Nhìn thoáng qua quả trứng gà lớn bằng nắm tay trên tay cô, Lục Vệ Quốc mới áp xuống cảm giác đói khát giờ lại nổi lên.

Buổi tối ở niên đại này không có tiết mục giải trí, khi trời tối đen thì người Lục gia liền về phòng ngủ. Cách vách là phòng bếp cùng phòng chứa đồ nên Lục Vệ Quốc cũng không sợ người khác nghe thấy, hắn xem nhẹ cái bụng đang mãnh liệt kháng nghị, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Em ăn đi.”

Lý Tĩnh không nghe vẫn kiên trì muốn hắn ăn, cô ở nhà cả ngày không làm việc, ăn nhiều như vậy không phải là lãng phí sao, còn không bằng cho hắn ăn, ngày mai mới có thể có sức lực làm việc.

Kỳ thật hôm nay đến phiên cô nấu cơm, cô có thể nhân lúc nấu cháo khoai lang đỏ nhét trứng gà sống ở dưới đáy nồi.

Đêm nay ăn hết đỡ phải bị mẹ chồng nhớ thương, hơn nữa lần sau ăn trứng gà còn không biết phải đợi đến lúc nào.

Lục Vệ Quốc bất đắc dĩ từ trong tay cô cầm lấy trứng gà, trên gương mặt Lý Tĩnh mới lộ tươi cười.

Hắn không có khả năng ở trước mặt cô ăn một mình.

Lục Vệ Quốc cầm trứng gà gõ nhẹ ở góc bàn, lột ra vỏ trứng gà lộ ra bên trong vừa trắng vừa mềm, trứng gà còn ấm không có mùi tanh thậm chí còn có một mùi thơm hấp dẫn.

Đặc biệt là đối với cái thân thể một hai năm không ăn qua trứng gà này.

Lý Tĩnh không nghĩ cùng chồng mình ăn, một tay đỡ vách tường một tay mở cái chăn cũ nát ra.

Tiếng bước chân vang lên ở sau lưng.

“Vệ Quốc, anh ăn xong rồi…”

Âm cuối chưa dứt thì nửa quả trứng thơm mềm được đút vào trong miệng cô, so động tác đút khoai lang sống lúc trưa của cô nhẹ nhàng hơn nhiều.

Miệng Lý Tĩnh căng lớn, đôi mắt hơi trừng, hai tay còn đang lôi kéo chăn.

“Mỗi người một nửa.”

Lục Vệ Quốc đem một nửa cái trứng còn lại ném vào trong miệng, nhai vài cái liền nuốt xuống.

Trước khi miệng bị căng đến đau nhức thì Lý Tĩnh lấy trứng gà trong miệng ra, hốc mắt có chút ướt, oán giận nói: “Anh như thế nào lại cho em, em không đói bụng.”

Tuy nói như vậy nhưng ngữ khí của cô không có một chút ý tứ trách móc ở trong đó.

“Anh cũng không đói bụng, thân thể em không tốt, vốn dĩ trứng gà là mua cho em bồi bổ thân thể.”

Lục Vệ Quốc khuyên bảo cô, nghĩ thầm vẫn là tại vì không có tiền, nghèo đến chỉ có thể ăn nửa cái trứng gà.

Lý Tĩnh lúc này mới ăn từng miếng nhỏ trứng gà, đôi mắt ướt át nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

Cô cảm thấy lần này bị thương cũng không phải là chuyện xấu, chồng cô càng thương cô hơn, dù là mẹ chồng đều không thể lay động được.

Đến lúc đi ngủ, vì dầu hoả thắp đèn rất quý nên người không mua nổi thì dùng dầu nành, khi đốt cháy khói bay lên làm cay đôi mắt. Phòng ngủ vốn nhỏ lại không thông gió nên hơi ngột ngạt.

Lý Tĩnh đã sớm tắt đèn nằm ở trên giường, cũng không biết chồng cô đã thay đổi linh hồn.

Lúc Lục Vệ Quốc nằm xuống mới cảm thấy xấu hổ.

