“Vệ Quốc!! Vợ anh xảy ra chuyện rồi, Đại đội trưởng giục anh nhanh chạy trở về xem sao!”
Lục Vệ Quốc máy móc cuốc đất, dưới ánh mặt trời chói chang một người đàn ông cao gầy từ phía sau hắn thở hồng hộc chạy tới, nghiêng ngả lảo đảo phất phất tay, hiển nhiên là tâm tình đang rất nóng nảy.
"Cậu nói cái gì?"
Trong nháy mắt Lục Vệ Quốc cảm thấy choáng váng đầu óc, cúi đầu thấy trong tay đang cầm cái cuốc.
Sau đó hắn liền ngây ra, việc này thế nhưng là sự thật.
Người đến gọi hắn bị vẻ mặt đen thui của hắn làm cho hoảng sợ, Lục Vệ Quốc hàng năm làm việc nhà nông khiến cho làn da đen sạm, giờ mày nhăn lại, đôi mắt trừng lớn, nhìn càng giống Diêm La mặt đen.
Tiền Đại Quân run lập cập, nhớ tới phân phó của Đại đội trưởng, dù sao cũng liên quan đến mạng người nên anh ta bắt đầu nóng nảy.
“Vợ anh đang gánh phân thì bị ngã ngoài ruộng, hiện tại đã bất tỉnh, anh chạy nhanh về xem đi.”
Thấy hắn còn đang do dự, Tiền Đại Quân vội lại lấy cái cuốc trên tay anh: “Tôi giúp anh làm trước, anh chạy nhanh về đi đừng để xảy ra chuyện không hay.”
Khi Tiền Đại Quân tới gần hắn, Lục Vệ Quốc theo bản năng chuẩn bị cho anh ta một cái quăng ngã qua vai, nhưng mà Tiền Đại Quân ngoài việc đoạt cái cuốc trong tay hắn thì không làm động tác nguy hiểm nào khác, nên hắn nhanh chóng đem tư thế tàn nhẫn thu về.
Tiền Đại Quân không biết mình vừa nhặt về được một cái mạng, đoạt cái cuốc, khuôn mặt ngăm đen lộ ra thần sắc nôn nóng thúc giục hắn.
"Anh nhanh lên đi."
Lục Vệ Quốc mím chặt môi, con ngươi đen nhánh nhìn hoàn cảnh khắp nơi, bên tai còn có thanh âm người khác đang thúc giục.
“Được, tôi đi trước, Đại Quân phiền toái anh rồi.”
Lục Vệ Quốc kêu tên của anh ta theo ký ức.
"Không sao, không sao, anh nhanh đi đi."
Tiền Đại Quân vừa nói chuyện vừa cuốc đất.
Lục Vệ Quốc bất đắc dĩ phải vội vàng chạy về hướng Lục gia theo trí nhớ, thừa dịp đại não còn đang tỉnh táo, vừa lúc lục soát lại tin tức hữu dụng.
Hắn xác thực tên là Lục Vệ quốc, là một người có thành tựu lớn trong việc thúc đẩy nền công nghiệp 4.0. Nhưng bây giờ lại xuyên vào trong một quyển truyện niên đại có tên là “Mùa xuân của nữ chủ tới gian nan.”
Nếu không phải hoàn cảnh xung quanh cùng với cảm giác đau đớn khi đang làm việc, hắn sẽ cho rằng đây là quân đội cho hắn thay đổi hoàn cảnh nghiên cứu.
Đến nỗi vì cái gì hắn biết đây là cảnh tượng trong quyển truyện, đơn giản là bởi vì có một ngày trong nhà có mời đến một ông thầy bói, thầy bói mê hoặc ông già nhà hắn đem tên của hắn thay đổi thành cái tên quê mùa Lục Vệ Quốc như hiện tại.
Suốt một ngày, thầy bói đều lải nhải nói có một ngày hắn sẽ xuyên sách và gặp được điều đặc biệt gì đó, còn nói nhân duyên của hắn tạm thời không ở thế giới này....
Trước khi đi thầy bói ném cho hắn một quyển sách rồi sau đó không bao giờ xuất hiện nữa.
Thầy bói như vậy cũng chỉ có thể lừa được ông già nhà hắn, người mỗi một giây đều đem tâm tư dùng ở việc thay đổi khoa học kỹ thuật như hắn làm gì có thời gian xem loại đồ vật này.
