Ngay trước khi tai của mọi người bị ù đi bởi tiếng nổ lớn, chỉ có người ở vị trí gần nhất là Cale có thể nghe thấy âm thanh đó.
Nó đột nhiên vọng đến, chỉ tầm vài giây trước lúc vụ nổ diễn ra.

“Aaaaaaaaa!”

Tiếng ai đó kêu gào bất chợt lọt vào tai cậu.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu cậu đã cho rằng tiếng hét đó là của Honte.
Và rồi sau đó, vụ nổ liền bao trùm lấy vạn vật.
Thứ ánh sáng đen ngòm kỳ dị phun ra từ tim Honte, rồi chẳng mấy chốc sau đã lan tỏa ra khắp khu vực xung quanh.

Bùm! Bùm! Bùm!
Lồng ngực Cale đập mạnh điên cuồng.

‘Ánh sáng đen đó.
Nó hẳn phải là hắc thuật hàng thật rồi.’

Thật không hiểu tại sao, nhưng giờ đây trái tim của Cale đang nhảy múa hết sức dữ dội.
Nó vốn vẫn bình thường vào lúc cậu trông thấy tuyệt vọng đen, thế nhưng lúc này đây lại đập như muốn nổ tung.
Thật giống như lần đầu cậu trông thấy quái vật xuất hiện trên Trái Đất khi còn là Kim Rok Soo. Cơ thể cậu bất ngờ phản ứng lại, đối địch, thù hằn với con quái vật tởm lợm lần đầu tiên chứng kiến trong đời.
Giây phút ấy, cậu đã vô cùng sợ hãi.

“Lại muốn khiến ta phải e sợ lần nữa sao?” 

Cale siết chặt nắm đấm. Tròng mắt cậu đỏ ngầu.
Cậu vặn lấy dây cương đang nắm trong tay. Đồng thời, tay còn lại của cậu tạo ra một tấm khiên bạc.
Ánh sáng bạc đó hướng xuống mặt đất.

– Chưa đủ đâu.

Tấm khiên lên tiếng với cậu.
Đá tảng Vĩ đại cũng chen vào.

– Đừng có mà hi sinh bản thân đấy.

‘Rốt cuộc ông đang muốn tôi làm cái quái gì hả?! Còn lâu tôi mới làm vậy!’

Hiện tại Cale đang cảm thấy cực kì khó chịu.
Cậu biết cơ thể này sắp vượt quá giới hạn của mình rồi. Tầm mắt cậu đang dần nhòe đi.

Bỗng nhiên, có bóng dáng một người lướt qua cậu vào đúng lúc đó. Miệng cô không ngừng lắp bắp, cố gắng nhảy vào nguồn sáng đen – à không, bây giờ phải nói là đầm lầy đen mới đúng.

“Chúng ta phải c, cứu họ.”

Người đó không ai khác chính là Mary.

Mary dưới lớp áo choàng đang tiến về phía ánh sáng đen. Bản năng chiêu hồn sư của cô đang mách bảo với cô một điều rằng.

‘Đây là một sức mạnh đen tối và khủng khiếp hơn, ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với lõi của golem. Quá mức nguy hiểm.’

Những người bên dưới sẽ đối mặt với cái chết, ngay cả Raon cũng sẽ phải vật lộn để chống lại cái thứ này.
Cale hiện tại cũng không còn sức nữa. 

“Hắc thuật… có thể được thanh tẩy.”

Một chiêu hồn sư có thể thanh tẩy nó.
Mary bắt đầu cất bước, tin tưởng vào bản năng của mình để nhớ lại những dòng kí ức từ sâu thẳm trong cô.
Rồi tay cô chạm vào thứ ánh sáng đen ấy. 

Chíiiiiiiiit.

Chỉ trong nháy mắt, mu bàn tay cô bắt đầu bốc cháy.
Mary nhận thấy những đầu ngón tay của mình không ngừng run lên.
Một nguồn sức mạnh mãnh liệt đang tràn vào trong cô.

