5.
“Đoàng.”
“Vòng mười.”
“Lục Vãn, điểm tuyệt đối!”
Huấn luyện viên đến giúp tôi tháo bao cổ tay và mắt kính xuống.
“Chúc mừng cậu, bảo vệ vương miện thành công!”
Tôi cởi đồ bảo hộ ra, thở dài ngồi xuống ghế, “Có ích gì đâu?”
Huấn luyện viên Lý Yếm Phong đưa qua một điếu thuốc, vỗ vỗ bả vai tôi, “Nếu duy trì trong ba tháng nữa thì tôi có thể đề cử cậu đến lực lượng cảnh sát tiền tuyến, đến lúc đó có thể đối mặt với quái vật trên chiến trường, không cần phải làm người gác cổng ở đây nữa.”
“Giám ngục cũng có thể đi tiền tuyến sao?” Ta châm điếu thuốc trên tay, hút một hơi thật hơi.
Ánh sáng đỏ nhấp nháy di chuyển vẽ ra dòng khói vô tận.
“Còn phải tham gia một năm huấn luyện thể lực, chẳng hạn như chiến đấu, việt dã, đấu súng, nhưng cậu nhất định có thể vượt qua được những điều này.”
Thân hình của tôi không bao giờ che giấu được đôi mắt của Lý Yếm Phong.
Quả thực ngay từ khi còn học đại học, tôi đã được chọn làm đặc nhiệm dự bị.
Sau này vì không thể kiểm soát được bản thân trong giai đoạn đầu phân hóa thành omega nên tôi không thể tiếp tục tham gia huấn luyện.
“Đến lúc đó cậu sẽ trở thành cảnh sát omega đầu tiên trên tiền tuyến!”
Lý Yếm Phong mỉm cười sau đó trấn an tôi, nói đến lúc huấn luyện là một chọi một, tôi có thể chọn anh làm trưởng quan huấn luyện, đảm bảo.
Mấu chốt là đi tiền tuyến có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Chỉ có một cuộc đời mà thôi.
Tôi dập điếu thuốc trong tay, đeo lại mắt kính bảo vệ lên, két một tiếng mở chốt an toàn của súng ống ra, “Vậy thì còn chờ cái gì? Tiếp tục đi!”
6.
Khó có được một ngày nghỉ.
Tôi lặng lẽ đến quán bar ngầm trên đường nhánh phố tinh tế.
Khi nhìn thấy biển hiệu đó của quán bar thiếu chút nữa cho rằng mình đi nhầm, phía trên là một chữ viết hoa “Ha ha ha.”
Tôi ném chiếc túi màu đen cho quản lý cửa hàng Trương Nhị Lâu, “Sửa tên khi nào vậy? Cái trước đó “Cứ làm là xong” tuyệt vời làm sao.”
Trương Nhị Lâu cả người thịt gân béo ngậy, run lên như vô số côn trùng, “Gần đây việc kiểm tra rất nghiêm ngặt, không còn cách nào khác, hôm nay nộp năm vạn nhé?”
Tiền lương của giám ngục trước đây là đủ để tôi sống tự lập.
Nhưng gần đây ba bị tai nạn xe phải nhập viện, cần tiền gấp.
Tôi không còn cách nào khác chỉ có thể tìm một nơi đánh quyền anh ngầm.
Cửa tầng hầm được mở ra, vô số tiếng reo hò nhấn chìm người ta như thủy triều.
Tôi cau mày liếc nhìn khán phòng, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người nọ lười nhác dựa vào lưng ghế rộng rãi trong phòng, kiêu ngạo tự mãn, rất có hứng thú nhìn chằm chằm sân khấu.
Cả người tôi đột nhiên cứng đờ.
“Trần Khác Thanh? Sao hắn lại ở đây!”
Tôi túm lấy cổ áo Trương Nhị Lâu, nhấc gã lên nói: “Hôm nay có người của nhà nước tới xem thi đấu, ngươi không biết sao?”
Trương Nhị Lâu vội vàng giải thích: “Ai u thiếu gia của tôi ơi, trước đây cũng có rất nhiều, chỉ là cậu không phát hiện mà thôi, những công chức mặt người dạ thú đó, thực ra sau lưng lại chơi bời hơn ai hết, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Tôi cau mày, trong lòng thầm nghĩ, nếu như bị hắn phát hiện ra tôi đến đây để đánh quyền anh ngầm, không bị sa thải thì cũng bị lột mất một lớp da.
“Vậy tôi không tới.” Tôi quay người rời đi.
Trương Nhị Lâu tiến lên cản tôi, sốt ruột nói: “Không phải ba cậu vẫn đang cần tiền gấp sao? Hôm nay là vụ đánh cược lớn nhất trong tháng này, cậu có chắc không?”
Tôi nhìn sự thiếu chân thành chỉ muốn tôi giúp mình kiếm tiền trong mắt gã, vỗ nhẹ vào vai gã: “Có thể, hôm nay, tôi bảy anh ba.”
Trương Nhị Lâu vừa nghe như muốn lấy mạng của gã, nhưng không còn cách nào khác, không muốn từ bỏ con cá lớn này nên đành phải đồng ý.
