Chỉ trong nháy mắt, mũi tên màu xanh sẫm đã ghim sâu vào cơ thể của Honte.
“Không!”
Các kỵ sĩ Đế quốc rùng mình trước tiếng thét hung tợn của Adin.
Hoàng Tử Adin gào lên, trong lòng hắn trỗi dậy cảm giác bồn chồn hiếm khi xuất hiện.
“Chúng ta, chúng ta phải cứu lấy Honte!”
Sau đó hắn ngừng lại trong giây lát, và nâng giọng của mình lên nữa.
“Hắn chính là một trong những rường cột tương lai của Đế quốc đấy! Các pháp sư, mau giải cứu hắn ta đi!”
Nhưng dù có gào to đến mấy đi nữa, thì nỗ lực của hắn vẫn là công cốc.
Cale nhìn Honte, nhịn không được mà phá lên cười trước tiếng quát của Hoàng Tử Adin.
“Muộn rồi.”
Mũi tên màu xanh thẫm đã đâm xuyên qua Honte.
Bùuuum!
Tiếng của vụ va chạm chói tai vang ầm ĩ.
Bụi, khói xám, và ánh sáng hòa lẫn vào nhau, không ngừng bắn tung tóe ra từ vụ nổ vừa rồi.
Phạm vi của làn khói lớn đến mức nó không chỉ nhấn chìm Honte mà còn cuốn lấy cả con chim xương đen.
“Hự!”
Làn khói từ từ tan ra, từ trong đó có thể thấy rõ hình ảnh lũ người đang gục xuống.
“Khục!”
“Ư!”
Vài tên vị chỉ huy chiến trận của Tháp Chuông đứng quanh Honte với ý định để bảo vệ hắn đã khuỵu xuống, nôn ra máu vì không thể kháng cự lại sức mạnh của vụ nổ.
Bàn tay Đại tá của Lữ đoàn Pháp sư Đế quốc đang run lên dữ dội, bởi lẽ hắn cảm nhận được đợt dao động của mana từ vụ nổ vừa mới xảy ra.
Hắn gấp gáp hét lên với Hoàng Tử Adin khi trông thấy làn khói đang dần tan đi.
“Điện hạ! Honte quan trọng nhưng ngài phải trốn trước đã! Đòn công kích của kẻ địch nằm ngoài dự đoán của chúng ta! Thần e rằng tên chiêu hồn sư đó có thể sử dụng ma thuật!”
Đại tá cho rằng Hoàng Tử Adin nên trốn thoát trước khi làn khói hoàn toàn tan mất và đụng độ với Tư lệnh Cale.
Bởi vì, ngọn lửa mà Cale sử dụng trông hệt như sự phán quyết tối cao được ban ra bởi một vị thần.
Chính vào khoảnh khắc đó.
“Đúng như ta nghĩ, vẫn còn quá sớm.”
“… Điện hạ?”
Nụ cười của Adin lọt vào tầm mắt Đại tá Lữ đoàn Pháp sư.
“Hở?”
Ngay lúc đó, một kẻ đang được aura quấn lấy vọt lên làn khói đang dần tản ra.
Kẻ đấy chính là Honte.
Hắn phóng lên bầu trời với cơ thể hoàn toàn lành lặn, dang tay ra và tự loại bỏ lá chắn của mình.
Nhưng, đó chưa phải là tất cả.
Vẫn còn một sự tồn tại nữa cũng cắt xuyên qua đám khói, à không, là mạnh mẽ thổi bay làn khói đi.
Đó là con chim xương đen.
“Xem ra chừng đó là vẫn chưa đủ rồi.”
Một nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt vì quá sức của Cale. Tay của cậu khẽ chuyển động, và ngay lúc đó con chim lập tức phóng thẳng về phía Honte.
Con chim xương đen ngòm vùn vụt lao đến Honte đang bay lên không trung.
