Thánh tử Jack lấy Sự Kết tội của Mặt trời ra khỏi túi.
Một chiếc gương cầm tay nhỏ và cũ kĩ yên vị trong lòng bàn tay cậu.
Cách.
Khi mở nó ra, cậu trông thấy hai tấm gương nhỏ.
Khuôn mặt Jack phản chiếu trong gương. Cậu thấy rõ một dòng chữ xuất hiện bên trên.
< S>
Jack chợt nhận ra ý chí của Thần Mặt trời ngay chính khoảnh khắc cậu đọc dòng chữ.
‘Hãy trừng trị bóng tối kia
Hãy huỷ diệt nó.’
Jack nhìn về phía trước.
Cậu thấy đôi mắt của từng người đứng đó đã chuyển màu đen kịt. Họ đang cầm vũ khí hoặc thi triển ma thuật trong khi cố gắng bảo vệ Tháp Chủ Bernard.
‘Huỷ diệt ư?
Mình phải trừng trị họ sao?’
Sự kết tội của Mặt trời.
Một thánh vật được người đời lan truyền tai nhau, họ nói rằng nó có thể thanh tẩy cả bóng đêm.
Quyển sách mà Tử linh Nữ vương để lại đã nói rằng phải rút một thanh kiếm ra khỏi chiếc gương.
“Khụ!”
“Hự! Bắt chúng! Trói chúng lại!”
Jack quay đầu nhìn xung quanh. Các Dark Elf không tham gia trận chiến đang cố hết sức để ngăn cản nhóm người với đôi đồng tử đen sì tiến thêm tới chỗ Bernard.
Họ chính là những người làm công việc quản lý ở Tháp Chuông của Nhà giả kim. Ngoài ra còn có những người bị bắt giữ, bị đem tới đây làm nô lệ.
“… Thánh tử?”
Thấy Thánh tử đang cứng đờ người, Cale lên tiếng gọi. Jack bèn quay sang nhìn Cale.
Cale cuối cùng cũng nhận ra, Thánh tử đang rất bình tĩnh.
Jack mở miệng.
“Tôi cần chút thời gian.”
Cậu cần thời gian để kích hoạt thánh vật.
Phải kiểm soát để ngăn nó làm hại người vô tội. Cậu không biết làm cách nào, nhưng ít nhất cậu cần phải thử.
Cậu phải thanh tẩy họ.
“Cậu cần thời gian để thanh tẩy?”
Thánh tử Jack gật đầu với Cale, Cale đã hiểu đúng ý cậu.
“Vâng.”
Chính vào lúc ấy, Jack thấy Cale chậm rãi cất lời.
Đó là một giọng nói quả quyết, dù rất khẽ.
Tuy nhỏ, nhưng lời nhắn đó sẽ nhanh chóng được truyền tới mọi người.
“Raon, chuyển lời đi.”
– Ta hiểu rồi, nhân loại!
Choi Han và Tasha đang chạy thẳng về phía Bernard, còn có bậc thầy kiếm thuật Hannah lơ lửng trên không đang lao tới trước mặt hắn.
Và cả Mary, Ngài Rex, lẫn sát thủ Freesia.
Mệnh lệnh của Cale ngay lập tức được truyền thẳng tới tâm trí họ.
– Thay đổi kế hoạch.
Những người đang di chuyển đều khựng lại.
– Đội tấn công sẽ câu giờ nhiều nhất có thể. Chỉ tập trung tấn công Bernard.
– Đội sơ tán sẽ dồn toàn lực vào việc đưa mọi người rời khỏi đây.
Thánh tử Jack trông thấy đôi mắt của Cale.
Vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh như bao ngày, cậu trai ấy mạnh mẽ ra lệnh.
“Thánh tử Jack sẽ bắt đầu thanh tẩy ngay bây giờ. Hãy trợ giúp cậu ấy.”
Gràoooooooo-
Cùng lúc, cậu nghe thấy một tiếng gầm.
Thánh tử Jack ngẩng đầu lên.
Con Rồng Xương Trắng đang vỗ đôi cánh lớn của mình, nó gầm lên vang dội. Đồng thời, một loại aura mang màu đen – vàng kim như một tia sét lớn xé toạc bầu trời.
“… Hannah.”