Đây là một thứ mạnh hơn cô rất nhiều lần.
 

Cô cảm nhận được, đó không phải sức mạnh thật sự của Honte, mà là người liên kết với Honte.
Một nguồn sức mạnh bất tận.
Như thể đang quay lại quãng thời gian lần đầu cô gặp Raon, à không, lần đầu cô gặp Eruhaben vậy.
Thế nhưng sau đó, tay của Mary chợt khựng lại.

< Chi>

Từng dòng chữ trong quyển sách đó hiện lên sống động trong tâm trí cô.

< D>

Không hề miễn phí.
Phải đánh đổi một thứ để thanh tẩy sức mạnh của hắc pháp sư.
Vào khoảnh khắc Mary trông thấy mu bàn tay của mình bốc cháy, cô đã nhận ra cái giá đó là gì.

“Cô điên à?”

Mary rụt tay lại. Một bàn tay yếu ớt đã túm lấy cô.
Bàn tay đó đang run lẩy bẩy, chỉ chộp lấy cô thôi cũng rút cạn sức lực của nó. Lúc này, Mary quay đầu, và thấy một dòng máu đỏ đang chảy ra từ miệng của Cale.

“Đừng vì điều này mà làm hại bản thân.”

Một ánh sáng bạc bao quanh cô và Cale cùng lúc ấy. Rồng đen nhỏ cũng đã xuất hiện ở trong khu vực bị bao bọc bởi ánh sáng đen.

“Mary, thực xin lỗi! Ta cũng không thể cứu được con chim xương đen đó!”

Raon đã phủ lên Cale, Mary và chính nó một tấm khiên bạc.
Hai lớp, ba lớp, rồi bốn lớp. Nhóc ấy bọc lấy họ bằng bốn lớp khiên chồng chất nhau rồi hét lên.

“Chúng ta quá gần với vụ nổ, bảo vệ cả ba chúng ta đã là giới hạn của ta rồi! Ta rất xin lỗi vì con chim xương đen!”

Mary có thể thấy Raon đang đỡ lấy lưng của Cale.

“Nhân loại! Ta cũng dựng khiên phía dưới chúng ta nữa! Ngươi là đồ ngốc mà! Ngươi còn giống kẻ ngốc hơn cả tên Hilsman lắm mồm! Ngốc hơn cả tên ngốc Toonka!”

Thế rồi, trước mắt cô lại hiện lên khung cảnh tấm khiên bạc đang bị nhấn chìm bởi vụ nổ lớn và ánh sáng đen.
Chốc sau, Mary vô thức tiến tới đỡ lấy lưng của Cale và Raon.

“Cảm ơn Mary nhé!”

Cô mơ hồ nghe thấy giọng của Raon qua vụ nổ, đồng thời cảm nhận thấy sức nặng của Cale đang dựa vào người mình.
Mary chợt nhớ lại vài thứ khác cũng được ghi trong cuốn sách.

‘Dẫu thế, chúng ta vẫn có khả năng thanh tẩy sức mạnh của chúng. Nhưng thật đáng tiếc thay, trên đời này việc gì cũng có cái giá của nó.’

< Nh>
< T>
< Ng>
< Nh>

Một thứ gì đó bỗng nhiên lọt vào tầm mắt Mary.
Cô vẫn nhìn thấy nó dù cho mọi thứ bên ngoài khiên bạc đang dần bị nhuộm đen, cả tấm khiên đang rung lên rồi vỡ ra, khiến Raon phải tái tạo những khiên chắn mới.
Một thứ gì đó hiện lên giữa đống đen đúa ngoài kia.

< Ta>

Con đường mà cô phải chọn đã hiện lên trước mắt cô.

Cô sẽ trở nên mạnh hơn.
Cô sẽ trở nên bất khả chiến bại.