Kể từ bây giờ, một trận không chiến sẽ bắt đầu.
“Thiếu gia.”
– Nhân loại!
Cale bật cười.
“Được rồi, lần này tôi sẽ làm theo mong muốn của hai người.”
Cale dần di chuyển theo đúng ý của Mary và Raon.
Mary lập tức đứng thẳng trên xương sống của con chim xương đen. Cô để lộ ra đôi bàn tay chằng chịt những vết sẹo, trông hệt như được vô số những đường mạng nhện đen quấn lấy.
Honte và Mary.
Tay cả hai đều nhắm thẳng vào đối phương.
Khóe miệng của Honte nhếch lên. Hắn nhìn chằm chằm xuống dưới, chậm rãi mở miệng nói một khi đã chắc chắn rằng không kẻ nào khác có thể nghe được.
“Thứ đã tuyệt chủng bấy lâu, nay đã tái xuất trở lại rồi.”
Thứ mana đen kịt bốc lên từ tay hắn.
Cùng lúc đó, từ tay của Mary cũng phát ra luồng mana đen.
Honte thốt lên với giọng thích thú khi hắn liếc nhìn Mary dưới lớp áo choàng kín mít.
“Xưa nay lũ chiêu hồn sư các ngươi đã luôn mang cái vẻ ngoài gớm ghiếc đó nhỉ. Trông thật đần độn làm sao.”
Rồi hắn đảo mắt đến chỗ Cale.
“Ngươi biết không, ta chỉ mới vừa loại bỏ được đám chiêu hồn sư và bọn Dark Elf thôi. Ta cứ ngỡ rằng mình đã tiêu diệt được hết tất cả bọn chúng rồi chứ.”
Hai mắt của Cale mở to vì sững sờ. Cùng lúc đó, một cỗ ớn lạnh chợt bao trùm lên khắp không gian. Quả đúng như suy đoán của cậu, lúc này vẫn còn vô vàn thứ còn ẩn trong bóng tối về sự trừng phạt mà Giáo đoàn Thần Mặt trời đã tiến hành với các chiêu hồn sư.
Lúc ấy, Cale cũng chợt nhận ra một điều.
‘Tên khốn đó chính là Tháp Chủ.’
Tháp Chủ – kẻ đã sống trong suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Có lẽ lão ta đã giở trò chiếm lấy thân xác của những người khác nên mới có thể sống lâu đến vậy.
Honte vui vẻ tiếp lời, mặc cho ánh mắt sắc lẻm của Cale đang hướng về phía hắn.
“Tử linh Nữ vương hẳn phải buồn bã biết bao. Nàng ta sẽ vui mừng khôn xiết nếu được chứng kiến cảnh một kẻ lại lần nữa cất bước trên con đường của chiêu hồn sư.”
Nhưng ngay khi dứt lời, vẻ tươi cười trên gương mặt của Honte đã biến mất.
Sự khinh miệt đã thế chỗ cho niềm phấn khởi.
“Tiếc thay là cuộc sống của ngươi sẽ chấm dứt ngay tại đây. Và ngươi sẽ được chết giống như nàng ta.”
Hắn nhìn chòng chọc vào Cale, rồi nói tiếp.
“Cơn gió đó cũng là một trong số các năng lực cổ đại của ngươi, ta nói đúng chứ?”
Honte đã không bỏ lỡ khoảnh khắc Cale tóm lấy cổ Hoàng Tử bằng sức mạnh của mình.
“Bản chứa của ngươi yếu, nhưng lại lớn vô cùng. Vô cùng to lớn.”
Hắn phấn khích liếm môi.
Cale cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ dị của Honte.
‘Tên khốn này bị cái quái gì thế?
Chẳng lẽ?’
Ánh mắt của Cale dừng lại trên cơ thể đã chết nhưng vẫn đang chuyển động của hắn. Đúng lúc ấy, hắn hướng cái nhìn tràn ngập khát máu vào Cale, rồi lên tiếng.
