Thứ ánh sáng tỏa ra từ quả cầu trắng còn sáng hơn cả trăng trên bầu trời đêm ở thủ đô.
Tia sáng chói lọi làm lóa mắt bậc thầy kiếm thuật Hannah, nhưng cô không hề chớp mắt lấy một lần.
Nó chói đến nỗi nước mắt cô tuôn rơi, song cô ấy chỉ tập trung vào thanh kiếm bên trong quả cầu.
Thanh kiếm có màu trắng kéo dài từ bao đến chuôi kiếm.
‘Mau lên!’
Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh trai mình, Jack.
Cô nhìn xuống đôi cánh của con Rồng Xương Trắng, nơi cô đang đứng.
Con Rồng Xương Trắng bay theo ý muốn của Mary để đưa Hannah tới chỗ thanh kiếm.
“Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi lấy được nó ư?!”
Luồng mana đen bao bọc lấy Tháp Chủ Bernard khi lão lao lên trời. Ánh mắt vốn dính chặt vào Thánh tử Jack giờ chỉ tập trung vào Hannah.
“Bảo vệ bậc thầy kiếm thuật!”
Keng!
Hannah có thể nhìn thấy các hiệp sĩ đang lao xuống khi cô bay lên.
“Đây là mệnh lệnh của ngài Hiệp sĩ Hộ mệnh! Bảo vệ Rồng Xương Trắng!”
Hannah nở nụ cười.
Các hiệp sĩ thuộc phe Hiệp sĩ Hộ mệnh Clopeh đang đứng ngay trên những con Wyvern, họ vung kiếm về phía Tháp Chủ Bernard.
Bang! Bàngggggg! Bang!
Cô nghe thấy âm thanh những thanh kiếm va nhau chan chát phía dưới.
“Aaaaaaa!”
“Hự!”
Tiếng kêu la của các Thánh kỵ sĩ vang lên, theo đó là tiếng xương wyvern gãy.
Cho dù vậy, Hannah cũng không quay đầu nhìn lại. Cô vẫn tiếp tục bay về phía quả cầu.
Giờ đây, cô có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Hannah đang khom mình trên đỉnh đầu của Rồng Xương Trắng, cô từ từ vươn tay về phía quả cầu.
“Lũ sâu bọ ngáng đường này!”
Hannah nhìn xuống.
Cô thấy Bernard đang đuổi theo cô, lão không thèm màng xem có bao nhiêu con Wyvern xương, hay bao nhiêu hiệp sĩ phương Bắc đang theo sát mình.
“Ta sẽ xóa sổ ngươi cùng cái thứ thánh vật đó!”
Tử mana của Bernard biến thành một mũi tên, lão lao về phía Hannah và Rồng Xương Trắng.
Bànggggg!
Tuy nhiên, lần này mũi tên đã bị chặn lại bởi chiếc khiên bạc.
Cô nhìn xuống Bernard. Hannah thấy Cale Henituse cùng anh trai Jack đang nhìn mình. Cale đang dùng chiếc khiên bạc nhỏ để cản đường Bernard.
“Raon, bảo họ tấn công đi.”
Cale bảo Raon ra hiệu cho một đồng minh khác trên bầu trời tấn công.
Đây là người chắc chắn sẽ đánh bại tên Lich ngàn tuổi này.
– Được rồi! Ta sẽ liên hệ với ông rồng!
Bang! Bang!
Chiếc khiên bạc và Bernard tiếp tục lao vào nhau. Cale lấy một ổ bánh mì trong túi ra và bắt đầu ăn. Sau đó cậu làm rơi ổ bánh mì trên tay xuống đất.
– Ta không liên hệ được với ông rồng! Ông ấy đã nói với Rosalyn rằng bản thân cần ít thời gian để đi đến chỗ nào đó!
‘Hửmm? Tại sao? Ông ấy không ở trên phi thuyền ư? Chuyện gì đang xảy ra vậy?’
Cale nhăn mặt.
‘Mình đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra thật suôn sẻ!’
“Chết tiệt! Không có gì theo ý mình cả!”
Sau đó cậu trả lời Raon.
“Vậy thì hãy bảo Rosalyn tiến hành tấn công đi.”