Bàngggggggggggggggggggggg-!

Tiếng nổ inh tai vang lên ầm ĩ, vậy nhưng mắt cô vẫn mở to.
Trái lại, hầu hết mọi người đều ngồi thụp xuống đất và nhắm chặt mắt.

“Ục!”
“Oẹ-!”

Có vài người đã không thể nén được cơn nôn mửa đang ập tới.
Cảnh tượng cơ thể của Honte – đệ tử Tháp Chủ phát sáng ánh đen trước khi phát nổ khiến họ ghê tởm.
Trong lòng họ sôi sục dâng trào thứ xúc cảm thù ghét và kinh hãi đến khó hiểu.
Chiếm phần lớn, là cả nỗi sợ.

“Ô, a-”

Ánh sáng đen bắn xuống cùng với vụ nổ như thể nó muốn tấn công tất cả.
Những người ở dưới đều đã buông bỏ vũ khí từ lâu.
Các binh lính đã khuỵu ngã tự bao giờ, họ hối hả đặt tay lên mặt đất hoặc chắp tay cầu nguyện.

Vậy mà, ánh sáng đen vẫn không hề biến mất.
Nó trông như đã sẵn sàng để phóng xuống bất cứ lúc nào.

“… Kh, khiên-”

Trong giờ phút hoảng loạn đến tột cùng, lóe lên trong đôi con ngươi của họ là một luồng sáng nhạt nhòa ngăn cản ánh sáng đen tiến tới.
Chỉ là, nếu so với thứ ánh sáng đen nghịt choáng ngợp kia, thì nó trông thật mỏng manh và yếu ớt làm sao.

Banggggg! Bangggggg!

Tấm khiên bạc liên lục rung lắc kịch liệt.
Ánh sáng bạc chập chờn nhấp nháy, không ngừng yếu đi rồi lại mạnh lên để cản trở luồng ánh sáng đen.

“… Cale.”

Toonka – Nguyên soái của Vương quốc Whipper, gã ngẩn người nhìn lên bầu trời và tấm khiên bạc to lớn. Giờ đây tấm khiên đang bao lấy tất cả, và ở trung tâm của nó là bức tường đất của Đế quốc. Song, đáng sợ hơn tất thảy, ánh sáng đen đúa kia trông như đã sẵn sàng để nuốt trọn lấy bức tường đất đó.
Hơn nữa, gã thầm chắc rằng chính mắt gã đã trông thấy Cale và Mary – hai người họ đứng ở vị trí gần Honte nhất đã bị nuốt chửng bởi thứ ánh sáng quỷ dị ấy.
Toonka chậm chạp sải bước đến nơi mà Honte đã rơi xuống.

Cuộc chiến này đã hoàn toàn bị lãng quên bởi lực lượng còn lại của Đế quốc, cũng như đội quân đã anh dũng lao lên của Whipper. Mọi chuyện cho đến giờ phút này dường như đã trôi vào dĩ vãng.

Thời khắc đấy, ánh sáng đen từ từ biến mất.
Rốt cuộc, bầu trời trong veo lại một lần nữa hiện ra.

Ingggg-

Khiên bạc chậm rãi mờ dần trước lúc hoàn toàn tiêu tan.

Cạch.
Toonka buông bỏ cây chùy của mình.

Rítttttttt- rítttttttttt-

Vào thời điểm đó, ngay khi bóng tối tan đi, một con chim xương trắng hếu khổng lồ liền vọt đến, cắt qua những tầng mây trên trời cao và nhanh chóng hạ thấp dần. Nó ngừng lại một chốc ở giữa không trung, rồi lại tức tốc lao thẳng xuống phía dưới.

Những người ở đó đều dạt sang một bên để nó đáp xuống mặt đất.
Clopeh, chỉ huy của đàn xương trắng, cũng là kẻ trước đó đã thoát khỏi bầu trời trong lúc ánh sáng đen phủ lấy mặt đất, nhẹ nhàng đặt người đang ở trong mỏ của con chim xuống.