“Ta muốn cơ thể tiếp theo của ta là ngươi.”
‘Gã này thần kinh à?’
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Cale.
‘Đằng sau mình.’
– Hắn ta bị điên hả?!
“Hắn điên rồi.”
Cale lập tức cúi thấp đầu xuống ngay thời khắc giọng của Raon và Mary truyền đến tai cậu.
Một mũi tên nhỏ lại lần nữa vượt qua Cale.
Baaaaang!
Một vụ nổ cực lớn diễn ra.
Cale ngẩng đầu lên, và thấy một mũi tên đen láy đang xé gió lao về phía Honte.
Mary, người đã phóng mũi tên, điềm tĩnh cất tiếng.
“Làm ơn giữ trật tự giùm.”
Vẫn là chất giọng lạnh lẽo và điềm đạm như bao ngày khác, ấy thế mà, nguồn năng lượng của mũi tên đen phát ra từ bàn tay đang duỗi ra ấy thì lại không hề bình tĩnh dù chỉ một giây.
Ùnggggg-
Tử mana không ngừng tụ tập lại với nhau. Cale liếc nhìn Honte, kẻ vẫn không hề hấn gì sau đợt tấn công vừa ập tới.
– Nhân loại! Gã đó cũng điêu luyện giống như ta vậy!
Cale có thể nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Raon khi tên Honte mở miệng ra.
“Ha ha ha, nãy giờ ngươi chỉ biết bắn tên lung tung thôi hả. Nhưng mà, các chiêu hồn sư không thể sử dụng tử mana như là ma thuật, đúng chứ? Tất cả những gì chúng có thể làm là điều khiển những thứ đã chết.”
Đột nhiên, Cale rùng mình.
Bùm! Bùm! Bùm!
Trống ngực cậu đập mạnh liên hồi.
Tim của cậu lại đập như muốn nổ tung, cho dù cậu không thể sử dụng thêm bất cứ năng lực cổ đại nào nữa.
‘Việc này nguy hiểm thật.’
– Nhân loại, sức mạnh của hắn không đùa được đâu!
Rõ ràng là Raon cũng cảm nhận được điều đó.
– Nhưng ta không thể hiểu nổi nguồn gốc của nó! Nó khác với ma thuật, thứ đến từ tự nhiên! Ta không biết hắn đang tập hợp năng lượng để thi triển thứ thần chú gì nữa.
Đến Raon cũng không rõ mục đích của khối năng lượng mà Honte đang tụ tập lại.
Đó chính là cách mà Cale nhận ra được thứ đó rốt cuộc là cái gì. Một nguồn năng lượng đi chệch khỏi quy luật tự nhiên – thứ mà loài Rồng đã nắm rõ ngay từ lúc sinh ra.
“Là hắc thuật.”
Honte khẽ nhún vai.
“Ta đếch cần điều khiển mấy thứ đã chết như cô nhóc gớm ghiếc kia. Hà cớ gì phải lôi cổ lũ đã chết đó lên chứ, ta có thể sử dụng ma thuật và nhẹ nhàng tuyệt diệt mọi thứ mà.”
Nói xong Honte cười to, vai hắn rung lên theo từng nhịp không ngớt.
“Cả con Rồng, cô nhóc chiêu hồn sư, và ngươi nữa. Ta sẽ xóa sổ hết.”
Gió đang nổi lên.
Cale có thể cảm nhận được gió đang chậm rãi tụ tập lại trong không khí.
Một nguồn năng lượng cực lớn dần được tạo thành, nó hướng về phía Honte.
Bùm. Bùm. Bùm.
Nhịp tim cậu đập càng thêm dữ dội.
“Mary, Raon.”
Cale gọi tên hai người họ, rồi ra hiệu cho Clopeh điều khiển những con chim xương trắng rút về trước khi nói tiếp với Raon và Mary.