“Còn một chuyện nữa.” Tôi quay người nhắc nhở gã: “Tôi không muốn bị ai phát hiện ra danh tính của mình, tìm cho tôi một cái mặt nạ.”
7.
Đứng trên sân khấu cao lớn, xung quanh bị chặn lại bởi một vòng xích sắt, khán phòng ngồi tít trên cao.
Đeo một chiếc mặt nạ Trư Bát Giới, tôi ở trong lòng thầm mắng Trương Nhị Lâu.
“Đây là cái con trai tôi mới mua hôm nay, đúng lúc cho cậu dùng.”
Lại một làn sóng cổ vũ khác từ khán giả một lần nữa kéo tinh thần của tôi trở lại sân khấu.
Tôi bình tĩnh lại, nhìn cánh cửa đá độc đáo trước mặt chậm rãi mở ra.
Giữa cát bay đá chạy, một con cuốn chiếu dị trùng cao hai mét chậm rãi đi ra.
Khán giả ngây ngẩn cả người.
Tôi cũng ngẩn ra một chút.
Ngày thường đều là những mãnh thú nhỏ, tinh tinh biến dị, gấu nâu.
Sao hôm nay lại là một loài độc trùng?
Chẳng trách hôm nay báo giá cao như vậy! Hóa ra là đang ở đây chờ tôi!
Tôi nhìn thoáng qua khán phòng, thấy Trần Khác Thanh có vẻ thích thú, khom lưng, dùng tay chống cằm, vừa vặn đối diện với tôi.
Hơi thở tôi dừng lại.
Đôi mắt hẹp dài đó sắc bén hơn bình thường một chút, đôi mày thâm thúy, đường quai hàm hoàn mỹ không tì vết thấp thoáng trong bóng tối mơ hồ của phòng riêng.
Ngón tay thon dài của hắn gõ gõ, tựa hồ hồi tưởng lại điều gì đó.
.Tôi nhớ đến bàn tay thô ráp của hắn từng chậm rãi mơn trớn xương quai xanh của tôi, cả người đột nhiên run lên một chút.
Tôi nhìn thấy màn hình lớn phía trên đầu viết “Omega có năng lực nhất x cuốn chiếu dị trùng”.
Đầu như muốn to ra.
Cuốn chiếu di chuyển hàng vạn chân dài, bò nhanh về phía tôi.
Cái miệng chảy mủ tựa hồ thèm khát từ lâu, những chiếc xúc tu dài ngoằn ngoèo ghê tởm.
Bên trong là một dung dịch kịch độc, chỉ cần chạm vào một chút liền sẽ xảy ra phản ứng hóa học như axit sunfuric đậm đặc.
Trong ngục cũng giam giữ một con.
Tôi nhớ rõ phần giới thiệu của nó trong lòng.
Vì thế tôi nhanh chóng né tránh cái đuôi đang lao về phía này của nó, nhấc chân cưỡi lên lưng nó.
.
“Muốn ăn tao?”
Tôi nhướng mày, ổn định và chính xác tàn nhẫn nắm chặt lấy hai căn xúc tu của nó.
Đây là điểm yếu nhất của loài trùng.
Quả nhiên cuốn chiếu bị chọc giận, như phát hiện muốn hất tung tôi ra khỏi lưng, nhưng dù có quay đầu lại thế nào cũng không thể với tới tôi.
Kết quả tiếp theo, nó xoay người lại muốn đè tôi dưới thân.
Tôi lại linh hoạt xoay lên, buông một tay ra, đấm mạnh một cú vào mắt thứ đó.
Cuốn chiếu ăn đau, vô số chân tựa hồ đang rít rào.
Tôi đắc ý cười một chút, đấm thêm một cú vào con mắt còn lại của nó.
Được rồi, thành kẻ mù.
Tôi nhảy xuống, nhìn thứ đó đang điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy miệng nó co giật dâng trào.
“Không tốt! Nó muốn phun dịch nhầy! Mọi người chạy mau!”
Xung quanh truyền đến tiếng la hét kinh hoàng và những bước chân hỗn loạn chạy đi của khán giả.
Tôi lập tức cũng muốn chạy, nhưng của lồng sắt đã bị đóng lại.
Không có nơi nào để trốn.
“Trương Nhị Lâu! Tên khốn kiếp! Mau đến mở cửa!”
Tôi kêu vài tiếng, nhìn quái vật đang không ngừng co giật, trong lòng càng ngày càng nôn nóng.
Thế là tôi dùng tay chân muốn trèo ra khỏi lồng.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy giữa khán phòng, vẫn còn một người chưa rời đi.
Là một alpha cao lớn anh tuấn.
Trần Khác Thanh.
Hắn khoanh tay, nhướng mày như đang chờ đợi điều gì đó.
Cho tôi cảm giác giống như, chỉ cần tôi mở miệng, hắn liền sẽ liều mạng lao xuống đây mở cửa cho tôi.
Chúng tôi nhìn nhau vài giây.
Hắn chỉ đứng ở đó, dù bận vẫn nhàn, thản nhiên nhìn tôi.
Cả người lười biếng, lơi lỏng như một con mèo lớn.
Hắn đang buộc tôi phải cầu cứu.
--@Ttradaosatac