“Hộc, hộc.”

Cale ngồi bệt xuống đất, cố điều hòa lại nhịp thở trước khi nhìn lên.
Lại nữa rồi. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu vậy mà lại là biểu cảm y hệt nhân vật chính trong phim hoạt hình của Toonka. Nhưng dù có khó chịu đến mấy thì giờ Cale cũng không còn đủ sức để mà nhăn mày nổi nữa.

Raon đã trở lại trạng thái tàng hình từ lâu, còn Mary vẫn đang đỡ lấy cậu.
Bây giờ cậu hoàn toàn kiệt quệ rồi.

– Đúng ra ngươi nên để tất cả cho Rồng lo. Hà tất gì cứ phải tự mình dùng khiên chứ?

Giọng của Đá tảng Vĩ đại vang lên.

‘Rồi sau đó ông muốn tôi làm gì đây?
Ông muốn lực lượng của Vương quốc Whipper, lực lượng của Đế quốc, và những người khác trên đại lục biết về Raon chỉ vì Arm nhận ra sự tồn tại của Rồng à?’

Bằng mọi giá cậu không thể để việc đó xảy ra được.

Vì thế nên cậu đã cố níu lấy chút sức lực cuối cùng của mình để dùng tới năng lực cổ đại.
Đá tảng Vĩ đại vẫn chưa chịu ngừng.

– Sao ngươi không thành thật một chút đi?

Giọng ông ta tràn ngập vẻ thương hại.

– Cứ nói ngươi vừa vô thức hành động theo bản năng là được mà.

Cale cắn chặt môi dưới, phớt lờ ông ta.
Đã mệt lả rồi còn phải nghe đống càm ràm này, thật phiền toái hết sức.

‘Với lại, mình vẫn ổn lắm.’

Cậu kiệt sức, nhưng vẫn ổn.

– Nhân loại! Cứ đà này thì ngươi sẽ chết đấy! Giờ vấn đề không còn là bản chứa của ngươi, mà ngươi sẽ chết vì thiếu sức đấy!

Hiển nhiên là cậu lại bỏ ngoài tai những lời nói của Raon.
Dù vậy, hiện tại ở trong đầu cậu đang có một điều đáng lo ngại hơn nhiều. Một mối lo cực kì nghiêm trọng.
Không lâu sau, mối bận tâm đó đã tự mình lộ diện trước Cale.

“Ngài Cale.”

Clopeh Sekka. Tên khốn đó leo xuống từ con chim xương trắng và vội vã tiến đến gần cậu.

“Ôi ngài Cale, ngài quả thực là một vị anh hùng! Một huyền thoại! Không không, ngài còn hơn cả thế nữa kìa.”

‘Ài, tên này khiến mình điên mất.’

Những tưởng chỉ dính líu đến một chút phiền phức thôi vì Ngọn lửa Hủy diệt còn mạnh khủng khiếp hơn cả dự đoán nữa, vậy mà sau cùng cậu thậm chí đã dùng đến khiên.
Trước đó cậu không ngờ rằng một việc như thế này sẽ xảy ra.

Mục tiêu của cậu là để Mary bắt Tháp Chủ và Choi Han tóm lấy Hoàng Tử.
Cậu đã nghĩ sẽ phân chia lợi ích của cuộc chiến này thật công bằng.
Có điều nếu cứ ở mức độ này cậu có thể sẽ trở thành một anh hùng vượt bậc giữa những anh hùng mất.
Tuyệt đối phải ngăn chặn điều đó xảy ra.

‘… Có trở thành một anh hùng nhỏ bé thì mình mới thuận lợi nghỉ hưu được. Sau đó mình sẽ chuyển đến sống ở một chốn khỉ ho cò gáy nào đó trong thế giới này.’