“Mau lên.”
Họ cần phải giết chết được Honte trước khi câu thần chú hoàn thành.
Tuy nhiên, vào lúc mà Cale cất lời, cậu đã nhận ra ý định của cả nhóm.
Con chim xương đen đang dần chuyển động, nhưng nó chuyển động không phải là bởi vì Cale.
“Được thôi. Lĩnh vực mà tôi giỏi nhất là sai khiến xương cốt mà.”
Mary đang điều khiển nó.
Cô vừa tăng kích thước một mũi tên lên, đồng thời cũng khiến con chim xương đen nhẻm di chuyển. Một chốc sau, cô nói gọn lỏn một câu.
“Trước đây thầy của tôi đã từng nói điều này.”
“Gì cơ? Thầy của cô á?”
Cale bối rối hỏi lại. Một câu đố lắt léo bỗng nảy lên trong đầu cậu.
Chiêu hồn sư cuối cùng trước Mary nổi tiếng là người đã biến sa mạc của Vương quốc Caro trở thành Vùng đất Chết trước lúc biến mất khỏi thế giới.
Và Mary đã tái sinh trở lại với thân phận là một chiêu hồn sư ở Vùng đất Chết.
‘Có lẽ nào?’
Một giả thiết thoáng lướt qua tâm trí Cale, nhưng Mary đã thẳng thừng bác bỏ ý nghĩ đó bằng một biểu cảm điềm tĩnh hơn bao giờ hết.
Cô ấy chỉ là đang đề cập đến cuốn sách về chiêu hồn sư mà cô đã nhận được từ thị trưởng Dark Elf, cũng là cha của Tasha.
“Tôi coi vị chủ nhân trước và tác giả của cuốn sách mà tôi tự học như những người thầy của mình.”
Đây là lần đầu tiên Cale được nghe những điều này.
Có thể đây là những câu chuyện, à không, là mảnh đời của những nhân vật mà Cale không biết đến vì cậu mới chỉ đọc tới quyển thứ năm của “Sự Ra đời của một Anh hùng”.
Ùnggggg-
Luồng ma thuật của Honte cứ thế phát triển hơn nữa.
Thế nhưng, thứ ánh sáng màu đen cũng đang càng lúc càng tỏa ra trên cơ thể của con chim xương màu đen. Không chỉ vậy, mũi tên đen cũng mỗi lúc một trở nên lớn hơn. Con chim xương đen gấp rút lao thẳng về phía Honte.
Mary nói với Cale, hồi tưởng lại dòng quá khứ.
“Ở trang đầu tiên của cuốn sách, thầy của tôi viết rằng chiêu hồn sư yếu hơn hắc pháp sư. Người còn viết bởi vì tử mana nên các chiêu hồn sư sẽ phải hứng chịu nỗi đau đớn suốt cuộc đời của họ.”
Các chiêu hồn sư phải sống chung với sự giày xéo xác thịt đến hết đời, dù rằng thân thể họ đã suy yếu hơn hẳn bởi tử mana.
“Tuy nhiên, hắc pháp sư thì khác. Kể từ thời điểm mà họ tiếp nhận hắc thuật, họ không còn cảm nhận được nỗi đau nữa.”
Các hắc pháp sư mạnh hơn các chiêu hồn sư; đã thế, thân thể chúng cũng không phải nếm trải thứ cảm giác đớn đau khủng khiếp giống họ.
Lúc trước, khi thị trưởng Dark Elf giải thích về hắc pháp sư và chiêu hồn sư cho Mary, ông đã đọc nội dung phần đầu tiên của cuốn sách ấy cho cô. Thông tin đó vẫn còn vương vấn mãi trong tâm khảm của Mary.
Giây phút đó, là lần đầu tiên cô ấy thừa nhận lý do tại sao bản thân lại chọn trở thành một chiêu hồn sư
Cô đã phải trải qua vô vàn cơn đau, thậm chí là kinh qua cái chết khi bản thân mới chỉ vỏn vẹn mười tuổi.
