8.

Được rồi được rồi, tôn nghiêm không quan trọng bằng mạng sống.

Omega có năng lực nhất đã yêu cầu giúp đỡ.

“Trưởng quan!”

Tôi tận lực lấy lòng, giọng điệu sợ hãi, hét lên với Trần Khác Thanh.

“Có thể giúp tôi được không?”

Vừa phát ra âm thanh, nam nhân trước mặt liền động đậy, hắn nhanh chóng móc ra một khẩu súng “đoàng” một tiếng chuẩn xác mở khóa lồng sắc.

Tôi vội mở cánh cửa nhỏ ra rồi chạy ra ngoài.

Xuyên qua thông đạo chuẩn bị hẹp dài âm u, đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.

Là mùi rượu vang florencia.

Pheromone của Trần Khác Thanh.

Tôi bị mùi hương hung hăng ấn trên mặt đất.

Tôi quỳ xuống, gần như bò tới phòng nghỉ cách đó không xa.

Còn chưa kịp thở, cằm tôi đã bị ai đó mạnh mẽ bóp chặt nâng lên.

Tôi bắt gặp một đôi mắt nguy hiểm, u ám khó hiểu.

Trần Khác Thanh nheo mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười khẩy: “Trư Bát Giới đại chiến cuốn chiếu tinh?”

Lúc này mới nhớ tới mặt nạ của tôi dường như vẫn chưa gỡ xuống.

Tôi dùng cả hai tay bắt lấy cổ tay hắn: “Vị trưởng quan này, tôi chỉ là một omega đáng thương bình thường thiếu tiền tới đánh quyền anh, cảm ơn anh đã cứu giúp, về sau làm trâu làm ngựa báo đáp anh…”

Còn chưa nói xong, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Tôi nhận ra rằng mặt nạ của mình đã bị tháo ra.

“Lục Vãn.” Bàn tay alpha siết chặt hơn, tôi rầm rì một tiếng.

“Đang giả vờ không quen biết tôi ư?”

Trần Khác Thanh tức giận.

Trong đầu chỉ có một câu này, nhưng tôi không biết tại sao hắn lại tức giận.

Nhưng giây tiếp theo tôi đã biết.

Mặt hắn dần dần phóng đại.

Tôi nhận ra hắn đang tới gần mình.

Hơi thở của chúng tôi dần quyện vào nhau.

Bất đồng ở chỗ, tôi là dồn dập, còn hắn là bình thản.

Ám muội khó tá khiến chóp mũi tôi nóng lên.

Giây tiếp theo, hắn cọ qua sườn mặt, cắn lên tuyến thể của tôi.

“A…!” Cả người tôi mềm nhũn, gần như ngã vào trong lòng ngực hắn.

Khoái cảm tê dại nhanh chóng dâng lên từ xương cụt.

Trong lúc cổ đang dây dưa, cảm giác nóng rực đến kỳ lạ.

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một alpha, còn bị hắn đánh dấu!

Tuyến thể truyền đến từng trận đau đớn, chắc chắn là đang chảy máu.

“Không phải anh… ghét tôi sao?”

Tôi hừ nhẹ.

Phải! Hắn chỉ ghét tôi nên mới cố tình đánh dấu tôi khiến tôi không tìm thấy alpha!

Đánh dấu đau như vậy! Hắn cũng đang trừng phạt tôi!

Không phải chỉ là trộm dùng một món đồ chơi nhỏ thôi sao? Lén tới đánh quyền anh sao? Đến mức này sao?

Tôi thanh tỉnh chớp mắt một cái, bị người ôm lấy cổ ôm vào trong lòng.

Đột nhiên tôi nhận ra rằng, hai chúng tôi đau đớn tương thông.

Hắn cắn cổ tôi, nhất định hắn cũng đau!

Hahaha xứng đáng!

“Cậu cười cái gì?” Alpha trước mặt phát hiện, cúi đầu thò qua hỏi tôi, tôi đỏ mặt lập tức quay đầu đi: “Không có gì, cũng không biết trưởng quan Trần Khác Thanh xưa nay thanh chính liêm khiết, ủng hộ công lý, cũng sẽ tới những nơi như thế này.”

“Ngẫu nhiên có thời gian tới xem chút gì đó mới lạ để thư giãn, không ngờ…” Trần Khác Thanh đưa lưỡi liếm răng, hừ nhẹ một tiếng: “Để tôi bắt được một tên omega cấp dưới không muốn sống.”

“Cậu nói.”

“Có phải nên bị phạt hay không?”

Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo nguy hiểm khó nói.

“Nên phạt nên phạt!” Tôi lập tức chân chó mà hèn mọn nói.

“Không ngờ cậu còn có khả năng chiến đấu rất tốt.” Trần Khác Thanh nói: “Lần trước là tôi đã đánh giá thấp cậu, sớm biết đã không cứu cậu.”

Lần trước là lúc suýt nữa đã bị con quái vật thoát khỏi xiềng xích đó đánh gục.

Tôi cười gượng hai tiếng: “Cũng không có, khoa chân múa tay mà thôi, làm sao có thể so với ngài?”

Trần Khác Thanh liếc mắt một cái, tựa hồ muốn nói xem như là tôi thức thời.

“Vậy có thể bỏ tôi xuống được không?” Tôi liếm liếm môi, lặng lẽ nhìn hắn, cẩn thận đưa ra ý kiến.

Tôi vẫn được Trần Khác Thanh ôm vào trong ngực, hai tay ôm lấy cổ hắn, dù thế nào đi nữa cũng cảm thấy không được tự nhiên.

“Không thể.” Hắn sải bước lên phố nói, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn phía sau.

Quán bar chìm trong biển lửa.

Tôi chỉ nhìn thấy tấm biển “Ha ha ha” rơi xuống trên mặt đất, cũng hòa vào cùng với ngọn lửa.

Tôi tiếc hận thở dài.

9.

Tôi được ôm bỏ vào trong xe.

“Anh muốn đưa tôi trở lại ngục giam sao?”

“Anh muốn sa thải tôi sao?”

Tôi túm lấy góc áo của Trần Khác Thanh, mắt trông mong nhìn hắn.

Hắn không kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng: “Ở đâu có nhiều vấn đề như vậy?”

Tôi lập tức nghe lời giữ im lặng.

Alpha bên cạnh sắc mặt không đổi kéo lại góc áo của mình.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Sân huấn luyện.”

Tôi mở to mắt nhìn hắn: “Tại sao?”

“Không phải cậu muốn trở thành một cảnh sát tiền tuyến sao?”

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ là trưởng quan huấn luyện riêng của cậu.”

Alpha thuần thục lái xe, mặt vô biểu tình tuyên bố quyết định vô tình này.

10.

Quá thảm, thật sự là quá thảm.

Về sau không những không có chỗ đánh quyền anh ngầm để kiếm tiền, mà còn phải ở bên cạnh tên trưởng quan mặt đen hung ác và lạnh lùng này mỗi ngày.

Tiếp nhận huấn luyện cực kỳ tàn ác của hắn.

“Vậy Lâm Yếm Phong thì sao?”

Alpha nghe vậy cười nhạt một tiếng: “Cậu cảm thấy hắn có thể so được với tôi?”

Còn rất kiêu ngạo.

--@Ttradaosatac

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play