“Chúng đang bay theo hướng ngược lại.”
Thái tử Valentino của Vương quốc Caro, anh đang quan sát những bộ xương trắng lượn lờ trên đầu lực lượng Đế quốc. Chúng đang bay ngược trở lại bầu trời.
Một lần nữa, ngay khi những con chim xương trắng đã che kín không trung, anh lại có thể trông thấy những tia sáng chiếu rọi xuống từng khuôn mặt của lực lượng Đế quốc.
“Thưa điện hạ, tôi cũng sẽ khởi hành ngay.”
‘Gì? Hilsman?’
Thái tử Valentino quan sát Phó Đội trưởng Hilsman vào lúc anh ta rời khỏi mặt đất và bay lên trời cao cùng với bộ xương chim.
– Này Phó Đội trưởng! Nhân loại kêu ta hãy đảm bảo rằng ngươi không bị bỏ lại phía sau!
Hilsman nghe thấy giọng nói của Raon, thầm nghĩ rằng có lẽ chủ nhân của mình đang tìm kiếm anh.
Bây giờ cũng đã đến lúc anh nên tham gia vào cuộc chiến này.
“Cái đó-”
Thái tử Valentino và các kỵ sĩ xung quanh anh ngây người khi đưa mắt dõi theo Hilsman đang bay xa dần.
Phó Đội trưởng không còn trưng ra vẻ ngu ngơ nữa, thay vào đó là bộ mặt vô cùng nghiêm túc như những chuyên gia cao cấp nhất.
“Xin hãy lo liệu nốt phần còn lại.”
Tiếng thì thầm của Hilsman khiến Thái tử Valentino lập tức hoàn hồn, anh tức tốc gào lên.
“Mau bắt lấy tên đó! Hắn là kẻ đã cố gắng hành thích Hoàng Tử Adin!”
Sau đó anh ta dáo dác nhìn quanh.
Giây phút ấy, anh chạm mắt với Hoàng Tử Adin.
Valentino bước về phía Adin với vẻ lo lắng hiện hữu trên khuôn mặt.
Hiện tại anh vẫn cần phải tiếp tục đóng vai bạn thân của Adin, chưa đến lúc đâm vào lưng hắn.
Keng!
Keng!
“Tuân mệnh điện hạ!”
Anh liếc thấy những thuộc hạ của mình đang hùa theo vở kịch và làm theo mệnh lệnh của anh khi họ lao tới vây quanh Adin.
Anh đưa mắt quan sát xung quanh ngay khi mọi thứ diễn ra.
Tất cả mọi người dường như đều khá sốc trước màn trình diễn bất giờ này. Tuy vậy, cú sốc trên khuôn mặt họ đã sớm tan biến.
Từ đầu đến giờ, Valentino luôn để ý đến biểu hiện của những lính canh, kỵ sĩ và các quý tộc.
Nhờ đó anh dễ dàng nhận thấy sự thay đổi rõ rệt trong biểu cảm của họ.
Nỗi sợ hãi và hoang mang đã lấn át cú sốc.
Hắc thuật và Thánh tử Jack.
Trước sự hiện diện của cả hai điều này, những người dân của toàn bộ Đế quốc bắt đầu trở nên hoài nghi, họ tự đặt ra rất nhiều câu hỏi.
‘Thật đáng kinh ngạc.’
Thái tử Valentino không thể che giấu nổi sự sửng sốt của mình đối với Cale. Đồng thời, anh cũng càng thêm căm hận và ghét bỏ Đế quốc hơn khi đứng trước cảnh tượng ấy.
‘Chúng đã làm ra quá nhiều việc dơ bẩn.’
Rồi anh chợt lên tiếng với Adin khi trông thấy hắn đang đưa tay sờ sờ cổ.
“Ngài không sao chứ?”
Adin khẽ gật đầu, sau đó lớn giọng truyền xuống dưới.