Chính vì vậy nên từng câu chữ được để lại bởi vị chủ nhân của cuốn sách hằn sâu vào trong tâm trí cô.
“Tiếp nhận tử mana đồng nghĩa với việc phải chịu đựng nỗi thống khổ của những người đã chết, đồng thời nhận lấy khao khát sự sống bất tận của họ. Bởi lẽ đó nên các chiêu hồn sư luôn luôn phải cam chịu nỗi đau thể xác, và cũng vì vậy nên họ…”
Mary vẫn chưa thể nào quên được giọng nói bảo cô hãy vượt qua sa mạc trước của người mẹ quá cố.
“… Lại cảm kích vì còn được sống và mang nặng lòng biết ơn với những người đã ra đi. Đó là điều mà các chiêu hồn sư sẽ mãi mãi ghi nhớ qua những cơn đau không dứt.”
Mary đã lựa chọn trở thành một chiêu hồn sư ngay khi cô nghe được câu nói ấy.
Và cô chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình.
Lát sau, giọng của Cale chợt vang lên.
“Suy nghĩ của cô chính là đáp án chính xác. Hãy cứ làm những gì mà cô muốn đi.”
‘Tôi biết rồi.’
Cô thầm đáp lại trong đầu và bắt đầu cử động bàn tay của mình. Bàn tay của cô vung lên tuyệt đẹp trong không trung, duyên dáng hệt như một vị nhạc trưởng tài ba.
Một tiếng gào như quát vọng đến tai Cale ngay lúc đó.
“Không được! Mau giải cứu Honte!”
Cale cúi đầu xuống phía dưới. Quả nhiên là giọng của Hoàng Tử. Đó là một lời mệnh lệnh mạnh mẽ đến mức khiến Cale phải giật mình, nhưng chẳng mấy chốc sau hắn đã quay đi nơi khác.
Bởi vì Hoàng Tử Adin không thể chỉ tập trung vào mỗi con chim xương đen.
Một người xuất hiện trước mặt Hoàng Tử, đúng như những gì Cale đã chờ đợi.
“Quên ta rồi à?”
Hắn ta có thể nhìn thấy một luồng aura đen kịt. Sứ giả áo đen dễ dàng vượt qua các pháp sư và kỵ sĩ, rồi tức tốc lao đến tên Hoàng Tử với một tốc độ cực nhanh. Khóe môi Choi Han khẽ nhếch lên.
“Điện hạ! Ngài phải trốn khỏi đây!”
“Mau kích hoạt lá chắn!”
Mặc cho những kẻ xung quanh liên tục la lối bảo hắn hãy trốn thoát, Adin vẫn chỉ mở miệng ra và nói ba chữ.
“Cứu lấy Honte.”
“Điện hạ!”
“Các ngươi phải cứu hắn!”
Adin chẳng buồn liếc qua Choi Han.
Ánh mắt hắn chỉ hướng lên bầu trời, làm ngơ đống hỗn độn chung quanh cùng những thuộc cấp đã gục xuống sau khi cố ngăn chặn Choi Han đang tiến tới.
Ùnggggg-
Thần chú khổng lồ của Honte rúng động, cứ như đang chuẩn bị cho một đòn tấn công vô cùng khủng khiếp.
Con chim xương cùng mũi tên, hai thứ đen nhánh đồ sộ phóng tới gần thần chú cùng lúc đó.
“Ha ha ha! Có thế chứ, đến đây nào!”
Honte vươn cả hai cánh tay ra, triệu hồi càng nhiều mana đen hơn và cô đặc chúng lại.
Ùnggggg-
Cale cúi đầu xuống.
Không khí xung quanh dao động vào giây phút Mary và Honte áp sát lại đối phương.
