngày càng sáng, tròng mắt chuyển động, “Thật sự?”
“Tôi lừa anh làm gì? Bảo Kiệt tận mắt nhìn thấy, anh ta còn có tiền mua trứng gà đấy.”
"Chờ chút.” Lục Vệ Tinh ánh mắt nhìn loạn khắp nơi.
“Anh hai.”
Lục Vệ Tinh ở dưới ánh mắt ra hiệu thúc giục của Tôn Thu Nguyệt đi vào phòng bếp.
Lục Vệ Quốc có chút không kịp phản ứng đây là đang gọi mình.
Một lúc sau thấy Lục Vệ Tinh mặt đầy tươi cười lấy lòng nhìn hắn.
Từ khi anh ta vào cửa, gai trên người Lý Tĩnh liền dựng thẳng lên.
“Làm sao vậy?”
Lục Vệ Quốc tìm nửa ngày không thấy cái khăn sạch sẽ để lau tay, dứt khoát thong thả ung dung mà lau lên trên quần.
Nghèo mà còn bày đặt, Lục Vệ Tinh trong lòng thầm mắng một câu, trên mặt lại cười hì hì, xoay người nhìn phía bên ngoài không thấy nhà anh cả lúc này mới trộm thấp giọng hỏi, “Anh hai trong tay anh còn có tiền không?”
Hướng hắn đòi tiền.
Lục Vệ Quốc liếc mắt nhìn thoáng qua thấy Tôn Thu Nguyệt thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này, trong lòng hiểu rõ.
Lý Tĩnh đỡ kệ bếp, quay mặt đi.
Lục Vệ Quốc trong đầu xoay chuyển, ở dưới ánh mắt chờ mong của anh ta bỗng nhiên nặng nề mà thở dài, vẻ mặt khổ sở, “Anh nơi nào có tiền, chú nghe ai nói vậy.”
Lục Vệ Tinh trên mặt tươi cười dần dần cứng đờ, trên mặt phảng phất đang nói: Anh hai, anh đừng lừa tôi, người có tiền mua trứng gà như thế nào liền không thể mượn chút tiền cho em trai tiêu.
Hắn lại nói: “Hiện tại anh thiếu chú Lưu hơn một trăm đồng tiền còn không dám cùng mẹ nói, anh cũng khổ tâm lắm, chú ba, trên của chú còn có tiền không? Cho anh mượn một chút.”
Sự thật chứng minh, cùng cực phẩm ở lâu rồi năng lực diễn kịch này là hạ bút thành văn.
A, không nói giỡn đi? Lục Vệ Tinh nhìn chằm chằm mặt hắn, ý đồ nhìn ra được cái gì đó.
Kết quả thật giống như không phải lừa anh ta.
Lục Vệ Tinh như nuốt phải ruồi bọ, vội vàng phủ nhận, “Anh hai, tôi làm gì có tiền.”
Lục Vệ Quốc sắc mặt càng khổ sở, mặt nhăn giống như già đi mười tuổi, hắn giơ tay lau khuôn mặt cứng nhắc một cái: “Thật sự không có sao?”
“Không có.”
Lục Vệ Tinh quyết đoán lắc đầu, vẻ tươi cười trên mặt biến mất.
Anh ta hoảng loạn khi thấy ánh mắt Lục Vệ Quốc nhìn anh ta như nhìn cứu binh, vội vội vàng vàng tìm lấy cái cớ, "Anh hai, tôi còn có hẹn bọn Hầu Tử buổi chiều đánh bài, tôi đi trước.”
Lục Vệ Tinh thời điểm ra cửa quá vội vàng, ở bậc cửa vướng một cái ngã nhào.
Không biết khi ra ngoài như thế nào lại cùng Tôn Thu Nguyệt oán giận, vợ chồng Lục Vệ Tinh còn bởi vì việc này thiếu chút nữa cãi nhau ầm ĩ.
Lục Vệ Quốc từ từ đứng lên, vui sướng mười phần, nào còn có bộ dáng khổ sở lúc nãy.
Phía sau truyền đến tiếng cười.