“Đừng để lời nói của kẻ thù gian xảo lay động đến đôi chân và tâm trí các ngươi!”
Toàn bộ lực lượng của Đế quốc đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Hoàng Tử, nhưng những lời nói của hắn cũng chẳng thể xoa dịu trái tim đang run rẩy của họ.
“Các nhà giả kim sao có thể mang trong mình hắc thuật được? Họ là trụ cột đã chống đỡ cho Đế quốc của chúng ta hàng trăm năm! Đừng quên rằng đó là nơi duy nhất giúp đỡ những đứa trẻ khốn khổ trong khu ổ chuột!”
Sự hỗn loạn dần chìm xuống.
Những đứa trẻ trong khu ổ chuột và Honte chính là bằng chứng sống cho sự thành công của chính sách đó. Honte vẫn đứng tại nơi đây, cũng như việc hắn lên tiếng ngay bên cạnh Hoàng Tử.
“Ta chỉ đang sử dụng ma thuật bình thường. Những pháp sư có mặt tại đây sẽ nhận ra ngay nếu đó là hắc thuật!”
Các pháp sư gật đầu. Đội trưởng Lữ đoàn Pháp sư lên tiếng với mọi người.
“Đó không phải là hắc thuật.”
Đó là một mũi tên đen, nhưng nó lại không toát ra bất cứ luồng khí tà ác nào, các pháp sư cũng không thể cảm nhận được sự hiện diện của tử mana từ nó. Lời nói của Đội trưởng Lữ đoàn Pháp sư đã phần nào xoa dịu sự hỗn loạn của người dân và binh lính.
“Ta tới đây để trả ơn Đế quốc vì sự hậu ái của họ đối với ta!”
Honte tiếp tục lớn tiếng nói.
Hoàng Tử cũng mang vẻ khẩn trương hiếm thấy khi hắn ta bắt đầu cất cao giọng. Giọng nói của hắn đã đưa mọi người thoát khỏi cú sốc.
“Chúng ta hiện đang ở trên chiến trường! Để tồn tại, chúng ta sẽ buộc phải loại bỏ bất kỳ kẻ địch nào dám cản trở chúng ta!”
Để tồn tại.
Cụm từ đó đã đánh thẳng vào tâm trí mọi người.
“Các kỵ sĩ, hãy giương thanh kiếm của các ngươi lên! Các binh sĩ, hãy nhặt lên vũ khí của các ngươi!”
Trên từng bước chân, Adin không ngừng lan truyền những lời động viên tích cực, đồng thời chủ động tập hợp các đoàn quân. Lực lượng Đế quốc đã sớm trở lại phong thái ban đầu nhờ vào sự nỗ lực của Hoàng Tử.
Adin tiếp tục hô hào.
“Những golem và các pháp sư sẽ tiêu diệt kẻ địch tàn ác!”
Kẻ địch.
Hắn ta đang nhắm tới hội của Cale, họ hiện đang bay lượn trên bầu trời.
Ở chính giữa trung tâm, Cale đang đứng trên con chim xương trắng lớn nhất.
Crắc. Crắc.
Lửa và ánh sáng tích tụ xung quanh cơ thể cậu.
Điều đó cũng khiến cho nhóm của Cale khó có thể tiếp cận cậu ấy. Choi Han khẽ rùng mình, bật ra câu hỏi trong tiềm thức.
“Cale-nim, cậu không sao chứ?”
Cale nhìn về phía khuôn mặt xanh xao của Choi Han.
‘Cậu ta bị nó mê hoặc thật đấy à?’
Raon đã từng nói với Cale, nó nói rằng Choi Han gần như bị mê hoặc bởi tuyệt vọng đen. Để đáp lại lời của Choi Han, Cale cố gắng gật đầu, cậu muốn cho Choi Han thấy bản thân hoàn toàn ổn, nhưng ai đó đã xen ngang vào ngay lúc ấy.