Thánh tử nhìn thấy rõ ràng, em gái cậu đang xông thẳng đến chỗ Bernard. Biểu cảm trên gương mặt con bé trở nên lạnh nhạt, không vương nét cười.
Chứng kiến cảnh tượng đó, những người dân đang di tản vội hét lên.
“… Một Hiệp sĩ Rồng!”
Không giống với Hiệp sĩ Rồng của Vương quốc Roan, tất cả những gì họ nhìn thấy là một màu trắng toát: Hannah mặc áo choàng trắng, và Rồng Xương Trắng bay lơ lửng phía xa.
“Hahaha! Ngươi định giết chết tất cả mọi người hay sao?”
Bernard bắt đầu phá lên cười, hắn di chuyển bàn tay. Ánh mắt hắn vẫn tập trung hoàn toàn vào Chiêu hồn sư Mary.
Mary cũng đưa tay mình ra.
Rồng Xương Trắng và những con wyvern lao thẳng xuống đất theo chuyển động tay của cô.
Trông chúng như sao băng rơi xuống giữa bầu trời đêm.
Bernard đột ngột cất lời. Hắn nhìn cảnh tượng trước mặt, cảnh tượng mà nếu được đứng từ xa để ngắm chắc chắn sẽ rất đẹp.
“Hắc pháp sư thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác nếu đem so với bọn Chiêu hồn sư chỉ có thể điều khiển những tàn dư dơ bẩn của người chết.”
Có nhiều khác biệt rõ rệt giữa hắc pháp sư và chiêu hồn sư. Chiêu hồn sư chỉ có thể điều khiển xương, nhưng hắc pháp sư thì khác. Kể cả khi có từ ‘hắc’ trong tên, họ vẫn có thể vay mượn sức mạnh của tự nhiên và sử dụng được ma thuật.
Bàn tay trái của Bernard cử động.
Một tường chắn màu đen xuất hiện trên bầu trời.
Nó tương tự với lá chắn của Raon và thậm chí là khiên của Cale.
Ầmmmm! Ầm! Ầmmmmm!
Con Rồng Xương Trắng cũng như toàn bộ wyvern đâm sầm vào tường chắn màu đen. Chúng không thể đi xuyên qua bức tường chắn dày và vững chắc này.
Bernard nhìn chúng vùng vẫy. Hắn dời tầm mắt trở về phía đối diện, mở miệng.
“Giống với trận chiến Henituse quá nhỉ?”
Trận chiến giữa Liên minh phương Bắc và lãnh địa Henituse.
Tấm khiên của Cale đã đứng lên chống lại Lữ đoàn Kỵ sĩ Wyvern. Giờ đây cảnh tượng tương tự đang diễn ra tại Đế quốc.
Trở nên thích thú sau khi nhận ra sự tương đồng ấy, Bernard quay sang nhìn Choi Han.
Thánh tử Jack, Choi Han và Mary. Mọi thứ đã dễ hiểu hơn khi có sự hiện diện của họ.
Cale Henituse và Vương quốc Roan.
“Tất nhiên, khác biệt ở chỗ lần này ta đang đóng vai trò của Cale Henituse. Liệu ta sẽ trở thành anh hùng chứ?”
Bất chợt, Bernard trông thấy Choi Han trong áo choàng trắng đang vung kiếm về phía mình.
Choi Han đáp lại ngắn gọn.
“Vớ vẩn.”
Bernard bật cười, lần này hắn cử động bàn tay phải.
“Đánh đi.”
Ầm!
Aura của Choi Han bị chặn lại.
Ba hiệp sĩ với đôi mắt đen sì chặn đứng Choi Han, đồng thời bảo vệ Bernard.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Choi Han nghe thấy một nhóm người mắt đen đồng loạt thét to, họ xông thẳng tới trước.
Dark Elf Tasha nhăn mặt.
“Mẹ nó!”
“Chúng tôi chỉ có thể cầm chân họ thôi!”
“Khốn kiếp! Chúng tôi không thể giết người vô tội!”
Nhiều Dark Elf lo lắng hét lên.
Họ thà đánh với hiệp sĩ và pháp sư còn hơn.
Các Dark Elf thi nhau nhăn nhó mặt mày. Họ không muốn phải đối đầu với những người trong cung điện đang xông thẳng đến trước mặt họ, thậm chí trên tay những người ấy còn chẳng cầm bất kì một loại vũ khí nào. Đây quả là một tình huống kỳ quặc và xấu hổ.