Có một điều đã xảy ra vào thời điểm ấy.
– Nhân loại! Đừng có dùng khiên của ngươi! Ta biết tỏng là ngươi còn yếu lắm! Để ta làm cho!
Rồi lát sau, một tấm khiên bạc lớn đã bọc lấy con chim xương đen.
Và Mary từ tốn cất lời.
“Chúng ta sắp sửa đâm vào hắn ta.”
“Tiến lên!”
Mana màu đen của Honte biến thành một con rắn chín đầu và bắn về phía họ.
Xìi- Xìi-
Mấy cái đầu của nó rít lên đầy đe dọa, nhe nanh ra như đang cố gắng nuốt chửng, ăn tươi nuốt sống con chim xương đen.
Có điều, mỏ và vuốt của con chim xương đen cũng đã nhắm vào cổ con rắn.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cale nhíu mày trước vụ nổ. Khói đen và ánh sáng nổ ra tứ phía, dù vậy nhưng con chim xương vẫn thuận lợi tới gần Honte mà không bị cản đường.
Rắc.
Một số vị trí trên tấm khiên đã vỡ ra, những khúc xương của con chim xương đen cũng bắt đầu nứt gãy.
Thế mà, con chim vẫn không hề ngừng lại.
Vào khoảnh khắc đó, Mary và Raon đồng thanh nói cùng một lúc.
– Nhân loại, có gì đó lạ lắm!
“Có cái gì đó không đúng ở đây.”
‘Sao cơ?’
Khung cảnh tiếp theo khiến mắt Cale mở lớn.
Chỉ cần tiến xa thêm một chút nữa thôi, là mỏ của con chim xương đen đã có thể ngoạm lấy và giật đứt cổ của tên Honte.
Song, cậu lại trông thấy một thứ hết sức kỳ dị.
‘… Vẫn còn mana đen quấn quanh hắn ta?’
Hắn vẫn còn một lượng lớn mana đen cho dù đã tạo ra con rắn chín đầu kia, trông như thể là hắn sắp sửa thi triển nhiều thần chú thêm nữa.
Giây phút ấy.
Honte mở miệng nói.
“Hẹn gặp ở thủ đô nhé.”
‘Hả?’
Trước khi Cale có thể thốt ra, luồng mana đen kịt đã lóe lên và câu thần chú được kích hoạt.
Ùnggggg-
Câu thần chú nhanh chóng xuất hiện.
Hoàng Tử Adin.
Khu vực xung quanh hắn bắt đầu phát sáng rực rỡ, bởi vì Honte đã sử dụng ma thuật lên Hoàng Tử.
‘Dịch chuyển.’
Kia chắc chắn là phép dịch chuyển.
Cale theo phản xạ hét lên.
“Raon!”
– Ta biết rồi!
Raon ngay tức khắc di chuyển để chặn lại ma thuật dịch chuyển.
Kể từ sau khi học được kỹ năng thi triển ma thuật thần tốc trong trận chiến với tên Rồng lai, giờ đây Raon có thể triệu hồi ma thuật nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Chưa hết, Choi Han lúc này cũng đẩy nhanh tốc độ của cậu ta lên.
Đó là bởi cậu nhận ra được ánh sáng từ phép dịch chuyển.
Cale gào to.
“Mary, tăng tốc! Bắn tên đi!”
Nếu đã như vậy, thì họ chỉ việc trừ khử kẻ đã phát động câu thần chú, và câu thần chú sẽ tự khắc dừng lại.
Đó chính là cách thức nhanh nhất để giải quyết việc này.
Sớm thôi, con chim xương đen sẽ ngoạm vào cổ của Honte.
Chính vào thời khắc đó.
Một tiếng hét vang lên, thu hút sự chú ý của Cale và Raon.
Là tiếng hét của người cảm nhận được có sự khác thường khác một chút so với điều Raon đã cảm thấy.
