Bộp, bộp.
Cảm giác có người đang tát vào má khiến Cale nhăn mày.
Bộp, bộp.
Bàn tay thô lỗ đó vẫn không ngừng tát khiến sự khó chịu bên trong cậu ngày càng dâng trào.
‘Mình nhớ là mình đã ngất nhưng ai đang tát vào mặt mình vậy?’
“Haaaa.”
Cale thở dài một tiếng rồi chậm rãi mở mắt .
Nhưng khung cảnh phía trước lập tức khiến cậu trở nên bối rối.
“… Cái quái gì đây?”
“Kim Rok Soo! Tên khốn nhà cậu, mau tỉnh táo lại đi!”
“Hử- Jung Soo, sao cậu lại ở đây?”
Cale giật mình và đưa tay chạm vào cổ.
‘Cái giọng nói này là-
Giọng của Kim Rok Soo mà.’
Người đang hiện diện trước mặt cậu là Choi Jung Soo, người đã gia nhập công ty cùng lúc với cậu. Và cậu ta trông trẻ hơn so với hình tượng mà Cale nhớ. Cái khuôn mặt ngơ ngác không hay biết sự đời này chắc chắn là của tên này khi cậu ta ở độ tuổi đôi mươi.
Cale cảm thấy trán nóng rần, rồi cậu lấy tay xoa má. Thì ra trán cậu đang chảy máu.
Sau đó cậu cúi đầu xuống và phát hiện bộ trang phục đi làm màu đen được làm từ chất liệu cao cấp của mình bị rách ở nhiều chỗ, còn bản thân thì bê bết máu tươi.
“À.”
Cale vẫn nhớ như in những việc đã xảy ra tại thời điểm này.
Đồng thời, Choi Jung Soo cũng đỡ cậu dậy.
“Này! Mau đi thôi! Tại sao một kẻ chỉ chuyên sử dụng đầu óc như cậu lại ra chiến trường thay vì ở lại hậu tuyến? Đồ đần! Cậu nghĩ rằng việc cậu ra đây sẽ giúp ích gì cho bọn tôi à?”
“Xê ra đi.”
“Gì cơ? Tên khốn, nghe tôi nói này, đây không phải là lúc để đi chệch hướng khỏi kế hoạch ban đầu đâu.”
‘Tôi biết mà.
Tôi biết hiện giờ không phải là lúc để làm việc đó.’
Cale nhấc người dậy và quay lại phía sau.
Hiện ra trước mắt cậu là cái tòa nhà mà họ phải chật vật lắm mới có thể xây dựng được đang bị phá hủy, trong khi bọn quái vật thì không ngừng chui ra khỏi một cái lỗ đen trên bầu trời.
Cậu còn trông thấy cả bầu trời Hàn Quốc đang bốc cháy.
‘Khỉ gió thật.’
‘Là thời điểm đó.’
Đó là chuyện đã xảy ra khi mà cậu gia nhập cái ‘công ty’. Diễn ra ngay năm đầu tiên mà cậu gia nhập.
Bọn quái vật cấp 1 đột nhiên xuất hiện ở khu vực C-1 của Hàn Quốc.
Bang hội của các năng lực gia chịu trách nhiệm khu vực này và mấy tên khốn thợ săn đều bỏ trốn hết, bỏ lại các nhân viên của công ty để họ tự mình cầm cự cho đến khi có người của chính phủ đến.
“… Trưởng nhóm.”
Kim Rok Soo, hay hiện tại là Cale có thể nhìn thấy trưởng phòng và các tiền bối từ năm làm việc đầu tiên của cậu. Tất cả bọn họ đều dồn hết tập trung vào việc phòng thủ để ngăn cản bọn quái vật lại.
Vốn dĩ hồi đó cậu đã rất yếu rồi.
Sau này thì năng lực của cậu mới được kích hoạt hẳn hoi, nhưng bây giờ thì cậu chỉ là một một tấm chiếu mới mà thôi.