Cho đến trước khi xuyên sách một ngày, trong lúc vô tình hắn thoáng nhìn tên trên bìa sách có nhân vật cùng tên mới của hắn giống nhau như đúc. Trùng hợp vừa lúc hắn hoàn thành hạng mục mới, có thời gian nhàn rỗi liền mở ra quyển sách cũ nát kia.
Ngay từ đầu hắn bị bối cảnh sinh hoạt nghèo khổ ở thập niên 70 hấp dẫn , mặt sau hắn lại không thích hành vi bỏ dở giữa chừng, nên dứt khoát nhanh chóng xem xong quyển sách này.
Chờ đến khi khép lại quyển sách thì đã là nửa đêm, lúc đó hắn liền ngất đi, thời điểm tỉnh lại hắn đang lập lại động tác của nguyên chủ một cách máy móc....
Nhớ đến cốt truyện, cùng hồi ức của nguyên thân khiến Lục Vệ Quốc mày nhăn càng sâu.
Nữ chủ, gian nan, mùa xuân, mấy từ này cơ hồ khái quát toàn bộ cốt truyện.
Lý Tĩnh, hiện tại là vợ của nguyên thân, từ nhỏ cha mẹ đều mất, được ông bà ngoại là giáo sư đại học nuôi dưỡng, yêu thương cưng chiều lớn lên, có thể nói trước mười sáu tuổi sinh hoạt của cô luôn đơn giản hạnh phúc tốt đẹp.
Cho đến khi ông bà ngoại của cô bị cử báo(*), ở thời điểm nhạy cảm đó mỗi người đều bo bo giữ mình, học trò của hai người cũng không dám ra tay giúp đỡ.
(*) Cử báo (tố cáo): vào năm 1966-1976 Trung Quốc diễn ra "Đại Cách Mạng Văn Hoá Vô Sản" dưới sự chỉ đạo và khởi xướng của Mao Trạch Đông. Trong giai đoạn của cuộc cách mạng này các thành phần tư sản, tri thức, quan chức,... nếu bị cử báo sẽ bị điều đi cải tạo thậm chí bị tử hình, ngoài ra các thanh niên tri thức, bất kể nam nữ, ở độ tuổi thanh thiếu niên từ các thành phố lớn nhỏ sẽ bị buộc xuống nông thôn lao động.
Vì tránh đầu sóng ngọn gió, Lý Tĩnh trở thành một trong những thanh niên tri thức xuống nông thôn. Mà cùng Lục Vệ Quốc kết hôn, gặp người Lục gia ích kỷ, là bắt đầu cuộc đời khổ cực của cô.
Thông tin trong đại não dần dần rõ ràng, Lục Vệ Quốc mang một đôi giày vải đen cũ nát, bước chân nhanh hơn.
Trong nguyên tác lầ nữ chính té ngã này người Lục gia không cho tiền trị liệu, anh trai chị dâu một bên nói mát, bà Lục lại ở bên cạnh bán thảm, nguyên thân có khổ nói không nên lời sau đó bị mấy người họ thuyết phục cho rằng vợ mình sẽ tốt lên. Kết quả đâu, tốt là tốt, lúc Lý Tĩnh có thể đứng lên thì đã thành người què.
Nữ chính Lý Tĩnh tuổi còn tươi trẻ cứ như vậy bị què, cuộc đời bi ai của cô cũng không sai biệt lắm bắt đầu từ lúc này.
Hiện tại hắn xuyên qua đến , cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
.........
Nơi xa thanh âm ồn ào nhốn nháo càng ngày càng rõ ràng, cách rất xa, Lục Vệ Quốc đều có thể nghe thấy tiếng bà Lục gào thét.
Người bình thường, con dâu của mình té ngã đều nên lo lắng xem có bị sao không, bà ta thì ngược lại, gào thét nửa ngày đều là bán thảm thoái thác trách nhiệm.
"Đại đội trưởng, vợ Vệ Quốc nhà chúng tôi như thế nào còn không tỉnh, hai sọt phân kia cũng không thể tính trên người nhà họ Lục chúng tôi..."
Bà Lục lo lắng sọt phân kia cũng là có căn cứ. Ở niên đại này phân bón là thứ tốt, vì góp số phân này, người bình thường đều đào một cái hố ở trong góc vườn nhà mình, bỏ vào đó một cái lu vỡ, bên trên đắp một tấm ván gỗ, rồi dựng một cái lều lên trên.
