3.

Nhắc tào tháo là tào tháo đến.

Chưa đầy một tuần, tôi đã cảm thấy khó chịu khắp người.

Không thể nói ở đâu, chỉ cảm thấy xương cụt có chút mẫn cảm một cách kỳ lạ.

Tôi cọ tới cọ lui trong ổ chăn, chỉ cảm thấy khô nóng không chịu nổi.

Kỳ động dục lại đến nữa rồi.

Cũng may có đồng nghiệp thay ca với tôi, tôi chịu đựng cả ngày trên giường, nhiều lần duỗi tay muốn lấy món đồ chơi nhỏ trong ngăn tủ, nhưng nghĩ đến khuôn mặt đáng sợ đó của Trần Khác Thanh, tôi vẫn kìm nén.

Đúng rồi, nghe nói pheromone alpha có độ xứng đôi cao cũng có thể giảm bớt một chút khô nóng trên người.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức bò xuống giường, lén lút đi về phía văn phòng trưởng quan.

Bên ngoài không có ai, tôi đứng gần cửa một hồi lâu, mới miễn cưỡng ngửi thấy một chút mùi rượu vang florencia.

Đó là pheromone của Trần Khác Thanh.

Nhưng quá ít.

Hoàn toàn không đủ.

Thậm chí còn có chút uống rượu độc để giải khát, trên người tôi càng nóng hơn.

Tôi từ từ trượt xuống dựa vào cửa, chôn đầu vào trong khuỷu tay, hoàn toàn không nhận ra Trần Khác Thanh đang đứng trước mặt mình.

“Lục Vãn, cậu ngồi xổm ở đây làm gì?”

Tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chỉ cảm thấy pheromone ngày càng mạnh hơn.

Như say rượu, tôi đến gần hơn, ôm chặt ống quần Trần Khác Thanh, bắt đầu hít mạnh.

Trần Khác Thanh sửng sốt trong giây lát, lập tức phản ứng lại, một tay xách tôi lên khỏi mặt đất.

Mặt tôi càng nóng hơn, duỗi tay muốn ôm lấy eo Trần Khác Thanh, nhưng bị người hừ lạnh một tiếng đẩy ra.

“Lá gan còn rất lớn.” Ánh mắt alpha đen tối, đuôi mắt nghiền ngẫm nhếch lên, “Lục Vãn.”

Tôi nghe thấy hắn kêu tôi, mông lung lên tiếng.

“Có cần tôi giúp không?”

Giọng điệu giống như dỗ dành.

Tôi suy nghĩ một lúc, nhưng không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào, thế nên qua loa gật đầu, “Giúp tôi.”

“Vậy cậu cầu xin tôi đi.” Trần Khác Thanh xấu xa nhìn chằm chằm vào tôi, một ngón tay mơn trớn cổ tôi.

Đó là nơi mẫn cảm nhất, chỉ có bạn đời mới có thể chạm vào tuyến thể.

Cũng là nơi để đánh dấu.

Tôi co người lại trốn một lúc.

Trần Khác Thanh tựa hồ hơi bất mãn, cũng có vẻ tức giận.

“Cầu xin anh…” Tôi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, mềm mại ngã vào người Trần Khác Thanh.

4.

Khi tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu.

Cổ vẫn còn đau nhói.

Tôi khập khiễng đi đến trước gương, nhìn thấy một lỗ kim rõ ràng trên cổ.

Trong lòng có chút thất vọng, vốn dĩ cũng không mong chờ Trần Khác Thanh tốt bụng cho tôi một cái đánh dấu tạm thời.

Còn bị hắn trêu đùa một phen, tiêm một mũi.

Tôi mắng hắn trong lòng.

Trần Khác Thanh đáng chết.

Dựa theo thời gian, chắc bây giờ hắn đang mở họp.

Tôi quay đầu lại, nhìn xuống gầm giường, chợt nảy ra một ý tưởng.

Sau khi thò đầu ra nhìn ngoài cửa một lúc, tôi khóa cửa phòng lại.

Sau đó lấy ra một món đồ chơi nhỏ.

Tự mình động thủ, cơm no áo ấm.

Vui vẻ cắm điện, cởi quần áo ra, mặc đồ ngủ vào rồi tôi chui vào trong chăn.