Đó là lý do tại sao cậu không thể làm gì khác ngoài trốn chạy.
“He he-”
Cale theo tự nhiên mà nhận ra điều đó.
‘Mình đang mơ.
Nhưng sao cứ nhất thiết phải là cái giấc mơ chết tiệt này chứ.
Và vì sao mình lại mơ thấy việc này sau khi ngất xỉu giữa cuộc chiến của mình với Đế quốc và Honte?’
‘Ê! Nhanh cái chân lên! Cái tên khốn ngu ngốc vẫn còn chưa kích hoạt năng lực của bản thân kia! Nếu cậu mà không phải là đồng nghiệp năm nhất duy nhất của tôi! Hầy!”
Choi Jung Soo cằn nhằn và kéo cậu ra khỏi đây. Cùng lúc ấy, Cale nhớ lại những lời mình đã nói trong quá khứ.
Kim Rok Soo ở cái độ tuổi hai mươi đã nói như thế này.
‘Tôi sẽ giết hết bọn khốn chết tiệt đó và trở thành một tên lười biếng trong suốt quãng đời còn lại bằng tiền lương hưu của chính mình.’
‘Tôi chắc chắn sẽ không nương tay.
Sẽ giết hết tất cả bọn quái vật.
Tôi cũng sẽ giết mấy tên thành viên của bang hội năng lực gia, lũ đã nhận hết đống lợi thế mà chúng ta đã đưa cho để bảo vệ thường dân và phòng thủ đám quái vật nhưng lại cong chân chạy trốn ngay thời điểm chúng ta thực sự cần họ.
Tôi sẽ chôn sạch bọn đó.’
‘… Và tôi sẽ sống yên bình trong một thế giới thanh bình.’
Cale lặp lại những lời ấy không khác một chữ.
“Tôi sẽ giết hết bọn khốn chết tiệt đó và lập tức nghỉ ngơi.
Tôi chắc chắn sẽ sống một cuộc sống yên bình.”
Đế quốc và Arm.
Hà cớ gì mà thế giới này lại có nhiều tên khốn chết tiệt không xứng được gọi là con người vậy chứ?
“Làm sao có thể tồn tại lắm kẻ còn tệ hơn mình vậy nhỉ?!”
Ngay khi Cale, không, khi Kim Rok Soo khoảng hai mươi tuổi hét hét lên điều đó, cậu trông thấy ánh mắt Choi Jung Soo đang hướng về mình.
Choi Jung Soo đã trả lời lại rằng.
“Tên khốn nhà cậu, mau câm miệng lại đi! Đi mà chăm sóc cho bản thân cậu tốt hơn ấy!”
“He he he.”
Cale bật cười và thản nhiên nói lại với anh bạn mới của cậu, Choi Jung Soo.
“Người nên làm điều đó trước là cậu mới phải.”
“Tôi làm điều đó tốt hơn cậu nhiều đấy.”
Cale không thể nhịn cười nổi trước câu trả lời của Choi Jung Soo.
‘Vậy tại sao người làm điều đó tốt hơn tôi lại chết trước tôi vậy?’
Cale cực kỳ khó chịu. Cậu đã nhận thức rõ ràng rằng đây là một giấc mơ vào khoảnh khắc trông thấy Choi Jung Soo, các tiền bối, và trưởng nhóm cũ của cậu. Điều này chẳng hợp lý một chút nào cả.
Đó là điều mà Kim Rok Soo ở độ tuổi khoảng ba mươi và giờ đây, là một trưởng nhóm, không bao giờ hình dung ra được.
Choi Jung Soo đáp lại.
“Ê! Cậu có biết tôn chỉ của trưởng nhóm chúng ta là gì không?”
‘Sao lại không chứ?’
Cale còn biết rất rõ cái tôn chỉ ấy nữa là đằng khác.
“Còn sống là điều tuyệt nhất! Tại sao cậu lại không để điều đó trong lòng, hả?”
Cậu quả thực là đã khắc sâu điều đó vào trong lòng.
