Tôi và trưởng quan alpha của tôi cộng cảm.
Kỳ động dục không nhịn được cầm lấy món đồ chơi nhỏ muốn giải tỏa một chút, cửa đã bị người bên ngoài đá văng ra.
“Cậu tìm chết.” Alpha bóp cổ tôi, giọng nói ẩn nhẫn.
“Trưởng quan.” Tôi nhìn hắn với đôi mắt ướt át, tay hoảng loạn không biết mò mẫm chạm vào đâu, alpha rên lên một tiếng.
“Muốn làm đến như vậy?” Alpha cúi xuống, thì thầm: “Như cậu mong muốn.”
1.
“Trong số những cai ngục này, pheromone giữa cậu và trưởng quan Trần Khác Thanh có độ xứng đôi cao nhất, vậy nên các cậu sẽ cộng cảm ở một phương diện nào đó.”
Trong ngục giam tinh tế 369, tôi cụp mắt xuống, có chút khẩn trương nghe báo cáo lạnh như băng của người trợ lý trước mắt.
Ngồi trên ghế bên cạnh anh là một alpha cao lớn, lạnh lùng cực kỳ đẹp trai.
Hắn nghiêng đầu, cau mày, rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn.
“Những phương diện nào?” Tôi liếm môi.
Trợ lý dừng một chút, tiếp đó bình tĩnh nói: “Chẳng hạn như đau đớn, còn có… kỳ động dục.”
Đồng tử tôi co rút lại, cẩn thận liếc nhìn Trần Khác Thanh, nhận thấy hắn dường như không quan tâm, thế là yên tâm thả lỏng vai.
“Cho nên hy vọng về sau khi cậu đến kỳ động dục đừng làm loạn, dùng thuốc ức chế đúng giờ.”
“Nhưng…” Nghe thấy tiếng tôi ngẩng đầu lên muốn giải thích gì đó, nhưng bị alpha không kiên nhẫn cắt ngang.
“Không có nhưng nhị gì hết, nhanh chóng cút đi.”
Nhìn alpha cáu kỉnh, mặc dù cảm thấy ấm ức nhưng cũng có thể hiểu được.
Có độ xứng đôi cao với một omega thấp kém, còn phải chịu rắc rối trong kỳ động dục của mình, mặc cho ai có thể nghĩ thoáng.
“Vâng trưởng quan.” Tôi cúi chào rồi ra khỏi phòng.
Cuối cùng cũng có thể thở một hơi.
Mặc dù Trần Khác Thanh lớn lên rất đẹp, nhưng lại hiếm khi bị omega mơ ước.
Tất cả chỉ vì tính khí kỳ lạ và khó đoán của hắn.
Tôi cũng rất sợ hắn.
Nhưng bây giờ một rắc rối lớn hơn đang ở trước mắt.
Thuốc ức chế căn bản không có tác dụng với tôi.
Sau khi trưởng thành mẹ đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra, vậy nên bác sĩ khuyên tôi dùng một số biện pháp đặc biệt để xoa dịu.
Thế là mẹ đưa tôi đi mua một hộp lớn đựng đồ chơi nhỏ.
Đủ loại kiểu dáng, giấu dưới gầm giường ký túc xá của tôi.
Nào ngờ vừa tới ngục giam công tác, đã bị thông báo cho một tin dữ như vậy.
Chẳng lẽ muốn tôi chịu đựng đến khi về hưu sao?
Trần Khác Thanh chết tiệt.
2.
Vào buổi chiều thường lệ kiểm tra tình trạng quái vật bị giam giữ trong ngục.
Vì ngủ trưa quên đặt đồng hồ báo thức nên hoảng sợ đến mức không kịp thay đồ ngủ, ăn mặc một thân cậu bé bọt biển đi ngục giam.
May mà ký túc xá cách ngục giam rất gần, trên đường không có ai, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mở cửa, xung quanh đã truyền đến tiếng gầm rú thống hận của lũ quái vật, không cam lòng giật mạnh xiềng xích trên người.
Tôi luyện thành thói quen mà mở cửa ngục giam ra, bước vào.
Dụng cụ tích tích quét qua trên người con quái vật bị khóa chặt.
Nhưng cánh cửa thứ tư xảy ra vấn đề.
Vừa mở cửa, quái vật chờ đợi đã lâu mở đôi mắt to như bánh xe, nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Tôi cảm thấy hơi bất an, nhưng vẫn dũng cảm bước tới.
Còn chưa mở máy quét, trước mắt đã xuất hiện một bóng đen bao phủ một nửa cơ thể tôi lại.
Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nhau với quái vật đã phá được ổ khóa.
“Ha ha, mày còn rất lợi hại.”
Tôi khô khốc cười một tiếng, xoay người muốn bỏ chạy.
Nhưng cổ lập tức bị đè lại bởi thứ gì đó phía sau, hung hăng nện xuống đất.
Cả người đau nhức, nổ đom đóm mắt.
Xong đời rồi, mới liều sống liều chết thi đỗ công chức, còn chưa được hưởng trợ cấp nhà nước, đã sắp phải chết rồi sao?”
Tôi giãy giụa cố gắng thoát khỏi mồm to đầy máu, chỉ nghe thấy một tiếng súng lớn và chói tai “pằng” trước mặt, cảm giác áp bách phía sau nháy mắt biến mất.
Tôi lập tức bò dậy muốn lấy lại hơi thở, nhưng cổ áo lại bị ai đó túm lấy và kéo lên.
Mở mắt ra, tôi và Trần Khác Thanh mắt to trừng mắt nhỏ.
“Trưởng quan…” Tôi mỉm cười lấy lòng.
Cổ áo được nới lỏng, alpha sa sầm ánh mắt nhìn tôi, “Ngu xuẩn.”
Hắn vỗ vỗ hạt bụi căn bản không tồn tại trên vai, cau mày nói với trợ lý phía sau, “Xử lý một chút.”
Vừa quay người rời đi, hắn đột nhiên liếc nhìn bộ đồ ngủ trên người tôi.
Cả người tôi lập tức trở nên căng thẳng.
Đi làm mặc đồ hết sức buồn nôn, là trải nghiệm gì?
Tôi cúi đầu nhìn cậu bé bọt biển màu vàng trên người mình, ngượng nghịu cười với Trần Khác Thanh.
Alpha ngẩn ra một chút, quay đầu đi, ra lệnh: “Lần sau còn để tôi nhìn thấy cậu mặc bộ đồ ngủ khó coi này, liền lột trần cậu treo ở cửa ngục giam.”
Thật xấu xa, đánh giá của tôi về Trần Khác Thanh lại lên một tầm cao mới.
Nhưng xét đến việc hắn đã cứu tôi một mạng, kỳ động dục lần sau tôi nguyện ý nhịn một chút.
--@Ttradaosatac