Có ăn liền có bài tiết, nhưng mà ở niên đại mà có nước liền không tồi này, để góp đầy một lu nhỏ đều mất non nửa năm.
Lỗ tai Đại đội trưởng ong ong nghe được sắc mặt đều tái đi rồi.
Bởi vậy khi nhìn thấy Lục Vệ Quốc hướng bên này chạy tới, phảng phất tìm được cứu binh, hô to một tiếng: “Vệ Quốc.”
Bà Lục đang khóc đột nhiên im bặt lại, buồn cười chính là trên gương mặt nhăn nheo già nua không có một giọt nước mắt.
Lục Vệ Quốc đẩy đám người ra, liền thấy một cô gái đang nằm trên mặt đất, gương mặt không hề có huyết sắc. Quần áo trên người toàn là bùn đất, cánh tay lộ ra vài vết cắt nhìn thấy ghê người, bên cạnh cô còn có một thầy thuốc đang ngồi xổm chữa trị.
Nhìn thấy cảnh như vậy hắn cảm thấy ngực có chút đau.
Ánh mắt đầu tiên khi Lục Vệ Quốc nhìn thấy cô gái này, liền xác định cảm giác đau đớn chợt lóe qua trong lòng không phải là ảo giác.
Đại đội trưởng nhìn thấy động tác của hắn, cho rằng hắn bị kích thích, bực bội mà sờ tẩu thuốc trong túi, hỏi thầy thuốc: “Rốt cuộc thế nào, như thế nào còn chưa tỉnh lại.”
Bản lĩnh của thầy thuốc thời buổi này đều dựa vào tích lũy kinh nghiệm mà có.
"Đại đội trưởng, người này là bị đau nên ngất đi, những chỗ khác không có việc gì, nhưng mà tôi xem cái chân này, các ngươi vẫn là đem người đến bệnh viện lớn ở trong huyện khám xem. Thảo dược tôi đắp lên không thể trị tận gốc được, nếu không trị hết khả năng liền bị què...."
Thầy thuốc cau mày lẩm bẩm hồi lâu, lại lắc đầu thở dài, khi mắt dừng ở trên chân của Lý Tĩnh thì trong ánh mắt mạng theo một tia đáng thương.
Tính nết bà Lục như vậy, người trong thôn đều biết, ông nghĩ thầm, cô gái này còn trẻ như vậy không nên trì hoãn.
Thầy thuốc vừa nói xong, đám người tức khắc ồn ào lên, tiếng nói của bà Lục là chói tai nhất.
“Sao, sao phải đi huyện thành làm gì, bác Vương, ông có phải nghĩ sai rồi không.”
Bà Lục nghe xong lời này thì hận không thể giấu túi tiền đi, chỉ ngã một cái làm sao có thể nghiêm trọng như vậy, bà ta theo bản năng cảm thấy thầy thuốc này đang lừa người.
Lục Vệ Quốc nhíu mày lại, ánh mắt dừng lại ở cô gái nằm trên mặt đất, ống quần của cô rách thành hai mảnh, miệng vết thương bám bùn đen cùng tơ máu, một người đàn ông như hắn nhìn thấy miệng vết thương này đều cảm thấy không đành lòng.
Hắn thầm hạ quyết định nào đó.
Bà Lục vẫn chưa từ bỏ ý định, "Ông nhìn lại xem, có phải nhìn lầm rồi không..."
Đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, có đồng ý cũng có phản đối bà Lục....
Một lát sau, có một thanh âm kiên định vang lên.
"Chú Lưu, vậy đi trong huyện đi ạ."
Nói xong, Lục Vệ Quốc một khắc cũng không đợi nữa, người đều bị thương thành như vậy, trị không được lại không đi đó chính là kéo dài thời gian, ai đều không rõ sẽ phát sinh cái gì. Nếu làm hắn gặp được một màn hôm nay, hắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
“Cái gì?”
Bà Lục đang ăn vạ trên mặt đất trợn mắt há mồm, đi cái gì mà đi, tên Lục Vệ Quốc kia có phải bị choáng đầu không.
“Được, tôi liền cho cậu mượn xe bò mà đi.”
Phản ứng kịp, Đại đội trưởng chạy nhanh gọi lại mấy người có năng lực.