– Được rồi!
Ngay lúc đó, Bernard đâm vào chiếc khiên bằng bạc tạo ra một tiếng nổ lớn.
“Thứ năng lực cổ đại chết tiệt này!”
Hannah nghe thấy tiếng chửi rủa của Bernard nhưng cô lại ngước đầu lên. Không quan tâm rằng Tháp Chủ có thể xuyên thủng tấm khiên bất cứ lúc nào.
“Bảo vệ cô ấy!”
Giọng của Rosalyn vang lên đúng lúc Hannah bay ngang qua chiếc thuyền bay. Cô quay sang nhìn Rosalyn. Hannah có thể thấy một Rosalyn đang mặc áo choàng với khóe môi bắt đầu nhếch lên.
“Cứ tin tưởng vào người chị mạnh mẽ này đi.”
Hannah cười khúc khích, rời mắt khỏi Rosalyn đang mỉm cười.
Họ đang tạo ra một con đường cho cô.
Hannah vươn cả hai tay về phía trước để có thể cảm nhận sự nỗ lực mà mọi người mở đường cho mình.
Nó ở ngay trước mặt cô.
Quả cầu trắng gần như nằm trong tầm tay. Hannah bật ra một nụ cười như tiếng khóc khi cô chạm được vào quả cầu.
“Ha, haha-“
Xèoo.
Lòng bàn tay cô bốc cháy khi chạm vào quả cầu trắng.
Hannah không nhịn được cười.
“Vậy ngươi là ánh sáng sao?”
Thánh vật của Thần Mặt trời, nó muốn tiêu diệt toàn bộ những thứ mang thuộc tính bóng tối.
Thứ ánh sáng này đang từ chối thuộc tính bóng tối của cô.
“Ta không thể chạm vào ngươi bởi vì ta là bóng tối ư?”
Thanh kiếm đang tấn công bàn tay bao phủ bởi những đường gân đen của cô. Cô mỉm cười.
Bànggggggg!
Bàn tay bao phủ bởi aura của cô đấm mạnh vào quả cầu trắng. Lòng bàn tay bỏng rát. Nhưng, vào lúc này, tâm trí Hannah chỉ còn tồn tại duy nhất một cảm xúc.
‘Không chạm được vào thì làm sao chứ?’
Không cần biết quả cầu trắng này có mang thuộc tính ánh sáng hay không.
Không quan trọng liệu bản thân có mang trong mình thuộc tính bóng tối.
Và dù cho bàn tay cô có đang bị thiêu đốt đi chăng nữa.
‘Vậy thì làm sao chứ?’
Bànggggg! Bang!
Quả cầu màu trắng bắt đầu nứt ra khi Hannah dùng aura của mình liên tục đấm vào nó không ngừng.
Không, cô ấy đã phá hủy nó.
‘Đây là thứ mà gia đình ta đã trao cho ta.
Những người mở đường để ta đến được đây vẫn còn đang chiến đấu bên dưới.
Ta không phải loại người trơ trẽn đến vậy.’
Bàn tay bao phủ bởi aura vàng đen của cô tiếp tục khoét sâu vào vết nứt trên quả cầu trắng.
Bànggggggg!
Bàn tay nổi đầy gân đen của cô đập tan quả cầu trắng khi tiến vào bên trong.
Bàn tay rướm máu và bỏng rát của cô không chút do dự hướng về phía trung tâm của quả cầu.
Xèo- Xèoo-
Đầu ngón tay của bậc thầy kiếm thuật Hannah phát ra tiếng xì xèo khi cô chạm vào thanh kiếm.
Hannah cảm thấy cơ thể mình nghiêng ngả.
Mana đen đang quấn quanh chân con Rồng Xương Trắng.
“Ta sẽ phá hủy nó!”
Bernard tránh chiếc khiên bạc cùng ma thuật rồi biến mana đen của mình thành một cây roi để tóm lấy con Rồng Xương Trắng. Hannah nhảy khỏi con Rồng đang chao đảo, và xòe rộng lòng bàn tay.
“Aaaaaa!”
Hannah hét lên khi đầu ngón tay cô chạm đến thánh vật.
