"Trứng gà là vệ Quốc mua, tôi không trộm.”
Lý Tĩnh không nghĩ vẫn luôn làm rùa đen rụt cổ giấu ở sau lưng chồng mình, bị buộc nóng nảy cô giơ tay lau nước mắt, lạnh lùng cùng Vương Xuân Hoa giằng co.
Như vậy không phân rõ phải trái mà đổ oan cho người khác, trong lòng cô nghẹn khuất như là bị nhét ngàn cân bông.
Vương Xuân Hoa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lý Tĩnh, thở hổn hển môi run rẩy, vươn ra ngón tay chỉ vào vợ chồng hai người, “Mày, chúng mày..."
Lý Tĩnh lại lau nước mắt lần nữa, dứt khoát bất chấp tất cả, ánh mắt tràn đầy châm chọc, “Mẹ đừng quên, chìa khóa phòng chứa đồ ở trong tay mẹ, đừng nói ăn trộm trứng gà, không có chìa khóa cửa tôi còn không thể vào được nữa là.”
Thậm chí từ ngày gả lại đây, bên trong phòng chứa đồ trông như thế nào cô cũng không biết.
Lý Tĩnh nhất châm kiến huyết(*), từ đôi mắt đến khuôn mặt mỗi một tấc da thịt của cô đều tràn ngập chế giễu.
(*) Nhất châm kiến huyết (Chỉ châm một mũi là thấy máu): ý chỉ việc nói ít nhưng chỉ được ra chỗ trọng yếu, gãi đúng chỗ ngứa.
Lục Vệ Quốc có chút kinh ngạc, hắn cho rằng nữ chính sẽ chịu đựng giống như trước kia.
Nhưng tiếp theo đó là vui mừng, cuối cùng cũng phản kháng, hắn dứt khoát nhìn nữ chính cùng Vương Xuân Hoa cãi nhau.
Dù sao nữ chính cũng sẽ không bị thiệt.
“Tạo phản, các người muốn tạo phản, tao sinh cái loại con trai gì đây, cưới về loại con dâu gì đây!”
Vương Xuân Hoa tầm mắt chuyển động qua lại ở giữa hai người bọn họ , kỳ thật đã chậm rãi tin Lý Tĩnh nói chỉ là bà ta chột dạ nên gào khan vài tiếng.
Sắc mặt Lý Tĩnh đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Trong mắt cô hiện lên tia chán ghét, lại như vậy, lại chỉ biết như vậy.
Cô đã sớm phiền chán.
Lục Bảo Kiệt nghe lén được trứng gà là của bác hai, bị anh họ chị họ sai sử, hít nước mũi chạy vào ầm ĩ, “Bác hai, cháu muốn ăn trứng gà!”
Lục Vệ Quốc cúi đầu nhìn, nhóc con mặc quần áo đen sì không biết đã bao lâu không giặt sạch, rách miếng to thì vá lại, miếng nhỏ thì mặc kệ, chim nhỏ lộ ra.
Nó chuyển động tròng mắt, một đôi mắt giống mắt của Vương Xuân Hoa chỉ biết tính kế, nho nhỏ trên gương mặt đầy thịt đều nhanh híp lại thành một khe hở.
Lục Vệ Quốc nhíu mày.
Vương Xuân Hoa ở bên cạnh còn đang giả vờ khóc lóc.
Mắt thấy nữ chính chịu không nổi thanh âm này, Lục Vệ Quốc đứng ra quyết đoán ngăn ở phía trước Lý Tĩnh nói: “Trứng gà là tôi mượn tiền của chú Lưu để mua, năm xu một quả.”
Hắn không nghĩ lại chịu tạp âm giết hại, đem sự tình nói ra rõ ràng.
Vương Xuân Hoa đang kêu khóc hơi mở mắt, vừa lúc thấy cháu trai nhỏ, bà ta lau khuôn mặt một cái rồi giả dối hỏi, “Thật là con mua.”
“Là tôi mua”.
Vương Xuân Hoa lại xoa một cái trên gương mặt già nua, liên tiếp nhìn về phía quả trứng gà chỉ bằng nắm tay kia, thanh âm hạ xuống, “Nếu như vậy, mẹ thừa nhận mẹ sai rồi, các con đem trứng gà cho Bảo Kiệt, con là bác hai của nó cho cái trứng gà cũng là đương nhiên, Bảo Kiệt gần đây đều gầy.”
Lục Vệ Quốc trợn mắt há hốc mồm nhìn bà ta bỗng nhiên trở mặt.
Hắn hoài nghi từ khi bà ta vào cửa đã bắt đầu tính kế trứng gà trong tay hắn.
“Bác gái, cho cháu trứng gà!”
Lục Bảo Kiệt nghe hiểu lời này, ánh mắt sáng lên nước miếng đều mau chảy xuống tới.