Cô hét lên vì bản thân cô là người duy nhất nhận ra được nguồn gốc của sự quái dị trước mặt.
“Là một vụ nổ!”
Nỗi xúc động hiện tại của Mary thật không giống với dáng vẻ vô cảm thường ngày của cô ấy một chút nào.
Âm giọng của cô chứa đầy sợ hãi.
‘Không được tấn công!’
Mary đã nhận ra rồi.
‘Chúng ta, chúng ta tuyệt đối không được tấn công thứ đó.’
“Đó, đó là đánh bom cảm tử đấy!”
Raon giật mình trước tuyên bố của cô.
Choi Han, người đang ở dưới mặt đất và không thể biết được diễn biến của cuộc chiến ngay phía trên mình, cũng khựng lại khi cậu lướt qua tên Đoàn trưởng Đoàn Kỵ sĩ. Hoàng Tử hiện giờ đang ở ngay trước mặt cậu. Cậu có thể thấy vẻ mặt của tên Hoàng Tử thay đổi.
“Ài, tiếc thật đó.”
Hoàng Tử Adin đang đứng trên trận pháp dịch chuyển thốt lên đầy tiếc nuối.
Thái độ của hắn thay đổi xoành xoạch, tưởng chừng như kẻ trước đó luôn mồm hò hét phải cứu lấy Honte không phải là hắn vậy.
Ngoài ra, cậu cũng trông thấy có một số kẻ khác nhận được ma thuật dịch chuyển của Honte ngoài Adin.
Những vị thủ lĩnh của Đế quốc, những tên thủ lĩnh của tộc Sư tử đã trốn chạy thật xa, và cả những người của Vương quốc Caro. Tất cả đều nhận được phép dịch chuyển của Honte.
“C, cái gì đây?”
“Thứ này đột nhiên xuất hiện!”
“Không lẽ Honte đã thi triển nó sao? Đây, đây chính là cấp độ của một vị đại pháp sư!”
Đó là thuật dịch chuyển cho phép di chuyển cùng lúc một lượng lớn người đứng ở những vị trí khác nhau. Một loại phép cực kỳ khó thực hiện, ngay cả khi chỉ có vài ba người đứng trong cùng khu vực dịch chuyển.
Mặc dù thế, Choi Han không khựng lại bởi vì điều này.
“Chà, đành vậy thôi.”
Mà cậu bị bối rối bởi vì phản ứng lạ lùng của Hoàng Tử Adin.
“Tiếc thật đấy.”
‘Cái gì đáng tiếc cơ?’
Trong đầu Choi Han có một vài thắc mắc, nhưng cậu vẫn cố gắng tóm lấy tên Hoàng Tử.
Chợt, ngay vào thời khắc ấy.
“Dừng lại!”
Giọng Cale phát ra thông qua ma thuật khuếch đại trên người cậu.
Cậu cũng nghe thấy tiếng của Raon vọng lên trong tâm trí bản thân lúc đó.
– L, làm thế nào mà điều này lại có thể xảy ra được!
Rồng con đã vô cùng kinh ngạc.
‘Sao vậy?
Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?’
Dẫu cho tâm trí đang vô cùng hoang mang, nhưng Choi Han vẫn không ngừng bước. Cậu thấy Hoàng Tử Adin khẽ lẩm bẩm vài điều.
‘Tiếc thật đấy. Toàn bộ bọn chúng đều sẽ chết hết. Sẽ ngốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để tuyển mộ lại chúng một lần nữa.’
Adin liếc nhìn Choi Han, cười lớn và ra vẻ ngậm ngùi nuối tiếc. Tuy nhiên, mồm hắn nói một đằng, mặt thì nói một nẻo. Gương mặt của hắn như đang nói rằng: đó không phải việc của hắn ta.
‘Gì cơ?
Mọi người sẽ chết sao?
Tuyển mộ lại bọn chúng? Tuyển mộ cái gì?’