Một cảm giác tê dại nháy mắt lan khắp cơ thể.

Tôi thoải mái than thở một tiếng.

Còn chưa kịp cảm khái, đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề mang theo tức giận rõ ràng truyền đến từ ngoài cửa.

Ngay sau đó, cánh cửa bị người đá tung một cách thô bạo.

Ổ khóa vốn đã yếu ớt bang một tiếng rơi xuống.

Khi nhìn thấy người tới, trái tim tôi cũng thoắt chốc rớt ra tận cổ họng.

“Tôi đã nói thế nào với cậu?”

Alpha giải phóng toàn bộ pheromone, nháy mắt đè tôi trên giường không thể động đậy.

“Anh nghe tôi giải… giải thích.”

Hai mắt Trần Khác Thanh đỏ bừng, toàn thân run rẩy một cách kỳ lạ, hắn sải bước tới hung hăng bóp chặt cổ tôi, giọng nói nhẫn nại, “Cậu tìm chết.”

“Cậu có biết vừa rồi tôi đang mở họp hay không?”

“Cậu cố ý?”

Tôi bị đè trên giường, Trần Khác Thanh ép vào giữa hai chân khiến tôi không thể cử động.

Tôi chỉ có thể liều mạng lắc đầu, “Không phải, trưởng quan.”

Nói xong tôi ngước lên nhìn hắn, ánh mắt ướt át, giống như vừa có một màn sương mù dày đặc.

Alpha hơi nheo mắt lại, tựa hồ rất hưởng thụ bộ dáng thần phục xin tha của con mồi.

Hắn nhìn kỹ vào mặt tôi, bàn tay cầm súng quanh năm có nhiều vết chai dày, nặng nề vuốt ve phần sườn mặt non mịn của tôi.

Cả người tôi phát run, xin tha, “Trưởng quan, tôi sai rồi.”

“Trần Khác Thanh nâng cằm lên, “Cậu sai ở đâu?”

“Tôi… tôi không nên làm trái mệnh lệnh của anh.”

“Tốt.”

Mùi rượu florencia nồng nặc nháy mắt tràn ngập trong không khí.

Những nơi khó chịu trên người như thể một mảnh giấy nhăn nheo được vuốt phẳng nhẹ nhàng.

“Biết sai thì sửa.” Tay alpha nhẹ nhàng cọ qua xương quai xanh hơi lộ ra bên ngoài, “Phần thưởng dành cho cậu.”

Nói xong buông lỏng tay, tôi lại ngã trở về chiếc giường nhỏ cứng. 

Trần Khác Thanh duỗi thẳng thân hình cao lớn, nghiêng đầu đánh giá ký túc xá của tôi một phen.

Đây là một nơi nhỏ hẹp, âm u lạnh lẽo.

Có lẽ hắn cảm thấy không thoải mái, chậc nhẹ một tiếng, loại bỏ bụi có lẽ có trong không khí như ghét bỏ. 

Tôi vội chui vào trong chăn của mình, run bần bật.

“Ném đống đồ dưới giường đó đi.”

Hai ngón tay hắn kéo kéo chăn tôi, nhưng được tôi bảo vệ rất tốt nên hắn không kéo được.

Tôi gật gật đầu, không dám ngỗ nghịch.

“Không có lần sau.” mệnh lệnh mạnh mẽ chui vào lỗ tai tôi, nói một là một.

Chờ tiếng bước chân ngoài cửa rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lần này xong rồi, Trần Khác Thanh nhất định rất ghét tôi.

Nhưng kỳ động dục kéo dài rất lâu, tôi không thể đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì lúc mất đi lý trí.

Còn có lần sau, chắc chắn tôi sẽ bị nổ tung đầu như con quái đó trong ngục giam.

Nghĩ đến đây, cả người tôi rùng mình.

Nếu không thì từ chức đi!

Nhưng đây là cương vị tôi phải mất ba năm mới có được, trong thôn vì thế đốt pháo suốt ba ngày, nhà tôi còn treo biểu ngữ “sinh viên đại học đầu tiên ăn cơm nhà nước”.

Nghĩ đến ánh mắt tha thiết chờ đợi của mẹ, tôi siết chặt chăn.

--ttradaosatac

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play