“Này, trưởng nhóm có nói rằng anh ấy sẽ làm chủ một trang trại một khi về hưu đấy. Còn tôi thì sẽ làm chủ một cái vườn cây ăn quả ngay sát bên trang trại.”
Khi đó, cậu đã chế giễu Choi Jung Soo.
‘Sao mà cậu có thể nói một điều điềm nhiên đến thế giữa cái tình thế như này vậy?’
Choi Jung Soo đã bật ra tiếng cười dửng dưng độc đáo của cậu ta trong lúc trả lời.
Cậu ta nói ra điều giống hệt với điều mà cậu nói ở trong giấc mơ này.
“Thế cậu muốn làm gì?”
‘Còn có thể là gì được nữa cơ chứ?
Tôi muốn trở thành một tên lười biếng.
Chết tiệt.’
Cale cảm thấy sự khó chịu và giận dữ của mình đang dâng trào cùng với những cảm xúc ẩn sâu bên trong, chính điều đó lại càng khiến cho cậu càng trở nên tức giận hơn.
Cậu nhắm mắt lại. Sau đó hét lên thật to.
“Chết tiệt! Mình sẽ tiêu diệt hết tất cả bọn chúng!”
Và rồi cậu mở mắt ra.
Cậu không kiềm được mà chớp mắt.
Cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Những tòa nhà đang lần lượt sụp đổ xuống, các nhân viên của công ty, cũng như các thường dân đang chạy trốn đều không còn nữa.
Thay vào đó, cậu nhìn thấy một thứ khác.
Cale vô thức mỉm cười.
“… N, nhân loại?”
Cậu có thể thấy một đôi mắt xanh dương đậm tròn xoe trước mặt mình. Đồng thời cậu còn có thể thấy một cái chân trước đang run lên vì bị sốc. Cái chân trước đó đã ngừng run rẩy lại khi mà nó cố đặt một cái khăn lên trên trán của Cale.
Cậu bắt đầu suy nghĩ.
‘A, cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi.’
Chính vào khoảnh khắc ấy.
– Thật dữ dội làm sao.
‘Hửm?’
Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên Cale sẽ làm là cố xem cậu có thể nhìn thấy những gì.
Thứ nhất, cậu có thể thấy Raon đang bị sốc cũng như là Phó Đội trưởng Hilsman thì cầm một cái chậu nước với cái khăn ở trong đó.
Cậu quay đầu sang phía bên cạnh và nhìn thấy một cái bàn tròn nho nhỏ.
Thánh tử Jack và Clopeh Sekka ngồi ở cái bàn đó trong khi màn hình của thiết bị liên lạc bằng hình ảnh đang được kết nối với Vương Thái tử Alberu.
– Câu nói mớ đỉnh đấy.
Trông Alberu có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Nhiều người sẽ nghĩ rằng anh trông giống như là một cụ ông nhân hậu đi cùng với đứa cháu của mình trong một chuyến đi thực địa. Alberu lên tiếng nói chuyện cùng với cái nụ cười nhân từ đó trên khuôn mặt của anh.
– ‘Chết tiệt! Mình sẽ tiêu diệt hết tất cả bọn chúng’ là điều mà cậu đã nói, có phải không?
‘A, mình nói nó thành tiếng rồi.’
Cale bình tĩnh gật đầu.
“Cũng đã được một khoảng thời gian rồi, thưa điện hạ. Có vẻ như là tôi đã nói ra sự thật trong lúc ngủ.”
Vương Thái tử Alberu không tài nào che giấu nổi sự sửng sốt của anh ấy.
Anh đã xem cái video của Clopeh và được thông báo về tình hình từ Rosalyn và Choi Han.
Tuy nhiên, người sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả những việc này sau khi tỉnh dậy vì bị ngất xỉu thì lại nói rằng: ‘cũng đã được một khoảng thời gian rồi nhỉ.’ Vương Thái tử vô thức đặt câu hỏi dù Clopeh và những người khác vẫn còn đang ở trong phòng.