Nhưng Bernard lại chẳng màng quan tâm, hắn kích hoạt mana đen và ra lệnh cho những người đang bị mình kiểm soát.
“Chặn kẻ thù lại. Dùng chân nếu chúng chặt đứt tay các ngươi và dùng cơ thể nếu chúng chặt đứt chân các ngươi.”
‘Tên khốn điên rồ này.’
Ánh mắt của Dark Elf Tasha bùng cháy lên sự phẫn nộ.
Mặc dù đang tàn nhẫn điều khiển người vô tội, Bernard vẫn cười thật dịu dàng.
“Hãy bảo vệ ta, chủ nhân của các ngươi. Mau giết chết kẻ thù đi.”
Tất cả các Dark Elf tức giận nhìn hắn, nhưng họ lại chẳng thể làm gì.
“Gừuuuuuu.”
“Aaaaaaaaa-”
Họ thực sự lực bất tòng tâm.
“Tôi muốn điên mất thôi!”
“Nếu các người không muốn chết thì tránh xa ra coi!”
Vài chục người đang vây quanh họ.
Các Dark Elf bị nắm chặt tay và chân. Họ biết những bàn tay đang nắm lấy mình hoàn toàn không có vũ khí. Thật khó để có thể tấn công những người như thế này.
“Ư!”
Bức tường lớn được xây nên từ thân người đang ngang nhiên chặn đường Choi Han.
Tất cả các hiệp sĩ đang vây quanh cậu, họ ngăn cậu tiến tới chỗ Bernard.
Ầmmmm! Ầm! Ầm, ầm!
Hannah và Rồng Xương Trắng vẫn đang cố xuyên thủng tường chắn màu đen sì trên không trung. Nhưng bức tường chắn vẫn lành lặn, không có dù chỉ một vết xước.
“Khốn kiếp! Bà mẹ nó! Vỡ nhanh lên đi chứ!”
Hannah hét lớn, mạch máu trên cơ thể nổi lên theo tiếng hét. Bức tường chắn vẫn rất ngoan cố, không để cô tới gần Bernard.
Bernard bật cười trước cảnh tượng đó.
“Ôi, chiêu hồn sư, ngươi có thấy không?”
Hiện tại, cô là người duy nhất không gặp bất kì cản trở nào.
Bernard đang nói với Mary bằng giọng điệu siêu thư thái.
“Hắc thuật có thể sử dụng ma thuật, thậm chí có thể điều khiển người khác theo ý mình muốn.”
Bernard chậm rãi cất bước.
Hắn bước qua các Dark Elf và Choi Han đang bị cản trở bởi hàng trăm người.
“Gừuuu- Bernard, thằng khốn!”
“Tháp Chủ-!”
Hắn phớt lờ những Dark Elf đang nguyền rủa mình, chậm rãi bước tiếp. Hắn chỉ muốn nói cho Mary nghe rõ.
Hắc thuật.
Một sức mạnh có thể điều khiển nhân loại, buộc họ phải tuân theo mệnh lệnh.
“Dù cho bọn ta có giết người để tạo ra tuyệt vọng đen, hay điều khiển con người và chơi đùa với mạng sống của chúng.”
Bộp.
Bernard ngừng bước.
Ùngggggggggg-
Mana đen đang gầm thét như gió lốc, nằm gọn trên hai bên tay hắn.
“Đó chính là sự tuyệt vời của hắc thuật, nó cho phép ngươi điều khiển đồng thời tất cả mọi thứ. Hoàn toàn khác biệt với một chiêu hồn sư nhỏ bé chỉ biết chơi đùa với xương.”
Hắn trông thấy những ngón tay của Mary.
Hai bàn tay xấu xí của cô di chuyển không ngừng.
Ầmmmm! Ầm! Ầm!
Cô chuyển động hai bàn tay, điều khiển Rồng Xương Trắng và những con wyvern để chúng có thể xuyên thủng bức tường chắn.
Tuy nhiên, giới hạn của cô với tư cách là một chiêu hồn sư đang ngăn cản cô chiến thắng hắc thuật.
“Thôi được rồi, ta đoán đã đến lúc để ta gọi kẻ thù thật sự của mình đến.”
Bernard rời mắt khỏi Mary.