Ngay lúc đó, tiếng vỡ tan vang lên.
Rắcc-!
Quả cầu trắng vỡ ra như thủy tinh.
Cùng lúc ấy, một thứ ánh sáng chói lọi bao phủ xóa đi màn đêm. Cale vừa che mắt khỏi luồng ánh sáng, vừa nghe thấy một giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhõm.
“Mọi sự đã hoàn tất.”
Cale siết chặt tay khi Thánh tử Jack nói và mỉm cười với cậu. Sau đó cậu thu lại chiếc khiên bạc của mình.
Tại sao?
Bàngggggg!
Cậu nhìn về hướng nơi ánh sáng trắng vừa vụt tắt. Tất cả mọi người đều trông thấy một hiệp sĩ cầm một thanh kiếm trắng.
“Nữ chiến binh mang thanh kiếm trong tay.”
Nữ chiến binh cần phải tấn công Tháp Chủ.
Tấm khiên bây giờ đối với cô là một thứ không cần thiết, bởi không gì có thể cản bước cô được nữa
Hannah vung kiếm.
Nó chỉ là thanh kiếm bình thường không hề sử dụng aura. Tay cô không còn bị thiêu đốt.
Thay vào đó, có một thứ khác đang bị thiêu đốt.
Xèoo-
Da thịt bị đốt cháy.
Bernard nhăn mặt.
Lão ta chạm vào má mình.
Đó là nơi mà thanh kiếm của Hannah sượt qua, cùng thời điểm khi quả cầu trắng phát nổ.
“Gừưưư- Cái thứ thánh vật đó!”
Bernard rên rỉ khi má lão tan chảy.
Tuy nhiên, lão ta đã không còn thời gian để thở hổn hển trước cơn đau rát nữa.
Bàngggggg! Bànggggggg!
Mũi kiếm của Hannah tiếp tục nhắm vào Bernard. Ma thuật đen của Bernard đã bảo vệ lão trước mọi đòn tấn công của cô.
Song, Hannah cười lớn đến nỗi vai cô rung lên khi cô ra lệnh cho các Hiệp sĩ Wyvern.
“Hỗ trợ tôi!”
“Rõ!”
“Hự.”
Bernard bắn một mũi tên đen về phía con Rồng Xương Trắng với tiếng rên rỉ. Nhưng, những mũi tên đó đã bị chặn bởi đám Wyvern xương bằng cơ thể của chúng.
“Chết tiệt!”
Bernard vội vàng kích hoạt khiên ma thuật đen. Nhưng, Hannah đã nhanh hơn một bước.
Soạtt!
Thanh kiếm trắng chém thẳng từ trên xuống trước khi tấm khiên thành hình.
“Hựưưư!”
Bernard phát ra tiếng rên rỉ.
Tay chân lão bị chém.
Dẫu chỉ là những vết chém nông, nhưng nỗi đau mà lão ta phải chịu lại trái ngược hoàn toàn.
Xèoo-
Vị trí mà thanh kiếm đã chém qua đang bốc cháy.
Lớp da thịt của lão dần tan chảy.
Cuối cùng, lớp xương đen bên dưới lộ ra.
Hannah có vẻ thích thú khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
“Lớp vỏ bọc da người giả tạo mà ông đang khoác trên mình cuối cùng cũng bong tróc hết rồi nhỉ!”
Lich.
Một sinh vật bất tử mang hình hài của một bộ xương.
Tháp Chủ Bernard là một Lich.
Lớp da trên người lão ta đang tan biến mỗi khi thanh kiếm của Hannah chạm vào.
Nó không thể phục hồi.
“… Sự, Sự Kết tội của Mặt trời.”
Bernard lầm bầm khi nhìn xuống thanh kiếm trên tay Hannah.
Sự Kết tội của Mặt trời.
Nó là vũ khí mạnh nhất nhằm mục đích tiêu diệt thuộc tính bóng tối. Nó chính là thứ buộc những kẻ mang thuộc tính bóng tối hiện nguyên hình.
Lớp vỏ bọc ngụy trang của Bernard tan biến dần theo từng đòn tấn công, vẻ ngoài thực sự của một Lich dần lộ ra.