– Vậy cậu định làm gì sau khi tiêu diệt hết bọn chúng?
Cale quan sát xung quanh.
Mọi người đều ổn. Đó mới chính là điều quan trọng nhất.
Họ đang ở trong một cái trại lính nhỏ.
Cale trả lời câu hỏi của Vương Thái tử.
“Sống làm một tên lười biếng, thưa điện hạ.”
Sự im lặng bao trùm bên trong cả trại lính.
Ngay cả Clopeh cũng phải lắc đầu bất lực với Cale.
“Trông cậu có vẻ vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Tôi đoán là cậu chủ Cale cũng vẫn chỉ là một con người mà thôi. Sau cùng thì anh hùng cũng chỉ là con người thôi nhỉ? Ha ha ha!”
Phó Đội trưởng Hilsman tham gia vào cuộc đối thoại như thể đã đến lượt của mình vậy.
“Đôi khi cậu ấy sẽ hành xử như vậy đấy.”
Cale phớt lờ hết ánh nhìn của tất cả bọn họ. Vương Thái tử Alberu, người đã biết về niềm khát khao bấy lâu nay của Cale, đang cười với một vẻ mặt như muốn nói ‘tệ thật đấy’, nhưng cậu cũng phớt lờ điều đó nốt và lên tiếng.
“Choi Han, Mary, và Quý cô Rosalyn đi rồi sao?”
Raon đáp lại.
“Đúng rồi! Ba người họ đã đi đến Đại Ngàn trước rồi!”
Trước khi ngất đi Cale đã cho họ biết.
Cậu nói rằng ba người bọn họ cần phải đi đến Đại Ngàn trước.
Cale cảm thấy hài lòng khi tổ hợp tốt nhất cho việc này đã di chuyển trước. Ba người bọn họ sẽ ngăn cản không cho kịch bản tệ nhất có thể xảy ra.
Ánh mắt của cậu hướng về phía Alberu đang ở phía bên kia màn hình của thiết bị liên lạc bằng hình ảnh. Alberu ngay lập tức cất lời khi mà mắt của hai người họ chạm nhau.
– Cậu mới chỉ ngất có ba tiếng thôi.
“Đã ba tiếng rồi sao, tôi hiểu rồi.”
Alberu mỉm cười trước câu nói của Cale. Anh biết rõ tên này muốn nói đến điều gì.
– Vương quốc Breck, Vương quốc Whipper, và Vương quốc Roan, và cả ba Vương quốc phía Bắc đều sẽ đưa ra lời tuyên bố vào tối nay.
‘Đúng như dự đoán.’
Cale chắc chắn rằng Alberu sẽ không chỉ ngồi yên trong ba giờ đồng hồ vừa rồi.
– Chúng ta sẽ thông báo rằng hắc thuật đã tái xuất trên thế giới.
Cale ngồi dậy ở trên giường.
Alberu tiếp tục nói.
– Chúng ta cũng đang liên lạc với các nhà thờ. Họ sẽ giúp đỡ chúng ta nếu như thứ đó bị tiết lộ ra rằng thực ra nó chính là hắc thuật.
“Tôi cho là điều đó sẽ tốn chút thời gian đúng không, thưa điện hạ?”
– Đúng vậy. Đế quốc sẽ kiên quyết phủ nhận chuyện đó. Nó sẽ khiến cho việc lực lượng của các nhà thờ tham gia vào trở nên khó khăn hơn. Và điều quan trọng nhất…
Aleru ngừng nói lại trong chốc lát.
Cale bước xuống giường và đứng thẳng. Và rồi cậu vuốt thẳng lại các góc quần áo của mình.
Điều quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác hiện giờ.
Điều mà Vương Thái tử sắp nói.
Điều mà còn quan trọng hơn tuyên bố về sự trở lại của hắc thuật, hơn cả việc tiêu diệt Hoàng Tử và Tháp Chuông của Nhà giả kim, cũng như việc nhận sự trợ giúp từ các nhà thờ. Chỉ có duy nhất một điều mà thôi.