Hắn nhìn qua Thánh tử Jack và người mặc áo choàng nâu đứng cạnh cậu, rồi bỗng dừng tầm mắt ở đâu đó.
Hắn đang nhìn vào một khoảng trống trong không khí.
“Ra ngoài đi, Rồng con.”
Suốt từ khi nãy, hắn đã luôn cảm nhận được sự hiện diện mờ nhạt của một con Rồng nhỏ tuổi.
Nó cũng là con Rồng đã ở cùng với Cale Henituse, tại trận chiến của Vương quốc Whipper.
Nó là thực thể mà hắn đã thấy và cảm nhận được khi còn trong cơ thể của Honte.
“Nhanh lên và ra đây nào.”
Sự điên cuồng dần lấp loé trong đôi mắt Bernard.
Chính vào lúc ấy.
Hắn nghe thấy một giọng nói phát ra từ khoảng trống kia.
Một giọng nói non nớt và nhỏ tuổi.
“Người sẽ giết ngươi không phải ta.”
“… Không phải ngươi?”
Chợt.
Bernard quay đầu lại.
Hắn thấy có người đang quỳ bằng một bên gối.
Là Thánh tử Jack.
“Hự- Ư!”
Lách tách. Lách tách.
Mồ hôi và máu vương trên gương mặt cậu đang từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Jack đan hai tay vào nhau. Chiếc gương đang được đặt chính giữa hai bàn tay cậu.
Huỷ diệt nó.
Thanh tẩy nó.
Một khao khát thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc trước. Lời của vị thần mà cậu tôn thờ, và bản năng đang tràn ngập trong chính con người cậu.
Có duy nhất một lý do đơn giản để giải thích cho những cảm giác dữ dội ấy.
“… Chữa-”
Thay vì thanh tẩy, Jack muốn chữa lành.
Thay vì huỷ diệt, cậu đang cố gắng cứu rỗi tất cả mọi người.
Jack ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy các Dark Elf bị chặn lại bởi hàng trăm người, cũng như em gái cậu và các hiệp sĩ vẫn đang cố gắng để đâm xuyên qua tường chắn.
Cuối cùng, cậu trông thấy gương mặt vô cảm của Choi Han. Cậu ta đang bị bức tường làm bằng thân người dồn dập đẩy lùi, tới mức Jack chỉ có thể nhìn thấy mặt cậu ta.
Dẫu vậy, cậu ta vẫn đảm bảo để không khiến ai bị thương.
Choi Han làm khẩu hình miệng nói vài từ với cậu.
‘Thế này đã đủ chưa?’
Cậu ta đang hỏi xem bản thân đã câu đủ thời gian cho Jack chưa.
Jack mỉm cười.
Các Dark Elf và Hannah cũng đang nhìn cậu.
Họ đang đợi cậu.
Họ vốn đã có thể chiến đấu, nhưng họ vẫn chờ đợi, vì chính cậu đã yêu cầu họ cho thêm chút thời gian.
Jack nhắm mắt lại.
‘Huỷ diệt nó.
Thanh tẩy nó.’
Giọng nói trong bóng tối đó lại một lần nữa cất lên, vang vọng y hệt lúc trước.
Ánh sáng kiểu gì mà lại đi kêu người ta huỷ diệt thứ này thứ kia như vậy chứ?
“Ưưưư–”
Cậu mở hai tay ra.
Trong quá khứ, cậu cũng từng đan chặt đôi tay vào nhau vì không muốn vô tình thanh tẩy, làm hại đến Hannah. Lúc bấy giờ, em gái cậu phải được Mary chữa trị bằng cách dùng tử mana.
Xuyên suốt quãng thời gian ở Khu vực 7 của Đại Ngàn, đôi tay cậu nắm mãi không buông.
Cậu tự phong bế hai tay mình. Cậu không muốn khiến ai bị tổn thương.
Hai bàn tay trước đây chỉ biết nắm chặt lấy nhau, giờ phút này cũng dần thả lỏng. (2)
Rồi hai lòng bàn tay đó áp xuống nền đất.
Với đôi mắt nhắm chặt, cậu cố gắng tưởng tượng trong đầu.
‘Chỉ cần tưởng tượng ra một bức tranh thôi.’
Khu vực 7 của Đại Ngàn.
‘Mình chỉ cần tô màu, lần lượt tạo ra từng tia sáng một. Giống như cái cách mà những thân cây đen hoá trắng.’