Giường gỗ rất nhỏ, hai người nằm xuống còn tạm được, hơi xoay người một cái là vang lên một tiếng kẽo kẹt.

Sợ tới mức hắn không dám động đậy.

Trong phòng thực an tĩnh, chỉ có tiếng kêu của côn trùng không biết bay vào lúc nào.

Lục Vệ Quốc một chút buồn ngủ cũng không có, hắn có thể thích ứng ván giường cứng ngắc nhưng gối cùng chăn có mùi mốc meo làm hắn thật sự khó có thể chịu đựng.

“Vệ Quốc…”

Lý Tĩnh cũng không ngủ.

“Sao vậy?”

Lý Tĩnh mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực, lại gian nan mà trở mình mặt quay về phía chồng mình, cũng không biết vì cái gì cô vuốt cái bụng hỏi: "Anh nói đã lâu như vậy, em như thế nào còn chưa có thai.”

Lục Vệ Quốc cho rằng cô là muốn oán giận về Vương Xuân Hoa.

Vừa nghe xong lời này, hô hấp lập tức ngừng lại, thiếu chút nữa xoay người rớt xuống giường.

Lục Vệ Quốc: “……” Hắn cũng không biết, hắn cái gì cũng không làm.

Nếu trời sáng, nhất định sẽ thấy trên mặt Lục Vệ Quốc vừa cứng ngắc vừa xấu hổ, tay chân cứng đờ.

Lý Tĩnh lải nhải, “Hôm nay em thấy mẹ rất chiều con của chú ba, nhưng ngược lại mấy đứa lớn, mẹ lại không chiều như vậy, anh nói nếu chúng ta sinh một đứa bé, mẹ có thể hướng về phía chúng ta hay không.”

Tuy nói cô cũng không muốn dùng đứa bé tới hấp dẫn lực chú ý từ Vương Xuân Hoa, nhưng không phải là cô đau lòng cho chồng cô sao? Có đứa bé nói không chừng mẹ chồng có thể thiên vị bọn họ một chút, hơn nữa đích xác cô cũng nóng vội.

Lục Vệ Quốc phía dưới chợt lạnh…

“Vệ Quốc.”

Lẩm bẩm nửa ngày cũng không nghe thấy hắn trả lời, Lý Tĩnh không khỏi nghi hoặc gọi hai tiếng.

Lục Vệ Quốc ngừng lại hô hấp, dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Ánh trăng rất sáng, nhưng xuyên qua khe cửa sổ tiến vào cũng chỉ có một chút như vậy.

Lý Tĩnh thấy không rõ hắn rốt cuộc đã ngủ hay chưa.

Không nghe thấy hắn trả lời cảm thấy hắn đã ngủ rồi, rốt cuộc buổi chiều hôm nay làm việc cũng mệt mỏi.

Lý Tĩnh thở dài, ngừng lại động tác sờ bụng, ở trong bóng tối, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

Lục Vệ Quốc dựng lỗ tai nghe cô than thở nửa ngày, chờ ngủ rồi, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, thả lỏng toàn thân.

Không thể không nói, làm nhiều việc như vậy thật đúng là thôi miên, một khi thân thể thả lỏng Lục Vệ Quốc dần dần cảm thấy buồn ngủ, cũng ngủ lúc nào không hay.

Hết thảy đều là ẩn số, vì Lục Vệ Quốc xấu hổ nên ngày hôm sau thức dậy cố ý không nhắc lại chuyện tối qua.

Cũng may Lý Tĩnh chính là loại người buổi tối hay nghĩ nhiều chờ ngày hôm sau nhớ tới lời nói đêm qua, chính mình đều cảm thấy có chút ngượng ngùng nên cô cũng không nhắc lại nữa.

Quả nhiên ngày hôm sau Vương Xuân Hoa lại chưa từ bỏ ý định, khi tóm được hai người lại hỏi cái trứng gà kia.

Lục Vệ Quốc dứt khoát cầm vỏ trứng gà cho bà ta xem, khiến cho liên tiếp vài ngày sắc mặt Vương Xuân Hoa vẫn luôn không tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play