Lý Tĩnh đều mau bóp nát trứng gà, vừa tức giận vừa ghê tởm.
“Vương Xuân Hoa, bà có ở nhà không!”
Đại đội trưởng Lưu đi tìm nguời mất nửa ngày, ở trước cửa sân chuyển vài vòng.
Đẩy ra cửa nhà liền đi thẳng vào.
Quả thực là cứu tinh của Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh.
Tầm mắt của ông đảo qua mọi người, đang trong giờ làm việc ông cũng mặc kệ việc nhà người ta, thấy người tìm nửa ngày liền ở đây, khuôn mặt ông nghiêm túc lên.
“Vương Xuân Hoa, bà lại bỏ bê công việc!”
Vương Xuân Hoa hoảng sợ, sắc mặt tái xanh, trong cổ họng phát ra âm thanh khó nghe.
“Công điểm còn muốn hay không, cuối năm còn có muốn ăn cơm hay không!”
Đại đội trưởng Lưu chiếu theo lời lúc nãy ở bên ngoài mắng lại mắng một hồi, gật đầu đối với Lục Vệ Quốc đang âm thầm vui sướng.
“Đại đội trưởng, tôi…”
Nét mặt già nua của Vương Xuân Hoa một hồi xanh một hồi trắng.
“Được rồi, bà cũng đừng tìm lý do làm gì, chạy nhanh đi ngoài ruộng đi, một đám người đang chờ bà gánh phân trâu đấy, tư tưởng giác ngộ không thể lạc hậu!”
Vương Xuân Hoa mặt già đỏ bừng, không còn cách nào bắt đầu thường xuyên hướng con thứ hai đưa mắt ra hiệu, Lục Vệ Quốc di chuyển tầm mắt.
Hắn ngốc mới có thể đi.
Cả khuôn mặt Vương Xuân Hoa đều là màu xám trắng, cuối cùng tâm không cam tình không nguyện mà đi theo đại đội trưởng Lưu.
Mà phân trâu để nửa ngày tại cửa Lục gia cuối cùng cũng gánh đi.
Thời điểm đại đội trưởng Lưu rời đi, Lục Vệ Quốc cố ý cùng ông hứa hẹn buổi chiều hắn sẽ đi làm việc.
Ông tin tưởng vào phẩm hạnh của Lục Vệ Quốc nên đã đồng ý.
Bọn họ đi rồi, Lục Vệ Quốc thở dài một hơi, dứt khoát đóng cửa, đỡ phải mấy đứa nhóc tiến vào ầm ĩ.
Phòng quay lưng với ánh mặt trời nên trong nháy mắt khi đóng cửa lại phòng liền tối đen.
Lục Vệ Quốc thích ứng một chút ánh sáng, lúc này mới thấy thân ảnh ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích, bả vai nhỏ gầy nhẹ nhàng run run.
Nữ chính lại khóc, Lục Vệ Quốc khó xử cực kỳ hắn không biết an ủi con gái.
“Em đừng khóc…” Mặt Lục Vệ Quốc căng thẳng, khô cằn nói.
Lý Tĩnh dùng tay áo lau lau khóe mắt, mang theo tiếng khóc oán giận, “Vệ Quốc, cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa.”
Ngày qua ngày chính mình cái gì cũng không thể ăn, làm việc là nhiều nhất, ăn lại là ít nhất, hai vợ chồng bọn họ làm cái gì mẹ chồng đều không hài lòng, mỗi ngày ầm ĩ như vậy là ai đều không thể chịu được.
Nếu là trước kia Lý Tĩnh cũng sẽ không oán giận như vậy, bởi vì hai lần này hắn đều che chở cô, suy nghĩ trong lòng rốt cuộc áp chế không được.
Lục Vệ Quốc há miệng thở dốc, hắn có thể nói hắn đã sớm suy nghĩ sao.
Tiếng khóc của Lý Tĩnh dần nhỏ lại, cô khụt khịt mũi, nắm tay vỗ thật mạnh ở trên giường gỗ cũ nát, “Mẹ một chút đều không công bằng, đều là người một nhà dựa vào cái gì!”
Nữ chính ủy khuất mà khóc lóc.
Ngoài cửa mấy đứa trẻ lại bắt đầu náo loạn lên, kỉ kỉ oa oa, Lục Vệ Quốc đau nhức cả đầu.
Hắn nhất định phải dọn ra ngoài ở.
Nhưng hai vợ chồng nguyên thân chính là trụ cột trong nhà, bọn họ cũng không ngốc sẽ không dễ dàng thả người đi như vậy, hắn cần phải nghĩ biện pháp.
Lục Vệ Quốc luống cuống tay chân mà dỗ tốt nữ chính thì thời gian đã đến giữa trưa.