“Giờ tôi sẽ đến Đại Ngàn.”
Nơi mà bây giờ đang diễn ra trận chiến mới chính là quan trọng nhất.
Alberu mấp máy miệng mấy lần mà không nói điều gì cả. Anh ấy đã chứng kiến những điều mà Cale có thể làm trên chiến trường. Hơn nữa, không nhất thiết phải nhìn thấy trực tiếp nhưng anh thậm chí vẫn có thể hình dung ra được ảnh hưởng của nó lên tên này.
Song, họ cần sức mạnh của Cale trong trận chiến này, đặc biệt là thứ sức mạnh có thể tiêu diệt bọn golem.
Vương Thái tử cũng có điều mà anh muốn nói, nhưng anh không chắc có nên nói điều đó ra ngay bây giờ hay không, nên anh chỉ có thể mấp máy miệng. Anh thấy Cale đang nhìn mình.
Cale hờ hững hỏi một câu.
“ Hiện Vương quốc Roan có đang ổn không, điện hạ?”
Vương quốc Roan đã lựa chọn không tham chiến.
Tuy nhiên hiện giờ họ lại ở giữa một cuộc chiến. Vương Thái tử không còn cách nào khác ngoài việc trở thành trung tâm của nó.
Điều này xảy ra là bởi vì hiện tại, ở lục địa phía Tây này, Vương quốc Roan là đất nước mạnh chỉ sau Đế Quốc.
Alberu cười khúc khích và đáp lại.
– Quan tâm bản thân cậu trước đi, tên khốn ngu ngốc.
Cale chỉ gật đầu và ra hiệu cho Raon.
Raon ngay lập tức kích hoạt trận pháp dịch chuyển. Thánh tử Jack cũng bước vào trong trận pháp, rồi Cale búng tay về phía Hilsman.
Sau đó cậu nhìn về phía Clopeh và hỏi.
“Anh biết bản thân cần phải làm những gì rồi đúng chứ?”
“Đương nhiên rồi thưa ngài Cale. Tham mưu trưởng Harol và Nguyên Soái Toonka gửi lời xin lỗi vì đã không thể đến tiễn ngài.”
Clopeh lùi lại khỏi trận pháp dịch chuyển như thể đó là chuyện đương nhiên.
“Tôi sẽ chăm sóc công việc liên quan đến Lâu đài Maple một cách thỏa đáng.”
Cale cảm thấy hơi ngờ vực sau khi nhìn thấy nụ cười của Clopeh. Harol chắc hẳn có thể xử lý Clopeh thích đáng, nhưng cậu có chút lo lắng vì cậu chưa bao giờ lường trước được những dự tính của Clopeh.
Ngay lúc đó.
– Cậu không cần phải lo cho Lâu đài Maple, bởi đại diện của các vương quốc đồng minh cũng sẽ đến đó. Tất cả bọn họ sẽ có mặt ở đó trong khoảng một giờ tới.
Alberu điềm nhiên thêm vào.
Cale cảm thấy nhẹ nhõm.
‘Nếu vậy thì mọi thứ tạm coi là ổn rồi.’
Alberu nói thêm một vài điều còn Cale cũng yêu cầu thêm một số thứ.
– Cậu nghĩ xa đến vậy luôn sao?
Alberu tỏ ra ngạc nhiên và vui vẻ giúp đỡ.
-Ta sẽ ngay lập tức chuẩn bị.
Lúc đó, ngay khi nghe Alberu bảo rằng đã thu xếp mọi thứ ổn thỏa cả rồi, Cale đã định mở miệng nịnh nọt Alberu vài câu.
– Vậy, khi nào đến Đại Ngàn thì liên lạc cho ta nhé. Gặp lại cậu sau.
Cụp.
Alberu vậy mà đã ngắt liên lạc.
“Nhân loại! Vương Thái tử vẫn không hề thay đổi nhỉ!”
‘Đúng vậy.’
