11
Hoàng đế cuối cùng cũng cúi đầu và triệu ta trở lại cung, lúc ấy ta mới biết rằng ngài đã lập phi.
Đó là cô con gái út của tể tướng, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, được gia đình cưng chiều đến mức chẳng hiểu chuyện gì, mọi việc đều dựa vào sự chỉ dẫn của ma ma theo hầu.
Lần đầu tiên ta gặp nàng là khi nàng vô tình đụng trúng ta trong lúc đang đuổi bắt bướm trong ngự hoa viên.
Ta quỳ xuống xin lỗi.
Nàng có chút bối rối, đưa tay sờ mũi, định vươn tay đỡ ta dậy nhưng bị ma ma phía sau ngăn lại.
Ma ma là người khó tính: “Công công sao lại vụng về thế này?”
Ta rất muốn giải thích rằng mình đã cố tránh rồi, là nàng tự đâm vào ta. Nhưng ta chỉ là kẻ hầu, nàng là chủ, nói gì cũng vô ích, đành phải nuốt nghẹn như bao lần trước.
Kỷ phi nhẹ nhàng vỗ tay ma ma, ái ngại nói: “Công công đứng dậy đi, hoàng thượng vẫn đang đợi ngươi đấy.”
Nàng có thể giúp ta thoát khỏi tình huống này cũng không phải chuyện lạ, cung nhân đều nói nàng là người hiền lành, không có ác tâm.
Ta cảm ơn rồi vội rời đi.
Khi ta rời đi, vẫn nghe ma ma nói: “Nương nương, người nhân hậu, nhưng tên tiểu thái giám này chưa chắc đã nhớ ơn. Chuyện giữa hắn và hoàng thượng đã làm cả triều đình không được yên ổn, người phải đề phòng và chèn ép hắn.”
Ta thở dài, bước nhanh hơn.
Vào ngự thư phòng, hoàng đế ngồi trên cao, đôi mày mắt đã thêm phần sâu thẳm, không còn chút dấu vết của tiểu hoàng tử ngày xưa.
Nhìn thấy ta, ngài thoáng chút suy tư.
Ngài liếc nhìn ta một cách thản nhiên, lạnh nhạt nói: “Dạo này ngươi khá là nhàn rỗi nhỉ.”
Đúng là rất nhàn.
Thấy ta vẫn im lặng, hoàng đế dùng ngón tay gõ mạnh xuống bàn: “Sao không nói gì?”
“Không biết phải nói gì.” Đột nhiên ta không còn muốn giả vờ nữa.
Trong mười năm ở bên hoàng đế, ta quá mệt mỏi, mấy tháng nghỉ ngơi vừa qua thật sung sướng, ta không còn muốn mệt nhọc nữa.
Hoàng đế cũng lặng yên.
Một lúc sau, ngài vẫn không từ bỏ mà nói: “Ta đã lập phi.”
“Chúc mừng hoàng thượng.”
Không biết từ ngữ nào đã chọc giận ngài, ngài bất ngờ lao đến, nắm chặt vai ta, ép ta ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt ngài.
Ta bối rối nhìn ngài.
Ngài như một con rối mất hồn, chậm rãi thả tay xuống, cúi đầu không nói thêm lời nào.
Không biết bao lâu đã trôi qua, cơn đau lại bắt đầu lan tỏa trên chân ta, ta khẽ nhíu mày mà không ai để ý.
“Ngươi dường như chưa bao giờ thực sự để tâm đến ta.”
Ta sững sờ.
Ta cũng không biết liệu mình có từng để tâm đến ngài hay không.
Ta đã sớm biết mình là kẻ hầu, không có tư cách để đau lòng vì chủ nhân.
Nhưng, đã từng có.
Nhưng không thể nói ra.
13
Từ hôm đó, mọi thứ trở lại yên bình.
Ta vẫn hầu hạ bên hoàng đế, chỉ là ngày càng ít nói hơn.