Cale lại ấp ủ trong mình một hy vọng nhỏ nhoi như thường lệ.
Thế nhưng hiện thực thì lại tăm tối biết bao.

“… Cale.”

Toonka đang nhìn cậu.
Lực lượng của Vương quốc Whippeer cũng đang nhìn cậu.
Đến cả đội quân đã mất đi đầu lĩnh lãnh đạo của Đế quốc cũng tập trung vào cậu.

Những binh lính nhìn chằm chặp bộ dạng yếu ớt của Cale trước khi xoay người sang nơi khác. Lúc đó, ánh mắt họ dừng lại ở vùng đất trơ trọi đã bị ánh sáng đen quét qua, cũng chính là nơi mà tấm khiên của Cale không chắn tới.
Nếu địa ngục có xuất hiện, thì họ dám chắc rằng nó cũng trông hệt như thế ấy.

Để rồi một lần nữa, họ lại chuyển ánh mắt về phía Cale.
Trong lúc đó thì Cale đang đấu tranh tư tưởng nên xử lý chuyện này như thế nào.

‘Ai mà ngờ được tên Hoàng Tử khốn nạn đó lại thẳng tay vứt bỏ binh lính của hắn lại như vậy chứ.
Không, mình không ngờ hắn dám biến họ thành vật hy sinh cho vụ nổ.’

Cale chưa bao giờ tưởng tượng đến viễn cảnh Adin cố trừ khử tất cả bọn họ.
Gã ta quả thật là một tên điên đúng nghĩa.

Vậy mà Cale lại để cho tên chết dẫm đó dịch chuyển thành công vì quá bận rộn vào việc bảo vệ mọi người.
Hơn thế nữa, cậu đã tưởng rằng gã Honte đó là Tháp Chủ, mặc dù cơ thể thật sự của Tháp Thủ đang ở một nơi hoàn toàn khác. Cậu đã bị lừa một vố thật đau.

Nghĩ đến đây, Cale càng thêm sôi máu.

Miệng cậu đã trở nên khô khốc, chưa kể tầm nhìn cũng đang dần mờ đi. Cho dù vậy, Cale vẫn chẳng thể nào kiềm được cơn phẫn nộ đang cuồn cuộn dâng trào.
Đúng vào khoảnh khắc đó.

“Cale-nim, tôi xin lỗi.”

Trong tầm nhìn mờ nhòe của Cale là một Choi Han đang cúi gằm xuống. Trông cậu ta thật lúng túng, cứ như không biết phải làm cái gì tiếp theo.

“Phùuu, vì cái gì?”

Cale hít một hơi thật sâu rồi thều thào hỏi. Đúng lúc ấy, cậu trông thấy một thứ đánh cái bộp xuống mặt đất.

Sau một hồi, hai mắt của Cale mở to khi đã nhìn rõ được thứ đó.
Cậu ngay lập tức trở nên cảnh giác.

‘Hả?
Đây là?’

Choi Han cúi thấp đầu khi nhận thấy ánh mắt của Cale đang hướng về phía cậu ta.

“Tôi đã do dự trong vụ nổ và không thể bắt được Hoàng Tử.”

‘Hở, chà, có sao đâu nhỉ. Đến cả Raon cũng không giúp được mà.’

Khóe miệng của Cale từ từ nhích lên.

“Vậy nên tôi đã bắt lấy kẻ cuối cùng định dịch chuyển này.”

Phó Tháp Chủ Metelona đang bị trói chặt trên mặt đất.
Choi Han lại cúi gằm mặt.

Bộp.
Một thứ khác rơi xuống.
Cậu tiếp tục với giọng nói tội lỗi.

“Thành thật xin lỗi. Tôi không thể bắt sống hay kết liễu được tên Hoàng Tử đó.”

Cale không thể kiềm được mà phá lên cười trước thứ mà cậu nhận ra với tầm nhìn mờ choẹt của mình.

