3
Sau khi tắm xong, tôi thoải mái nằm trên chiếc giường êm ái trong biệt thự nhà họ Giang, gác chân lên, tựa vào đầu giường nhắn tin cho cấp trên của mình.
Tiền đến từ bốn phương tám : 【Tôi không làm nữa.】
Bình thản qua ngày: 【?】
Tiền đến từ bốn phương tám hướng: 【Tôi có công việc mới rồi. Tôi nhảy việc đây.】
Cấp trên của tôi là Lộ Kỳ, là anh em lớn lên cùng tôi từ nhỏ. Anh ta khá trẻ, nhưng cực kỳ thích hoa sen. Từ tủ quần áo, ga giường đến ấm nước, túi xách và cả ảnh đại diện trên mạng xã hội đều in hình những bông sen nở rộ, hay những nụ hoa chưa nở.
Thật lòng mà nói, tôi không hiểu nổi gu thẩm mỹ của anh ta.
Mỗi lần khen hoa sen của anh ta đẹp, tôi cảm thấy lương tâm mình hơi cắn rứt.
Bình thản qua ngày: 【? Công việc gì mới vậy?】
Tiền đến từ bốn phương tám : 【Làm tình nhân nhỏ. Một tháng năm triệu.】
Tiền đến từ bốn phương tám hướng: 【Công việc này chẳng phải kiếm nhiều tiền hơn sao?】
Tiền đến từ bốn phương tám hướng: 【Tôi chỉ cần nằm im không làm gì cũng có năm triệu một tháng. Ai thích làm sát thủ thì làm, tôi không làm nữa.】
Bình thản qua ngày: 【...】
Bình thản qua ngày: 【Dựa vào đâu mà cậu được như thế.】
Tiền đến từ bốn phương tám hướng: 【Soái ca, cậu không thể ghen tị được.】
Bình thản qua ngày: 【?】
Cánh cửa bỗng bị đẩy ra.
Tôi tắt màn hình điện thoại và đặt sang một bên, ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông trước mặt khoác hờ hững một chiếc áo choàng tắm trắng muốt, dây thắt lỏng lẻo rủ xuống một bên, để lộ phần bụng rắn chắc, những giọt nước lấp lánh chưa lau khô từ từ chảy xuống vùng ngực trần, rồi biến mất dưới lớp áo choàng.
Ực——
Nhìn hắn càng lúc càng tiến lại gần, tôi không khỏi nuốt khan một cái.
"Giang, Giang Tuần anh—"
Ngay sau đó, ngón tay ấm áp của hắn đặt lên môi tôi.
"Suỵt."
Hắn cúi xuống, chầm chậm tiến sát lại gần tôi.
Não tôi bỗng nhiên trống rỗng trong một giây, mãi sau mới phản ứng kịp.
Giang Tuần định hôn tôi sao?!
Tôi sợ hãi ngả đầu ra sau tránh né, cuống cuồng dùng chăn quấn lấy mình như thể gặp phải kẻ thù: "Anh Giang, tôi chỉ bán nghệ không bán thân!"
Đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Tuần nhìn tôi chằm chằm.
Một lúc lâu sau, hắn không nói một lời, quay lưng bỏ đi, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa phòng tôi lại.
Xong rồi, liệu kim chủ của tôi có giận không đây.
4
Hình như tối qua tôi đã làm phật lòng kim chủ.
Tôi rất băn khoăn.
Một bên là kim chủ của tôi, bên còn lại là sự trong sạch mà tôi đã giữ suốt hai mươi hai năm.
Đúng vậy, tôi là trai tân.
Từ nhỏ tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi, đến năm mười hai tuổi thì bị tổ chức chọn và đưa đi. Tuổi thơ của tôi chỉ toàn là đói khát, thiếu thốn và những cuộc huấn luyện giết chóc không hồi kết. Còn chuyện yêu đương thì tổ chức tuyệt đối cấm kỵ.
Huống chi, việc huấn luyện đã đủ mệt rồi, đâu có thời gian mà yêu đương.
Tôi thậm chí còn chưa từng nắm tay người khác, nói gì đến chuyện hôn.
Lại còn là một người đàn ông nữa.
Tôi quyết định phải lấy lòng kim chủ của mình.
Dù gì thì hắn cũng là cây hái ra tiền của tôi.
Dựa theo cuốn sách "Làm sao để giữ trái tim đàn ông" mà tôi đã đọc suốt đêm qua, loại tổng tài bá đạo như Giang Tuần thường thích những người đàn ông dịu dàng, đảm đang kiểu gia đình.
Tốt lắm.
Vậy từ hôm nay, tôi sẽ là một người đàn ông dịu dàng, đảm đang trong gia đình.
Bí quyết thứ nhất trong "Làm sao để giữ trái tim đàn ông" là: Muốn nắm được trái tim người đàn ông, trước hết phải nắm được dạ dày của hắn.
Tôi hừng hực khí thế lao vào bếp.
Đến lần thứ N khi mùi cháy khét bốc lên từ trong bếp, quản gia không chịu nổi nữa.
Nhìn trứng chiên đen thui trên chảo, ngay cả tôi cũng không nhịn nổi.
"Cậu Cố, nếu muốn ăn gì, cậu cứ nói với dì Trần là được rồi." Quản gia đứng ở cửa bếp, mỉm cười lịch sự. "Cậu không cần phải tự mình vào bếp đâu."