Phần phật.
Tay áo Jack bay phấp phới.
“… Cái-”
Bernard gấp rút với tay về phía Jack.
Tuy nhiên, có người đã nắm lấy cánh tay hắn.
Bernard cúi đầu xuống. Hắn thấy chiêu hồn sư đang nhìn lên và mỉm cười với mình.
Đôi mắt cô đang nói với hắn điều gì đó.
‘Ta sẽ tiêu diệt ngươi.’
Bernard nhăn mặt.
“Khốn kiếp!”
Như thể mana đen bắt đầu bốc lên từ cơ thể hắn và gần như nổ tung.
Ùnggggg-
Mặt đất chợt rung chuyển.
Cơn động đất xuất phát từ phía quảng trường nằm trong Tháp Chuông của Nhà giả kim.
“… Cái gì vừa mới–”
Một trong những người dân đang di tản đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Rồi anh cúi xuống nhìn chân mình.
“Hả?”
Sau đó anh nhấc một chân lên.
Có một vạch kẻ trắng.
Vạch kẻ màu trắng không ngừng kéo dài, mãi cho đến khi chạm tới cuối bàn chân anh.
Anh quay đầu, nhìn về phía nguồn gốc của vạch kẻ trắng này.
Anh trông thấy Tháp Chuông của Nhà Giả kim ở đằng xa.
Thánh tử Jack.
Vạch trắng bắt đầu trải dài từ hai bàn tay cậu. Nó đang hướng ra khắp thủ đô, trên mọi nẻo đường. Vạch trắng che phủ khắp mặt đất, tương tự như cách mà Mary đã thanh tẩy những cái cây.
‘Huỷ diệt nó.
Thanh tẩy nó.’
Jack mở mắt ra.
Cậu đáp lại giọng nói trong đầu.
“Chữa lành nó.”
Làm cho nó tốt hơn.
Mang bình yên đến cho những người đã phải hứng chịu tổn thương.
Jack ngước mắt, ngoài đồng đội mình, cậu còn trông thấy những người khác.
Cậu nhìn thấy đáy mắt đục ngầu màu đen của họ.
Cuối cùng, những cặp mắt ấy đã hiển hiện rõ ràng.
Jack thấy rõ, họ đang khóc.
Cậu nhìn ra, từ sâu bên trong tâm hồn của những con người ấy, họ đang khóc.
Xào xạtccccc-
Một cơn gió nhẹ nhàng quét qua họ.
Sau đó là những tiếng hét vang dội khắp khu vực.
“Aaaaaa!”
“Aaaa!”
Ánh sáng trắng bắn lên từ mặt đất.
Vạch kẻ trắng quét trên mặt đất như mạng nhện. Từng cái một lần lượt hoá thành ánh sáng, bắn thẳng lên bầu trời.
“… Đó là ánh sáng.”
Người dân đang di tản, cũng như những người đã thành công thoát ra bên ngoài bức tường đều khựng lại. Họ cúi xuống nhìn mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Ánh sáng trắng thi nhau dâng lên từ mặt đất của thủ đô.
Cảnh tượng ấy thật hoa mĩ.
“Aaaaaa!”
“Aaaaaaaaaa!”
Dòng người bị điểu khiển bất chợt tránh xa khỏi Dark Elf Tasha.
Họ không ngừng khóc.
Nước mắt họ đục ngầu.
Khi họ tiếp tục khóc ra những giọt nước mắt đen ngòm, dường như đôi mắt họ cũng đang dần trở lại bình thường.
“Hộc, hộccc.”
Thánh tử Jack quay đầu, cậu nhìn về phía những người đang đứng bên trong Tháp Chuông của Nhà giả kim, họ bị các Dark Elf giữ lại.
Cậu nhìn thẳng vào mắt của một trong số những người đó.
Có người đã khóc hết nước mắt đen. Người ấy dựa lưng, nằm lên vạch kẻ màu trắng trên nền đất, vừa mỉm cười với Thánh tử Jack, vừa tuôn trào ra những giọt nước mắt tinh khiết như bình thường.
Bấy giờ Thánh tử Jack mới cúi đầu xuống.
Cậu nhấc hai lòng bàn tay ra khỏi mặt đất.
Cái gương cầm tay đã vỡ. Cậu có thể thấy một thánh vật tồi tàn.