“Ngài Cale! Cái này chắc hẳn là một sức mạnh mới! Ôi ngài Cale! Tôi thật sự không thể nhìn ra giới hạn của ngài nữa! Hãy nhìn ngọn lửa này đi, nó tỏa sáng và thậm chí còn vi diệu hơn cả mặt trời!”
‘Chậc, Clopeh.’
Cale quyết định phớt lờ lời nói của tên khốn điên loạn. Thánh tử Jack dường như cũng hơi sốc, khuôn mặt cậu khựng sau khi nghe thấy những lời Clopeh nói. Nhưng cậu cũng quyết định bỏ qua, mở miệng cất giọng.
“Lũ golem cũng có thể xuất hiện ở Đại Ngàn.”
Nụ cười trên môi Clopeh chợt tắt.
Đại Ngàn và lũ golem.
Một cảnh tượng khủng khiếp thoáng qua tâm trí hắn ta.
“Đó là lý do tại sao hiện tại quý cô Litana đang trên đường rút lui về Khu vực 7.”
Nghe Cale kết lời, Choi Han khẩn trương nói sau khi cậu nhớ tới thứ chất lỏng màu đen kinh tởm kia.
“Cale-nim! Một lượng lớn người chắc chắn sẽ chết nếu thứ chất lỏng màu đen đó và lũ golem tấn công vào Đại Ngàn!”
Đại Ngàn vốn không có nhiều pháp sư và nhà giả kim.
Phần lớn đều là những chiến binh mạnh mẽ và chỉ chiếm lợi thế khi tấn công ở cự ly gần. Họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nếu bị độc tấn công từ nhiều phương hướng.
Hơn nữa, cũng có rất nhiều công dân ở đó.
“Chúng ta cần phải ngăn chặn điều đó trước khi nó xảy ra!”
Choi Han khẩn trương hét lên, nhưng rồi lại trở nên nao núng.
“Tất nhiên, bắt được tên Hoàng Tử kia cũng rất quan trọng!”
Quan trọng là họ phải giành chiến thắng.
Tuy nhiên, Choi Han đã nghe thấy những tiếng kêu gào vang lên trong tuyệt vọng đen, cậu ta bèn tiếp tục nói.
“Nhưng chúng ta vẫn không được phép để những thứ đó tấn công vào người dân hoặc đặt chân tới khu rừng! Chúng ta phải cứu họ trước!”
Vừa nói xong câu, cậu chợt thấy tia sắc lạnh trong đôi mắt của Cale. Bầu không khí xung quanh Cale khiến người khác khó dám tiếp cận; cậu ấy đứng đó cùng với lửa và ánh sáng bao quanh cơ thể mình.
‘Liệu mình có đang xúc động quá không?’
Choi Han không khỏi phải tự vấn vào thời điểm đó.
“Bình tĩnh lại đi.”
Cale thản nhiên đáp lại.
“Cậu nghĩ rằng tôi không biết điều đó hay sao?”
‘A, cậu ấy vẫn bình thường.’
Choi Han nhận ra rằng Cale vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh thường ngày của cậu, ngay cả khi bầu không khí xung quanh cậu ấy đang thay đổi rõ rệt.
Đó là lý do vì sao cậu vẫn đang chờ đợi những lời Cale sẽ nói tiếp. Cale bắt đầu lên tiếng ngay khi Hilsman đáp xuống con chim xương trắng.
“Tôi sẽ đưa ra mệnh lệnh kể từ đây.”
Giọng nói của Cale được truyền xuống những con chim xương khác, cũng như cả Lâu đài Maple thông qua thiết bị liên lạc. Cale vẫn nhếch môi ngay khi biết tình hình sẽ diễn ra như vậy.
– Nhân loại! Ngươi định làm gì đấy? Ta phải làm gì vậy?
‘Ta định làm gì à?’
Chỉ có một điều duy nhất Cale nghĩ tới ngay lúc này.
“Một màn trình diễn lố bịch.’’
“Hở?”
“Cale-nim?”