Hôm nay đến phiên Lý Tĩnh nấu cơm, tuy nháo loạn thành như vậy nhưng cơm này vẫn phải làm.
Nữ chính gầy đến độ phảng phất gió thổi qua liền ngã, Lục Vệ Quốc muốn đi hỗ trợ nhưng hắn không biết nhóm lửa, không biết xắt rau, giống như cái gì cũng không biết làm.
Trong trí nhớ của nguyên thân, không có chuyện đàn ông nấu cơm.
Lý Tĩnh lau khô nước mắt, hốc mắt vẫn còn hồng hồng.
Cô kiên trì làm hắn đỡ cô đi phòng bếp. Thức ăn giữa trưa bà Lục đặt ở trên đỉnh tủ gỗ, vừa lúc trẻ con không với tới.
Nửa rổ khoai lang đỏ, một tô nhỏ gạo, lúc nấu đổ nước nhiều một chút, khoai lang đỏ cùng gạo nở ra thành một nồi lớn cháo khoai lang đỏ.
Ở nơi đặt lu nước to còn có một mảnh rau dại.
Rau dại xanh mượt, mơ hồ có thể thấy lông mao.
Lý Tĩnh không ngồi xổm xuống được, Lục Vệ Quốc dứt khoát cầm rau rửa.
Nước giếng thật lạnh, lúc hắn đưa tay vào nước bị lạnh đến rùng mình một cái.
Vừa thấy Lý Tĩnh đã rửa xong nồi, hắn vội tăng nhanh tốc độ.
Lý Tĩnh khóc nửa ngày thì cảm xúc ổn định không ít.
Hai vợ chồng phối hợp nên tốc độ rất nhanh, trong phòng bếp dần dần tràn ngập mùi khói.
Lục Vệ Quốc đang khom lưng thì bỗng nhiên trong miệng bị đút vào một khối thức ăn cưng cứng.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, Lý Tĩnh đã bảo hắn nhanh ăn xong đi, “Ăn nhanh đi, để mẹ phát hiện không tốt, bằng không giữa trưa anh lại ăn không đủ no.”
Lời này nói được liền rất chua xót, nguyên thân gầy thành như vậy bên trong có một phần nguyên nhân là bị đói.
Miệng Lục Vệ Quốc bị căng đến có chút đau, hắn lấy ra tới cắn một miếng, khoai lang đỏ rửa sạch sẽ ăn cả vỏ vừa ngọt vừa giòn.
Lý Tĩnh thấy hắn ăn thì cười cười, mí mắt sưng đỏ híp lại cùng nhau, cô lại chọn khối nhỏ qua loa đút trong miệng mình.
Hai vợ chồng kịp làm xong cơm trước khi bọn họ tan tầm.
Thời điểm Vương Xuân Hoa trở về sắc mặt rất khó coi, một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm hai vợ chồng Lục Vệ Quốc muốn phun ra lửa.
Lúc phân đồ ăn sẽ phân cho đàn ông trước, người đi đánh bài nửa ngày là Lục Vệ Tinh cùng Lục Vệ Đông trong bát đều tràn đầy.
Cái muỗng chuyển tới trong bát Lục Vệ Quốc run run vài cái chỉ còn lại hơn một nửa.
Lý Tĩnh nắm chặt tay, hàm răng đều mau cắn ra máu.
Tiếp theo là Trần Mỹ Lệ, Tôn Thu Nguyệt, Lý Tĩnh, cùng mấy đứa trẻ của con cả là Lục Hồng Đông, Lục Văn Binh, Lục Anh Hồng.
Đến lượt bảo bối cục cưng của nhà con thứ ba Lục Bảo Kiệt còn thừa cháo dưới đáy, phía dưới cháo đều vừa mềm vừa thơm, lúc này Vương Xuân Hoa không chút do dự múc một muỗng to.
Khiến cho mấy đứa trẻ khác ghen tị lại khát vọng.
Tôn Thu Nguyệt cười đắc ý vuốt đầu Lục Bảo Kiệt, nhân lúc người khác không chú ý lừa một muỗng nhỏ qua bát mình.
Vương Xuân Hoa hung hăng trừng cô ta một cái.
“Được rồi, ăn cơm!”
Vương Xuân Hoa đem đáy nồi đều cạo sạch sẽ.
Ở đây mọi người há to miệng ăn nhanh, Lục Vệ Quốc nhìn trong bát vỏ khoai lang đỏ không muốn ăn một chút nào.
Lý Tĩnh siết ngón tay trở nên trắng nhợt cố nén khó chịu, cầm chiếc đũa ăn từng miếng nhỏ.
Thấy nửa khối khoai lang đỏ xuất hiện ở trong bát, Lý Tĩnh ngẩn ra một chút dừng lại chiếc đũa.
“Ăn đi.”
Lục Vệ Quốc đè thấp thanh âm, lại gắp hai miếng to cho cô.