7
Giang Tuần bị thương rồi.
Khi trở về, cánh tay phải của hắn quấn chặt băng gạc, thấp thoáng lộ ra vết máu đỏ tươi.
Tim tôi bất giác thắt lại.
"Đây là bị làm sao vậy?"
"Không cẩn thận va phải thôi." Giang Tuần nâng tay trái lên xoa xoa tóc tôi, "Đừng lo, không có gì nghiêm trọng cả."
Nhưng sắc mặt tái nhợt của hắn khiến câu nói này chẳng có chút thuyết phục nào.
Tuy nhiên, tôi không hỏi thêm gì nữa.
Thân phận của Giang Tuần trước mặt tôi là tổng giám đốc tập đoàn Giang Thị, còn tôi chỉ là một nhân viên công vụ bình thường.
Nên hắn chắc chắn sẽ không nói cho tôi biết.
8
Đêm đã khuya.
Đợi đến khi Giang Tuần ngủ say bên cạnh, tôi cẩn thận gỡ tay hắn đang đặt lên eo mình, nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa phòng và đi ra ban công.
Tôi liên lạc với Lộ Kỳ.
"Giúp tôi điều tra một chuyện. Gần đây những thế lực nào đang nhắm vào Giang Tuần?"
"Ông chủ của cậu à?" Giọng điệu ngạo mạn của Lộ Kỳ vang lên, "Cậu làm tình nhân rồi nên thông tin càng lúc càng kín đáo đấy nhỉ. Thời gian này, con trai thứ hai của cựu bang chủ bang Thanh Long vừa lên làm bang chủ, đang gấp rút tạo nên chút thành tích để dằn mặt mấy lão già trong bang. Hắn đã liên kết với không ít bang phái để hạ bệ Giang Tuần. Đã có mấy trận chiến rồi, vụ này ầm ĩ lắm."
Thì ra là vậy.
"Tôi cần biết vị trí chính xác của tên bang chủ đó."
"Cậu định giúp Giang Tuần à?"
Giọng điệu của Lộ Kỳ trở nên đầy ẩn ý, "Cố Nhung, cậu không phải là làm tình nhân rồi thành thật yêu luôn Giang Tuần đấy chứ."
Tôi yêu Giang Tuần?
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Tôi nói, "Tôi chỉ là không muốn mất việc thôi. Nếu Giang Tuần có chuyện gì, tôi biết đi đâu tìm công việc tốt như thế này."
Đầu dây bên kia, Lộ Kỳ cười hai tiếng không rõ thái độ, "Địa chỉ gửi rồi, tự cậu lo liệu đi."
Tôi cúp máy, tiếng cười cuối cùng của Lộ Kỳ làm tôi thấy bực bội.
Tôi yêu Giang Tuần?
Chuyện đó làm sao có thể.
Tôi chỉ không muốn mất công việc kiếm tiền dễ dàng này thôi.
Đúng, chắc chắn là như vậy.
Sao tôi có thể yêu Giang Tuần được chứ.
9
Trong đại sảnh trang trí xa hoa, người của bang Thanh Long nằm la liệt khắp nơi.
Tiếng súng vang lên, tên mặc đồ đen cuối cùng cũng ngã xuống đất.
Khắp nơi là những vệt đỏ chói mắt bắn tung tóe, mùi máu trong không khí ngày càng nồng nặc.
Đúng là một lũ vô dụng.
"Ai cử ngươi đến… đừng giết tôi, tôi có thể trả giá gấp đôi!"
Tôi ngồi trên ghế sofa, thong thả lấy con dao ngắn ra lau, cúi mắt nhìn gã đàn ông nằm dưới đất với đôi chân đã bị chặt đứt.
Bang chủ bang Thanh Long, Trần Vận.
"Ai cho ngươi gan dám động vào ông chủ của ta?" Tôi cúi xuống, dùng dao ngắn vỗ nhẹ lên mặt hắn, "Muốn đoàn tụ với đám huynh đệ dưới địa ngục không?"
Lưỡi dao sắc bén rạch qua da thịt, máu chảy ra, khiến hắn run rẩy.
Một mùi khó tả từ người hắn bốc lên.
Chậc.
Tôi nhíu mày ghê tởm, mũi dao đâm thẳng vào giữa trán hắn.