– Thiếu gia Cale, ý cậu là sao?
– Nhân loại! Ngươi định tạo ra một màn trình diễn lố bịch á? Ta cũng muốn tham gia!
Tất cả những người có mặt đều hiện ra biểu cảm khác nhau. Tuy vậy, đa số họ đều mang vẻ mặt bối rối.
Mặt khác, Cale đang tự diễn giải nó theo cách đơn giản nhất.
Cậu định sẽ phá hủy tất cả.
Cale luôn là người hoàn thành hết những việc mà cậu đã lên kế hoạch thực hiện.
Đây là lý do vì sao cậu lại ra quyết định như thế, lần đầu tiên cậu tráo đổi vai trò với nhóm của mình.
Trước đây Cale vốn luôn đứng ở phía sau họ. Cậu luôn bỏ lại những người khác để một mình thực hiện cuộc tấn công.
Nhưng lần này sẽ khác.
Cale tiếp tục nói.
“Hãy hỗ trợ tôi.”
Cale sẽ là trung tâm của trận chiến này.
Lẽ ra họ nên hiểu ra ngay từ đầu, bởi họ đều là những kẻ thông minh.
– Thiếu gia Cale!
Rosalyn sốt sắng lên tiếng gọi Cale, trong khi đó miệng của Choi Han lại liên tục nhấp nháy, cậu không biết phải nói gì. Cale đưa tay vỗ vai Choi Han, giờ đây trông cậu thanh niên quả thật nhợt nhạt. Rồi Cale thản nhiên nói tiếp.
“Đây là điều mà tôi nhất định phải làm.”
Thần trí Choi Han đã gần như mê muội bởi tuyệt vọng đen. Điều đó có nghĩa là cậu cần phải giữ cho Choi Han tránh ra xa khỏi cuộc chiến. Sẽ thật tuyệt nếu Mary có thể giúp cậu, nhưng cô ấy chỉ gây ra tác động nhỏ.
Cậu cần thứ gì đó có thể gây ra tác động lớn hơn thế.
Ngọn lửa có thể thiêu đốt tà ác.
Tất cả công dân của cả Đế quốc lẫn Vương quốc Whipper đều cần phải thấy nó.
Dù sao thì đến cuối cùng nó vẫn sẽ trở thành cuộc chiến mang tính toàn đại lục.
“Cale-nim- ”
Cả hội quay sang nhìn Cale. Cậu bắt đầu lên tiếng ngay khi trông thấy ánh nhìn của Thánh tử Jack, cậu ta đang chắp tay cầu nguyện.
“Mọi người hãy tránh đi.”
“Sao cơ?”
Hilsman hỏi ngược lại cậu, và Cale bình thản tiếp lời.
“Tôi không nghĩ mình có thể kiểm soát bản thân hôm nay.”
“Sao cơ…?”
Cale đạp chân và nhảy xuống trong khi những người còn lại vẫn đứng đó với vẻ mặt hoang mang.
“Raon!”
– Hầy, được rồi, nhân loại!
Cơ thể cậu được bao quanh bởi ánh sáng vàng hồng rực rỡ, cậu bắt đầu lơ lửng tự do trên bầu trời nhờ vào ma thuật của Raon.
Cale có thể trông thấy những con chim xương trắng đang bay lượn trong khi đang lơ lửng.
Chúng không bay về phía lũ golem.
“Tên khốn đó thông minh thật.”
Cale bắt đầu nhếch môi khi cậu nghĩ tới Clopeh.
Cậu từ từ hướng xuống dưới.
Hàng chục câu thần chú đang lượn lờ trên đầu cậu.
“Đúng như mình mong đợi.”
Rosalyn cũng rất thông minh.
Những câu thần chú mà cô ấy truyền xuống cho các pháp sư của Vương quốc Whipper thực hiện đang di chuyển cùng hướng với đoàn chim xương trắng.
Đùngggg! Đùngg! Đùnggggg!
