5

Chưa kịp thành công đã mất mạng.

Tôi bất đắc dĩ từ bỏ bí kíp số một, lần nữa lật lại quyển "Cách nắm giữ trái tim đàn ông".

Bí kíp thứ hai nói rằng, khi người đàn ông tan làm trở về nhà, chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, lúc này nhất định phải chủ động tiến lên chăm sóc họ.

Nhưng Giang Tuần rất bận, hơn nửa tháng liền cũng không thấy xuất hiện.

Cuộc sống ở nhà họ Giang rất thoải mái, nằm không mà kiếm được năm trăm vạn, chỉ có điều mỗi tối đi ngủ luôn cảm giác như có ai đó đang nhìn tôi.

Từ lúc ban đầu tôi tích cực nghiên cứu cuốn "Cách nắm giữ trái tim đàn ông", đến giờ chỉ nằm dài trên giường buông xuôi.

Kết quả là một ngày nọ, Giang Tuần đột nhiên trở về.

Lúc đó tôi đang nằm dài trên sofa ăn khoai tây chiên và xem phim.

Nghe thấy tiếng ngoài sân liên tục cung kính gọi "Giám đốc Giang", tôi vội vàng cất khoai tây chiên và tắt tivi.

Khi Giang Tuần bước vào cửa, tôi nhanh chóng tiến lên trước, nhẹ nhàng giúp hắn cởi chiếc áo khoác ngoài, treo lên giá áo bên cạnh.

"Giang ca, trên đường vất vả rồi nhỉ." Tôi khó nhọc nhớ lại những điều đã đọc vài ngày trước, cầm lấy cốc trà mà tôi uống còn thừa từ sáng trên bàn trà đưa cho hắn.

"Uống chút trà đi."

Ánh mắt Giang Tuần lướt qua sofa một cách không để lại dấu vết, nhấp một ngụm trà vốn đã nguội ngắt.

"...Trà lạnh à?"

Tôi nhanh trí đáp, "Bây giờ trời nóng, uống chút trà lạnh cho dễ chịu."

Chứ không lẽ nói với hắn rằng đó là cốc trà tôi uống dở từ sáng nay sao.

Giang Tuần im lặng hai giây rồi đặt cốc trà xuống, "Cậu có lòng rồi."

Khen tôi sao?

Tôi chìm vào suy nghĩ.

Chẳng lẽ Giang Tuần thích uống trà nguội?

Sau một hồi im lặng.

"Cậu ở nhà suốt ngày làm gì?"

Tôi cân nhắc một chút, "Đọc sách, tập đàn."

"Tập đàn?" Giang Tuần dường như có hứng thú, "Đàn cho tôi nghe."

?

Tôi chỉ nói bừa thôi mà, không cần thiết phải như vậy.

"Cái này..."

Giang Tuần đã đứng dậy đi về phía phòng đàn trên tầng hai.

"Sao, không muốn đàn cho tôi nghe à?"

"Muốn, tất nhiên là muốn."

Tôi đành cắn răng ngồi xuống ghế đàn.

Về đàn piano, tôi chỉ học qua loa một chút từ rất lâu rồi, lần đó để tiếp cận mục tiêu trong một nhiệm vụ, giờ thì quên sạch.

Một bản "Twinkle Twinkle Little Star" đầy sai sót và vấp váp đã được tôi chơi xong.

Tôi lo lắng ngẩng đầu nhìn Giang Tuần.

Chỉ thấy hắn đang đứng bên cạnh tôi, cúi đầu chăm chú nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, trìu mến mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Chưa từng có ai nhìn tôi với ánh mắt như vậy.

Ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ xuyên qua kính chiếu lên khuôn mặt Giang Tuần, làm tăng thêm phần dịu dàng, một khung cảnh yên bình của thời gian.

Tôi bất giác nhìn ngây người.

"Rất hay."

Giang Tuần không biết từ khi nào đã cúi xuống, rất gần với tôi.

Giọng hắn vang lên bên tai tôi, khiến tôi cảm thấy tê dại.

Hắn nhắc lại, "Thực sự rất hay. Tôi rất thích."

Một cảm giác ấm áp chạm lên môi tôi.

...Là Giang Tuần nghiêng đầu hôn tôi.

Cảm giác môi chạm môi làm tôi nghẹn thở.

Tay tôi đặt lên vai hắn như thể muốn đẩy ra, nhưng lại giống như đang đón nhận.

6

Từ sau nụ hôn đó, tâm trạng tôi trở nên phức tạp.

Giang Tuần vẫn rất bận, nhưng số lần về nhà đã nhiều hơn.

Mỗi lần về nhà, buổi tối hắn luôn thích ôm tôi đi ngủ.

Lúc đầu tôi cảm thấy hơi gượng gạo.

Nhưng bây giờ tôi đã quen với nhiệt độ của hắn rồi.

Hắn không ở nhà thì tôi lại không quen ngủ một mình.

"Tôi nhớ em."

Giang Tuần gọi điện cho tôi.

Tôi ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Không thể phủ nhận, tôi cũng có chút nhớ Giang Tuần.

"Tôi cũng vậy."

Tôi nói nhỏ.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ đầy vui vẻ, làm tai tôi lại cảm thấy tê dại.

"Ngủ ngon." Đầu dây bên kia nói, "Chúc em mơ đẹp."

"Ngủ ngon." Tôi đáp.

Tút tút—

Tiếng tín hiệu kết thúc cuộc gọi vang lên, tôi có chút buồn bã hạ điện thoại xuống khỏi tai.

Dạo này, tôi cứ hay nghĩ đến Giang Tuần.

Nghĩ về ánh mắt hôm đó.

Nghĩ về cảm giác mềm mại khi môi chạm môi hôm đó.

Tôi đã hôn Giang Tuần.

...

Tôi lao vào phòng tắm, vã nước lạnh lên mặt, cố gắng kiềm chế hơi nóng trên gương mặt.

Thật kỳ lạ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play