“He, he he-”
Jack bắt đầu cười.
Sự kết tội.
Dòng chữ đã biến mất khỏi tấm gương.
Thay vào đó, hai câu khác xuất hiện trên mặt gương nứt vỡ.
Cậu đọc câu đầu tiên.
< S>
Khoé miệng đang cười chợt run nhẹ. Đôi mắt vẫn chớp không ngừng của Jack khẽ giật.
‘Một sức mạnh do chính mình tạo ra vì bản thân mình.’
Cuối cùng thì Jack cũng hiểu điều đó mang ý nghĩa gì.
Sức mạnh chữa trị không phải là thứ mà Thần Mặt trời trao cho cậu, nó là thứ do chính cậu tạo nên để khiến cuộc đời mình được toả sáng rực rỡ.
Cũng giống như các Dark Elf và Mary.
Họ sở hữu những sức mạnh do chính họ tạo nên.
Em gái cậu- Hannah. Lí do đứa trẻ đó trở thành bậc thầy kiếm thuật cũng là vì cuộc sống của chính em ấy.
Jack chợt nhận ra một điều khi cậu đọc câu này.
Không có Cặp song sinh của Thần Mặt trời nào, cũng không có cặp song sinh thần thánh nào cả.
Hannah và Jack.
Tất cả sức mạnh và thời gian của họ tồn tại là dành cho cuộc đời của chính họ.
Ầmmmmm!
Jack quay đầu sau khi nghe tiếng nổ.
Cậu thấy một chiếc khiên bạc đã bất ngờ xuất hiện trước mắt cậu.
Tháp Chủ Bernard – người đứng ở giữa cơn lốc mana đen đang xông thẳng tới chỗ cậu.
“Tấm gương! Ngươi đã tìm ra tấm gương!”
Bernard gấp gáp hét lên.
Ánh mắt hắn dán chặt vào tấm gương.
Thánh vật.
Sự kết tội của Mặt trời.
Nó là thánh vật mà hắn đã tìm kiếm từ lâu.
“Nó là thánh vật!”
Thánh tử Jack có thể thấy rõ ràng, Bernard không hề xông về phía cậu, hắn đang tiến thẳng tới chỗ tấm gương.
Cậu ngẩng đầu lên. Cale đã tạo ra một tấm khiên chắn trước mặt cậu tự bao giờ, đang điềm tĩnh hỏi cậu.
“Thanh tẩy đã kết thúc rồi nhỉ, cậu biết phải làm gì rồi, đúng không?”
Thánh tử Jack đứng thẳng người.
Cậu nhìn xuống tấm gương cầm tay nhỏ.
Cậu thấy hai câu được viết trên tấm kính vỡ.
< S>
Và câu thứ hai.
< Ng>
‘… Mình chính là ánh sáng.’
Thánh tử Jack nhìn mạng nhện đang không ngừng toả ra ánh sáng trắng, cậu nghĩ đến thứ cậu cần làm.
Cậu đáp lại Cale.
“Vâng, thưa thiếu gia. Đã tới lúc để tôi làm những gì mình cần làm.”
Rồi Jack truyền năng lực chữa trị của mình vào chiếc gương cầm tay.
Rắccccccccc!
Tấm kính vỡ thành từng mảnh.
“… Ngươi phá huỷ thánh vật sao?”
Bernard đang xông tới cũng phải khựng lại, hắn hỏi.
Chiếc gương cầm tay giờ đây đã không còn gương. Nó bắn ra một tia sáng màu trắng.
Cale ngẩng đầu lên.
Cậu thấy một màn đêm tối đen.
Thật may, đã có mặt trời trắng sáng chiếu tỏ màn đêm.
Không, đó không phải mặt trời. Là một quả cầu lấp lánh ánh sáng đang bay thẳng lên trời cao.
“Hannah!”
Jack đột ngột hét to.
“Nhanh lên và đi đi!”
Cale nhìn thấy rõ ràng.
Một hiệp sĩ đang cưỡi trên lưng con Rồng Xương Trắng, cô bay thẳng tới ‘mặt trời’ đang chiếu rọi cả màn đêm.
Cale thấy một thanh gươm màu trắng ở chính giữa quả cầu đang phát sáng.
Việc của Thánh tử đã xong xuôi rồi. Giờ là lúc nữ chiến binh hành động.