Sau đó, cung điện dần trở nên náo nhiệt.
Trước tiên là lập vài vị tần phi, sau đó lại có quý phi.
Kỷ phi trở thành người cũ, ngày càng điềm tĩnh. Trên mặt nàng đã chẳng còn nụ cười, mỗi khi nhìn hoàng đế, trong mắt nàng không còn tình yêu ban đầu, mà thay vào đó là thù hận.
Nàng giấu rất kỹ, nhưng ta vẫn nhận ra.
Không phải vì ta tinh ý, mà vì sự căm hận sâu sắc của nàng cũng đổ lên đầu ta, mỗi lần thấy ta đi theo hoàng đế, ánh mắt nàng như muốn nuốt chửng ta.
Lâu dần, hoàng đế cũng không thể không nhận thấy.
Đêm đó, sau khi rời khỏi cung của Kỷ phi, chỉ có ta đi theo hoàng đế, chúng ta không nói lời nào suốt đường đi.
Nhưng hướng ngài đi là cung điện cũ ngày trước.
Ta không ngăn cản.
Vào đến sân, ngài tự nhiên ngồi xuống bậc thang, vẫy tay ra hiệu cho ta ngồi cạnh.
Ta không nhúc nhích.
Ngài thu lại ánh mắt, khẽ nói: “Ta nhớ có một mùa đông, tam hoàng huynh đẩy ta xuống hồ, khiến ta bị phong hàn. Ngươi đã ôm ta vào lòng, cầu xin phụ hoàng cho thái y đến chữa trị cho ta, vì thế mà ngươi bị đánh mười trượng. Đêm đó, ngươi vẫn lo lắng cho ta, muốn ngủ dưới đất trông chừng, nhưng ta đã ép ngươi lên giường ngủ cùng. Thế nhưng, ngươi lại không ngủ được suốt đêm, còn luôn nói rằng mình không ngủ được, thật ra là vì ngươi đau quá, đúng không?”
Ta ngẩn người, không ngờ ngài vẫn nhớ những chuyện vụn vặt đó.
“Ngươi đau đến mức hơi thở cũng không ổn định, còn rất nặng.” Ngài cứ thế tự nói tiếp, “Mỗi đêm ta đều nghe thấy, cũng không ngủ được. Khi ấy, ta nghĩ, tại sao ta lại vì ngươi mà không ngủ được, chỉ vì ngươi bị phạt vì ta. Thật ra không phải, ta…”
“Bệ hạ, đêm đã khuya.”
Ta cắt lời ngài, bước tới khoác thêm áo choàng cho ngài, “Về cung thôi, ở đây lạnh quá, coi chừng bị cảm.”
Ngài nhìn ta, không nói gì, cũng không cử động.
Gió thổi vào sân.
Lạnh thật.
Giống như cái đêm đông suýt nữa ta bị tiên hoàng đánh chết.
Ngài từ từ đứng dậy, đi về phía cửa.
Ta nhìn bóng dáng cô đơn của ngài, rốt cuộc cũng không nói cho ngài biết, sau lần đó, tam hoàng tử và đám người của hắn ghi hận lên ta, ngay cả quý phi tiên hoàng cũng để mắt đến con tốt này. Trong những lần làm việc, họ luôn tìm cách hãm hại, dùng đủ loại thủ đoạn bẩn thỉu để hành hạ ta, khiến ta chỉ muốn sớm chết đi.
Lúc đó, ta từng hối hận, cũng từng nghĩ đến việc dựa dẫm vào quý phi tiên hoàng.
Nhưng mỗi lần về cung, nhìn thấy ngài giúp quét dọn sân, thu dọn phòng ốc.
Ta lại sợ, sợ để ngài một mình sống cô độc trong cái cung điện ăn thịt người này.
Chỉ một lần mềm lòng, lại mềm đến mười mấy năm.