Hàng trăm câu thần chú từ lực lượng của Đế quốc hướng đến đoàn chim xương trắng và phép thuật của Vương quốc Whipper.
Chỉ khi nhờ vào nó, Cale mới có thể thuận lợi đối mặt với lũ golem.
Cậu nhìn về phía Lâu đài Maple. Cậu có thể trông thấy gương mặt giận dữ của Rosalyn cũng như Mary, Toonka và Harol đứng bên cạnh cô ấy.
Họ đang hỗ trợ cậu như những gì cậu đã ra lệnh.
Họ đang làm như vậy để Cale có thể một mình chống lại lũ golem.
Lúc đó, Cale chợt lên tiếng nói, giọng điệu như đang than vãn.
“Tôi bảo cậu hỗ trợ tôi mà.”
“Bảo vệ là cách tôi hỗ trợ cậu, Cale-nim.”
– Choi Han nói đúng! Ta cũng sẽ hỗ trợ ngươi theo cách đó! Nhân loại yếu đuối, ta không thể làm ngơ nổi đâu, vì ta lo lắng lắm!
Raon và Choi Han đang lơ lửng trên không trung cùng với Cale.
Cale thở dài và nhìn xuống phía dưới.
“He, he he-”
Cậu bắt đầu cười khúc khích.
Những con golem to lớn đang nhìn lên phía cậu.
Không, chúng đang nhắm thẳng vào cậu. Cậu cũng có thể trông thấy những người đang điều khiển chúng ở bên trong.
Họ là những người đã tạo ra lũ golem này.
Cale từ từ mở rộng lòng bàn tay của mình.
– Cậu có nghe thấy nó không?
Ngọn lửa Hủy diệt cất tiếng hỏi.
“Tôi có.”
Cale có thể nghe thấy rõ ràng khi lũ golem tiến đến gần hơn. Nó nghe như tiếng gào khóc của rất nhiều người. Họ bị mắc kẹt trong cơ thể to lớn của lũ golem và chẳng thể nào thoát ra.
Những tiếng gào khóc vang dội, nó xuất phát từ anh chị em của Ngài Rex, những đứa trẻ trong khu ổ chuột, và cả những công dân của Vương quốc Roan đã bị bán đi làm nô lệ. Tất cả bọn họ đều đang ở đây.
Ngọn lửa Hủy diệt tiếp tục nói.
– Ta đã phải nghe tiếng gào khóc của cha mẹ ta như thế này trong quá khứ. Cha mẹ ta cũng bị bắt nhốt trong lũ golem này.
Cha mẹ ta đã dành cho ta tất cả mọi thứ mà họ có.
Lửa Hủy diệt đã nhận được rất nhiều thứ từ cha mẹ mình. Lão ta phải đền đáp bằng đủ những gì lão ta đã nhận được.
Đó là lý do tại sao lão ta đã phát điên, và đó cũng là lý do vì sao lão ta phải cứu lấy Lục địa phía Tây. Lão ta cần phải trở thành người mà cha mẹ lão tự hào.
– Ta là kẻ cần phải bị thiêu đốt và biến mất.
Ngọn lửa Hủy diệt tiếp tục lên tiếng.
– Nhưng ta sẽ không bị thiêu đốt một cách đơn độc.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cale chậm rãi cảm nhận thấy nhịp đập trái tim của bản thân dần trở nên nhanh hơn khi cậu nhắm mắt lại.
Trước khi khép chặt đôi mắt, điều cuối cùng cậu nhìn thấy là biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt của những người bạn đồng hành.
Giờ đây, cậu chỉ còn trông thấy bóng tối.
Giọng nói của Lửa Hủy diệt một lần nữa vang lên trong tâm thức cậu.
– Những thứ cần được thiêu đốt cùng với ta đang ở ngay trước mặt ta!.
– Hãy sử dụng ta!
Chỉ hôm nay thôi, Cale quyết định sẽ trở nên điên cuồng.