Cale thở dài và ra hiệu cho Raon để kích hoạt trận pháp dịch chuyển.
Raon quan sát mặt và cơ thể của Cale một lượt trước khi gật đầu với vẻ mặt hài lòng.
“Chúng ta đi thôi nào!”
‘Đúng vậy, đi thôi.
Quay lại chiến trường nào.’
* * *
Cale nhắm mắt lại sau khi nhìn thấy cảnh tượng thay đổi. Cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ xảy ra với cơ thể của mình và nhanh chóng mở mắt.
Và rồi cậu đã thấy được.
“… Raon, nơi đây là đâu vậy?”
“Bầu trời đó!”
Họ đã dịch chuyển đến bầu trời.
Cale cảm nhận được sự trống rỗng dưới chân.
“Rosalyn thông thái đã nói ta hãy đến đây!”
Sau khi trông thấy khung cảnh ở trước mắt, Cale hỏi lại một lần nữa.
“Nơi đây là đâu vậy?”
Lần này thì cậu nghe thấy một câu trả lời khác.
Cậu biết đây là bầu trời, nhưng cái bầu trời này là bầu trời nào đây?
“Là khu 8 của Đại Ngàn! Cô ấy đã nói chúng ta hãy đến đây!”
Không phải là Khu 7 đã bị Đế quốc xâm lược, mà Khu 8 ở phía dưới nó.
Cale có thể nghe thấy giọng của Hilsman và Thánh tử Jack vang lên từ phía sau lưng.
“Ôi trời ơi! Cái gì đây-”
“Ôi thần linh ơi.”
Tuy nhiên, Cale không có thời giờ để xem xét hai người bọn họ.
Cale cuối cùng cũng hiểu được vì sao Rosalyn lại bảo bọn họ đến nơi này.
“Mấy tên hắc pháp sư đó khốn nạn đó.”
Nhiều phần khác nhau của Khu 7 đang bị cháy.
Nhưng, thứ gây chú ý cho Cale lại là những con golem màu đen có dạng người.
Có tổng cộng bốn con golem.
Bọn golem cao xấp xỉ hai mươi mét này đang canh chừng bốn hướng Bắc, Nam, Đông, và Tây của Khu 7 cứ như thể chúng là những người gác cổng vậy.
Và hơn nữa, tại bầu trời của Khu 7.
Phía trên cung điện ở trung tâm của Khu 7 là một cái tàu bay có hình dạng của một lâu đài. Nó đang nhìn xuống dưới Khu 7 từ trung tâm của khu vực, như thể đang trông chừng tất cả mọi thứ.
“Cậu đến rồi à?”
Cale thoáng trông thấy Rosalyn đang bay lên từ phía bên dưới.
Cô nhanh chóng bay đến bên cạnh Cale và mở lời.
“… Lực lượng của Đại Ngàn và bọn tôi hiện đang ngừng tấn công.”
Cale có thể hiểu lý do tại sao họ ngừng lại.
Rosalyn tiếp tục nói với vẻ cay đắng.
“Thường dân của toàn bộ Khu vực 7 đang bị bắt làm con tin.”
Thường dân của toàn bộ khu vực đang bị giữ làm con tin.
Dân thường sẽ không bao giờ có thể vượt qua được bốn con golem hay thoát khỏi sự giám sát kỹ lưỡng của cái tàu bay trên bầu trời.
“Khu 7 của Đại Ngàn đã biến thành một pháo đài.”
Nó là một cái pháo đài bị phong tỏa, trở thành nơi nội bất xuất ngoại bất nhập.
Một nơi không khác địa ngục là bao.
Chính là Khu 7 của hiện tại.
Rosalyn có thể nghe thấy Cale điềm tĩnh trả lời lại vào thời điểm đó.
“Nó không phải là một cái pháo đài. Vẫn còn có một con đường khác.”
Rosalyn quan sát đôi mắt trong veo của Cale.
Sẽ có một đường đi ở đâu đấy, chắc chắn là như thế.