“Nhưng thay vào đó, tôi đã cắt phăng chân phải của hắn. Tôi cũng cắt đi phần tim bên phải của hắn bằng aura.”

Choi Han vừa xin lỗi vừa đặt khúc chân của Adin xuống đất.

‘T, tên khốn điên khùng ác độc này!’

Nhân vật chính đáng kinh ngạc trong “Sự Ra đời của một Anh hùng” quả thật đã khiến cho Cale được một phen choáng ngợp mà. Nhưng chưa kịp hoàn hồn, Cale đã thấy Clopeh bước đến và trao cho cậu một vật.

“Cái gì đây?”

Clopeh lặng lẽ đáp lại.

“Đây là quả cầu ghi hình ảnh tôi mang bên người để ghi lại một huyền thoại.”

‘Lẽ nào?’

Clopeh thả lỏng vai một chút và đáp lại cái nhìn đề phòng hiếm thấy trên gương mặt Cale.

“Vụ nổ của bọn golem và Honte. Toàn bộ đều được ghi lại ở đây.”

Đôi mắt của Clopeh cong lên, nham hiểm như một con rắn khi hắn nói tiếp.

“Về sau ngài sẽ không phải ở thế bất lợi trong những cuộc chiến vì chính nghĩa, à không, cuộc chiến vì chân lý trên lục địa phía Tây nữa.”

‘L, lại được cái tên thần kinh khôn lỏi này nữa!’

Khoảnh khắc đó, Cale ngước lên, quan sát bầu trời và lắng nghe giọng của Mary lẫn Raon.

– Nhân loại! Ông Rồng vàng vừa gọi lại đấy! Ta nghĩ giờ ta có thể tìm ra đáp án rồi!
“Hãy mạnh hơn để bảo vệ mọi thứ.”

Cale lại phì cười.
Nhưng đột nhiên, đầu cậu gục xuống.

“Ưm.”

Chỉ trong giây lát, cậu đã cảm thấy thế giới này như đang rung chuyển dữ dội.
Mặt đất và bầu trời đều xoay tròn, mờ ảo cứ như cậu đang trong tình trạng thiếu máu.

– Nhân loại!

Một bàn chân trước nhỏ bé nhanh chóng đỡ lấy cậu.
Mary cũng vội vàng giữ chặt cậu.

Rồi Cale chậm rãi ngẩng đầu lên. Dù cho thấy được binh lính Đế quốc và Vương quốc Whipper đều đang dán chặt mắt vào mình, nhưng cậu vẫn liếc sang nhóm của bản thân trước.

Cậu nheo nheo mắt, cố nhìn cho rõ mọi thứ xung quanh và gắng sức để phát ra tiếng.

“Choi Han.”
“Vâng, Cale-nim.”

Giọng của Cale tuy nhỏ, nhưng lại kiên định vô cùng.
Ngay lúc này, đây là điều quan trọng nhất.
Cậu chắc chắn sẽ không cho phép một chuyện như bọn golem hay Honte diễn ra một lần nào khác nữa.
Đây là tình huống khẩn cấp hơn tất thảy.

“Trước mắt chúng ta sẽ tiến về Đại Ngàn.”
“… Vâng, Cale-nim, tôi đã rõ.”

Choi Han tôn kính đáp lại. Song ngay sau khi cậu ta dứt lời, mí mắt của Cale lập tức sụp xuống.

“Cale-nim!”
“Cale!”
“Cậu chủ!”
– Nhân loại! Đồ nhân loại tốt bụng ngu ngốc! Không ổn rồi! Cale!

Từng tiếng la hét hốt hoảng vang lên bên tai Cale, nhưng cậu chẳng thể nào hé được mắt ra mà nhìn họ nữa.
Giây phút ấy, trong đầu cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ.

‘A, mình ngất rồi. Khốn nạn thật.’

Và rồi mọi thứ trở nên tối đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play