Dẫu cậu vẫn chưa biết được giới hạn của Ngọn lửa Hủy diệt.
Nhưng vì sao một kẻ rác rưởi lại cần phải nghĩ đến những thứ như vậy nhỉ?
‘Mình chỉ việc làm bất cứ thứ gì bản thân muốn làm thôi.’
Đôi khi, việc đi theo những điều trái tim mách bảo lại là câu trả lời đúng đắn nhất.
Ầmmmmm.
Bầu trời bắt đầu gào khóc.
Choi Han thầm siết chặt thanh kiếm của mình theo bản năng và ngước nhìn lên bầu trời quang đãng. Chợt, tiếng nói của Raon vang lên bên tai cậu.
– Nó đang tới. Choi Han à, lửa đang tới. Ngọn lửa thật sự đang tiến tới đây.
Trong giọng nói của Raon chứa đựng sự run rẩy.
Raon vô thức hét lên trong tâm trí của tất cả mọi người.
– Mau né đi! Chúng ta cần những lá chắn!
Những người trong nhóm Cale giật mình trước tiếng gào của bầu trời cũng như lời cảnh báo của Raon.
Ầmmmmmmm- Ầmmmmmmmmmm-
Nó cực kỳ lớn.
Bầu trời dường như đang gầm gào dữ dội.
“Theo ta!”
Clopeh nhanh chóng điều khiển đoàn chim xương trắng bay đi, trong khi Rosalyn bắt đầu hét lên.
“Những tấm chắn, hãy tạo ra nhiều lá chắn nhất có thể!”
Một tấm lá chắn bạc đã được tạo ra và đặt ở phía trước lâu đài Maple. Đó là lá chắn của Raon.
Cale từ từ mở mắt ra vào lúc đó.
Cậu có thể nghe thấy giọng của Ngọn lửa Hủy diệt.
– Hãy sử dụng tất cả những gì cậu có.
Cale bắt đầu nói.
– Phá hủy nó.
“Phá hủy nó.”
Ngay tại khoảnh khắc đó.
Bầu trời dần nhuốm đỏ.
Sắc đỏ ấy thẫm đậm, như thể bầu trời bị nhuộm bởi máu.
Tuy nhiên, bầu trời không phải là thứ duy nhất thay đổi.
“Đ- đó là cái gì vậy?”
Lực lượng của Đế quốc đều ngã khuỵu, chúng sụp xuống mặt đất.
Khoảnh khắc mà tia sáng vàng tuyệt đẹp chạm vào sắc đỏ trên bầu trời.
Một tia sáng bất chợt hiển hiện trên nền trời cao. Tia sáng trông thật đáng sợ ấy như mang hơi thở của thần thánh; tưởng như Thần đang giáng xuống để trừng phạt họ.
Bầu trời đã tách mở.
Không đúng, là ánh sáng vàng hồng đó đang chiếu thẳng xuống mặt đất.
Thứ ánh sáng còn nhanh hơn cả âm thanh đó đã lóe lên trước mắt tất cả mọi người.
Chưa đầy một giây sau, âm thanh đã nổ ra, cực kỳ dữ dội.
Đùngggggggg!
Đùuuungggg! Đùuuunnngggg!
Hàng chục tia sét rực lửa giáng xuống mặt đất. Nó bao phủ cả chiến trường nơi những con golem đang đứng.
“A-”
Rosalyn vô thức lùi lại và bấu lấy một thanh sắt trên tòa tháp.
Cô ấy chẳng tài nào thở được trước áp lực này.
Cô có thể cảm nhận được sự áp đảo thông qua tấm chắn bạc của Rồng.
“Đ- đó là sức mạnh lửa thật sự của thiếu gia Cale ư?”
Giờ đây trong mắt cô chỉ tồn tại duy nhất ngọn lửa rực rỡ đó.