Nhận được lời đồng ý, làm một nửa kia của cô, Lục Vệ Quốc không quan tâm bùn đất trên người cô, nhanh chóng cõng người lên, nhưng thời điểm đứng dậy hắn thực sự sửng sốt, như thế nào lại nhẹ như vậy.
Mượn xe bò rất nhanh, Lục Vệ Quốc sau khi sửng sốt xong nhanh chóng ôm người lên xe.
Đại đội trưởng Lưu cũng nhân tiện đi lên theo, đánh xe bò lập tức xuất phát.
Chờ mấy người đàn ông trong nhà đi rồi, vợ của đại đội trưởng nhờ mấy bác gái hỗ trợ đem dư lại đồ vật gánh trở về, vẫy vẫy tay với mọi người nói: "Được rồi, được rồi, mọi người giải tán đi, người đều đi cả rồi."
Bà Lục thần sắc kinh ngạc còn chưa kịp thu hồi, chật vật vỗ mông từ trên mặt đất bò dậy.
Xe bò lăn bánh trên mặt đất gập ghềnh, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, bà ta bỗng nhiên phản ứng lại, đẩy ra đám người, chửi ầm lên, “Đi trong huyện làm cái gì, Lục Vệ Quốc, trở về đây mau.”
Bà ta hét lớn một tiếng khiến cho vài bác gái còn không đi xa quay đầu lại nhìn. Vẫn là vợ đại đội trưởng Trần Tú Vân phản ứng mau, vội vàng giữ chặt bà ta, tận tình khuyên bảo, “Vương Xuân Hoa, người đều ngã thành như vậy, không phải thầy thuốc Vương đều nói nếu trị không hết thì sẽ bị què sao.”
Bà Lục theo bản năng liền muốn mắng, què liền què, bà ta hùng hùng hổ hổ nói: "Lại không phải nhà bà bỏ tiền ra."
Mặt của vợ đại đội trưởng tối sầm lại, tức giận nói: “Vương Xuân Hoa, bà nói cái gì vậy, đó chính là con dâu của bà.”
Bà Lục tiếc tiền, vỗ về ngực kêu ai u ai u, Trần Tú Vân hận không thể cho một cái tát chụp tỉnh bà ta.
Trần Mỹ Lệ cùng Tôn Thu Nguyệt theo đám người về nhà, trùng hợp thấy mẹ chồng đang cùng người lôi kéo.
Hai người tiến đến, nhớ Trần Tú Vân là vợ đại đội trưởng không dám dùng sức mạnh, cách chút khoảng cách trăm miệng một lời hỏi: "Mẹ em dâu/chị dâu đâu?"
Trần Mỹ Lệ nhiều lời thêm một câu, một gương mặt khắc nghiệt, “Không phải nói bị hôn mê sao, cũng không biết em dâu làm việc kiểu gì, nhìn cô ta mảnh mai, làm chút việc như vậy cũng để xảy ra chuyện.”
Bà Lục tạm dừng trong nháy mắt, dùng tay áo lau khóe mắt căn bản không tồn tại nước mắt, sai khiến hai người bọn họ, gấp đến độ nói đều không lưu loát, “Các người tới vừa lúc, nhanh đi đem thằng hai ngăn lại.”
Trần Mỹ lệ cùng Tôn Thu Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, nguyên lai ở trên đường hai người nghe thấy việc đi trong huyện không phải là giả.
Trần Mỹ Lệ sắc mặt đen lại, nghĩ đến em dâu thứ hai có thể đi trong huyện, nói với giọng chua ngoa, "Cái gì?"
Ngay cả người thường ngày hay lười biếng như Tôn Thu Nguyệt, lúc này hạt dưa cũng không cắn, nhanh chóng phun ra vỏ hạt dưa.
Nhưng sau khi nhìn hướng cuối con đường, đuôi xe bò bọn họ đều nhìn không thấy, hai người lại không có xe làm sao có thể đuổi theo.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì, chạy nhanh đi.”
Mắt thấy bọn họ đều không nhúc nhích, bà Lục thở không ra hơi, hận không thể tát bọn họ một cái.
Nghe xong đối thoại giữa mẹ chồng nàng dâu, Trần Tú Vân thay đổi chủ ý giữ lại họ, bà buông bà Lục ra, thật sự cảm thấy người một nhà này trừ bỏ Lục Vệ Quốc ra, đều không phải thứ tốt lành.