Hai mắt nữ chính híp lại, gương mặt gầy yếu không giấu được ý cười.
Lục Vệ Quốc nắm tay để trên môi khụ khụ, “Vệ Quốc, anh giỏi thật.”
Lý Tĩnh khen hắn một câu từ nội tâm, trong ánh mắt đều là sùng bái.
Lục Vệ Quốc xấu hổ mà sờ sờ đầu.
Bát đũa rửa xong rồi, lúc Lục Vệ Quốc muốn đỡ cô trở về hai mắt nữ chính tràn đầy ý cười, cự tuyệt động tác đỡ người của hắn hiếm khi muốn hắn ôm về phòng.
Lục Vệ Quốc ra một thân mồ hôi lạnh.
Thế cho nên giờ làm việc buổi chiều còn chưa bắt đầu, hắn đã vác cái cuốc đi ra ruộng.
Gần đến lúc thu hoạch vụ thu nên ngoài ruộng khí thế ngất trời.
Mấy năm nay mưa thuận gió hoà trong thôn trồng đậu nành, ngô, lúa nước nối thành một mảnh.
Dự báo một mùa bội thu.
Đưa mắt ngắm nhìn toàn cảnh làm cho tâm tình người ta cực kỳ sung sướng.
Nhưng lúc làm việc liền không nghĩ như vậy.
Tháng 7 là thời điểm thiếu nước mưa, mặt đất vừa khô vừa cứng.
Lúc cuốc cỏ, cái cuốc va phải tảng đá làm cho đất đá bay khắp nơi.
Càng khó chịu chính là khi lực đạo bắn ngược trở về khiến lòng bàn tay đau rát.
May thân thể này thói quen làm việc, Lục Vệ Quốc nghĩ thầm.
Hơn nữa buổi chiều hai ba giờ là lúc mặt trời nóng nhất, phần lưng bị thiêu đốt đến khó chịu, cái mũ trên đầu cũng không có tác dụng gì, Lục Vệ Quốc làm đến chảy mồ hôi đầm đìa.
Đến lúc hơn bốn giờ mặt trời dần ngả về phía tây, không khí mới trở nên mát mẻ.
Tóm lại, làm việc nửa ngày Lục Vệ Quốc đều như mất nửa cái mạng.
Buổi tối về đến nhà, mới là thời điểm tuyệt vọng nhất.
Lục Vệ Quốc buổi chiều ra quá nhiều mồ hôi, trong miệng khát khô đến mức có thể phun hỏa, môi khô cằn nứt nẻ.
Lý Tĩnh lập tức liền đau lòng, chân khập khiễng đi lại rót cho hắn nửa bát nước.
Lúc này có phải nước lã hay không, Lục Vệ Quốc cũng không để ý, cầm bát nước vui sướng uống cạn.
Sau khi uống xong một bát nước hắn mới có cảm thấy như sống lại.
Xem chồng mình mệt thành như vậy cũng không có nước uống, Lý Tĩnh thầm oán giận Tôn Thu Nguyệt cùng Trần Mỹ Lệ, đều là người một nhà mang nước cũng không cho chồng cô một miếng, lại không phải là đồ vật quý giá gì.
Tới thời điểm ăn cơm tối thì cùng cơm trưa giống nhau, thậm chí cháo khoai lang đỏ bỏ gạo càng ít.
Một bát cháo khoai lang đỏ, đối với một người đàn ông trưởng thành căn bản là ăn không no, còn có Vương Xuân Hoa cố tình cắt xén, Lục Vệ Quốc ăn xong cơm tối trong bụng một chút cảm giác no cũng không có thậm chí còn có thể cảm giác được đói khát.
“Vệ Quốc.”
Ăn cơm tối xong, cửa đóng lại, Lý Tĩnh đã ngồi trên giường từ trước vẫy vẫy tay với hắn, sau đó thật cẩn thận từ trong lòng móc ra một quả trứng gà chín.
Lục Vệ Quốc vừa mới tắm nước lạnh trở về, xuyên thành người như vậy quần áo có thể rách tung toé, nhưng tuyệt đối không thể không tắm rửa, đây điểm mấu chốt của hắn.