Ngọn lửa mang sắc vàng chói lọi kia, nó phóng thẳng lên bầu trời và không ngừng bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Đùngggggggggg! Đùngggg!
Cậu có thể trông thấy mọi thứ rất rõ ràng.
Những con golem màu đen to lớn đang dần rạn nứt.
Chúng đang bị phá hủy.
“AAAAAAAAAAAAAAA!”
“AAAAAAAAAAA!”
Những người ở bên trong buồng điều khiển của lũ golem đang cố khởi động kế hoạch giải thoát khẩn cấp.
Tuy vậy, mọi thứ đều đã tan chảy.
“Thế quái nào golem lại có thể bị nung cháy bởi lửa cơ chứ?!”
Những sự tồn tại mạnh mẽ này thậm chí còn có thể chống lại cả aura, vậy mà giờ đây chúng bị một ngọn lửa nung cháy đến tan chảy.
Những người điều khiển golem đang cố hết sức để thoát thân.
Chính vào thời điểm đó.
Họ bắt đầu nghe thấy một thứ khác.
Xìiiiiiiiiiiiiiii- Xìiiiiiiiiiiiiii-
Xìiiiiii- Xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii-
Khói đen chợt bốc lên nghi ngút.
Ngọn lửa đã làm tan chảy lũ golem và thậm chí cả phần lõi của chúng.
Cả lực lượng Đế quốc lẫn Vương quốc Whipper đều chẳng thể nhìn thấy đội hình của kẻ thù nữa.
Thứ duy nhất trước mắt họ là lửa.
Họ thậm chí không thể nhìn được đâu là điểm kết thúc của bầu trời và điểm bắt đầu của mặt đất.
Lũ golem đang bị thiêu cháy trong biển lửa đó.
“T- thật khủng khiếp!!”
Ngã xuống.
Một trong những quý tộc của Đế quốc đã gục ngã.
Xìiiiiiiiiiiiii- Xìiiiiiiiiiiiiiii!
Xìiiiiiiii! Xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Ngay khi lũ golem tan chảy, một tiếng kêu khác cách biệt với mọi thứ dần xuất hiện một lần nữa.
Đám khói đen đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ngay vào lúc đó.
“… Người! Là người!”
Binh lính không tránh khỏi run sợ trước khung cảnh ấy.
Đám khói đen có hình dạng như những chiếc đầu lâu.
Những nhà giả kim đang ở trong buồng điều khiển cũng có thể thấy rõ điều này.
Cảm giác như những chiếc đầu lâu từ trong đám khói đen đang nhìn thẳng vào họ.
Khoảnh khắc khi ánh mắt của lũ đầu lâu chĩa thẳng vào họ, bọn họ chợt nghe thấy tiếng kêu của những người đã chết dưới tay mình.
Chân của đám người điều khiển đều run đến lẩy bẩy đến độ không thể đứng vững. Ngọn lửa đang dần nuốt chửng lấy họ, nhưng họ lại chẳng thể nào cựa quậy dù chỉ một chút.
Họ trông thấy rõ thứ đó, một con quỷ đang nhìn chằm chằm vào họ từ sâu trong hốc mắt của lũ đầu lâu.
Không, họ có thể thấy rõ kẻ hủy diệt.
Đó là một cậu thanh niên với mái tóc đỏ tươi như máu – Cale Henituse.
Cậu ấy đang nhìn thẳng xuống từ trên bầu trời, với sự lạnh lẽo hiện hữu trong đôi ngươi màu nâu đỏ.
“K- kết thúc thật rồi…”
Đế quốc và Vương quốc Whipper.
Không một ai có thể nhìn thấy kẻ thù nữa.
Tất cả những gì họ có thể trông thấy là một biển lửa ngột ngạt. Ngoài ra còn có những chiếc đầu lâu bốc lên theo làn khói đen, cùng với những tiếng kêu rít khủng khiếp.
Nhưng quan trọng nhất, đó là Cale Henituse, người đang đứng giữa trung tâm của tất cả.