Choi Han quay đầu và ngước lên bầu trời.
Thu vào tầm mắt cậu là con chim xương đen bỗng nhiên rút về.
Cale nhìn chằm chằm Honte trong lúc Mary cho con chim xương đen rút lui.
Tên đó đang cười khùng khục.
“Khư ha ha ha! Không tệ đối với một chiêu hồn sư sơ cấp.”
Hắn dang tay ra, mở rộng cái cơ thể từ lâu đã không còn chứa đựng sự sống.
“ ‘Ta’ hiện đang ở thủ đô. ‘Thứ này’ chỉ là một cái vỏ mà thôi.”
Và rồi, cả thân thể hắn bắt đầu rơi xuống.
Hắn rơi xuống, rơi xuống mãi, như một con rối đứt dây, không ngừng lao về phía Toonka và quân đội của Vương quốc Whipper – lực lượng đến để viện trợ cho Cale, cũng như lũ binh lính Đế quốc – những kẻ đang cầm chân họ lại.
Cả người hắn rơi vùn vụt không ngừng.
Sự sống trong mắt của Honte chậm rãi mờ đi.
‘Thứ’ đó nói lời cuối với Cale trước lúc sự sống hoàn toàn tiêu tan.
“Đây là một món quà. Một món quà cho chiêu hồn sư của ngươi. Cứ coi nó như là một sự trải đời đi nhé.”
Sau đó hắn ta cười khúc khích.
“Ta sẽ dành tặng ngươi tử mana của toàn bộ những kẻ đang ở đây.”
Crắc.
Tia sáng cuối cùng của sự sống vụt tắt khỏi đôi mắt của Honte, và vị trí nơi trái tim hắn bị banh ra.
Một thứ đen sì dần lộ ra qua khe hở.
Hai sinh vật thoáng trông thấy thứ đó, đã ngay tức khắc phản ứng lại.
“Không được! Thứ đó khủng khiếp lắm!”
– Nguy rồi! Thứ đó không chỉ tương tự với lõi của con golem! Mà còn nguy hiểm hơn nhiều!
Giọng nói hốt hoảng của Raon và Mary đồng loạt vang lên.
Còn Cale chỉ im lặng quan sát cơ thể của Honte thực sự, người đã ra đi một cách oan uổng rơi xuống cùng sự biến mất của lão Tháp Chủ kia. Và trong lúc đó, cậu cũng trông thấy cảnh tượng trên mặt đất phía dưới mình.
Cậu có thể thấy một tên Hoàng Tử đang trốn thoát.
Là một rừng người, lực lượng phía Vương quốc Whipper cùng binh lính Đế quốc lẫn lộn với nhau.
“Chết tiệt thật!”
Cale nắm chặt lấy dây cương của con chim xương đen.
Trong thoáng chốc, cậu đã lao vụt xuống dưới.
Trên thân của con chim, cậu quay đầu sang bên cạnh.
Chỉ có một cái xác không hồn đang rơi.
Từ hốc mắt của Honte là từng giọt máu đang lũ lượt chảy xuống.
Cùng lúc ấy, cơ thể của cậu run rẩy không ngừng.
“Chết tiệt!”
Cổ của Cale nổi rõ những đường tĩnh mạch. Cậu vươn tay xuống dưới.
Một tia sáng bạc bắt đầu tuôn ra.
Quả bom bên trong cơ thể của Honte phát nổ ngay khoảnh khắc đó.
Bùuuuuuuuuum-!
Trong giây phút ấy, thính giác và thị giác của mọi người ở đó đều bị vô hiệu hóa tạm thời. Họ không thể nhìn hoặc nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa.
Cũng như Ngọn lửa Hủy diệt của Cale lúc trước, một ánh sáng đen mang điềm gở đã giáng xuống mặt đất, chỉ khác rằng nó đang nhắm đến con người thay vì bọn golem.