Xèooo-
Từng vết thương nhỏ đang thiêu đốt lớp da Bernard, diện mạo thực sự của lão ta lộ rõ.
Không gân, không cơ, đến các cơ quan mà con người nên có cũng không thấy, thay vào đó, thứ duy nhất hiện hữu chỉ là một bộ xương đen.
“… Trời đất ơi, Ngài Bernard thực sự là một Lich-!”
Cư dân đang sơ tán và những người đến từ khu ổ chuột đang dẫn đường, tất cả đều không giấu được sự kinh hãi.
Họ có thể nhìn thấy lớp xương sọ đen dưới gò má – vị trí mà Hannah đã chém qua.
Hộp sọ đen của lão ta lộ rõ.
“Mọi người, bây giờ không phải là lúc để đứng im như thế này đâu!”
Ngài Rex giúp mọi người bình tĩnh trở lại và, đồng thời trợ giúp họ chạy qua những bức tường thành. Ánh mắt anh ta đang quan sát xung quanh khu vực này, không màng ngó tới Bernard – kẻ đang hiện nguyên hình thành Lich.
‘Đa số cư dân đã rời khỏi đây rồi.’
Hầu hết người dân Đế quốc đã thoát ra.
Rex đưa tay về phía người mang nét mặt vô hồn đang ngồi bệt trên mặt đất nhìn Bernard.
“Xin hãy đứng lên.”
“… Ngài Rex.”
Người này là một trong những hiệp sĩ đã bị Bernard điều khiển và chiến đấu với Rex chỉ mới nãy.
Ngay khi thoát khỏi sự kiểm soát của Bernard, cậu ta lập tức ngây người ra khi nhìn thấy Bernard. Rex đã giúp cậu ta đứng dậy.
Anh nói với hiệp sĩ đang nhìn mình.
“Hãy chạy đi. Ở đây nguy hiểm lắm”.
“N- người tôi mà tôi đã đi theo la- lại là một Lich-”
Gương mặt người hiệp sĩ kinh hãi tột độ. Rex nắm chặt lấy vai cậu ta và tiếp tục nói.
“Cậu sẽ bị cuốn vào cuộc chiến và bỏ mạng nếu cứ ngồi ngây ra như thế này. Cậu không muốn sống nữa hay sao?”
‘Cậu không muốn sống nữa hay sao?’
Câu nói đó khiến ánh mắt người hiệp sĩ định thần trở lại, cậu nhìn về phía Rex. Phía sau Rex là những người cũng đã bị Bernard điều khiển trước đó, họ đang được các Dark Elf giúp trốn thoát qua bức tường thành.
Ùnggggggggg-
Cậu cũng có thể nhìn thấy luồng khí tức màu đen đang bao quanh Bernard như cơn bão, hiện giờ lão đã gần như hiện nguyên hình: một bộ xương.
Thật nghiêm trọng.
Cậu có thể thấy mọi người đang chạy trốn khỏi cái khí tức màu đen đó. Người hiệp sĩ nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai của Rex và đáp trả.
“Tôi cũng sẽ giúp sơ tán.”
Người hiệp sĩ nhìn thấy Rex đang mỉm cười với mình.
“Tuyệt vời, cảm ơn nhé.”
Sau khi Rex nhanh chóng đáp lại một cách ngắn gọn, người hiệp sĩ đi theo Rex và cùng quay trở lại trung tâm thủ đô, bắt đầu giúp những người dân còn sót lại di tản.
Rex nghe thấy giọng nói của Bernard khi anh đang quan sát xung quanh để tìm xem còn ai bị mắc kẹt hay không.
Một tiếng cười lạnh sống lưng.
“Hahaha! Xem ra ta đã bị lộ sạch rồi nhỉ. Hahahaha!”
Bernard mở rộng hai tay.
Hộp sọ hiện ra trước mắt. Ở nơi đáng lẽ sẽ chứa đôi mắt, lại chỉ thấy hai vệt ánh sáng lóe lên.
Lão ta nhìn xuống đôi bàn tay của mình.
Kể từ khi không bị chi phối bởi cái chết, thứ duy nhất lão còn lại chính là bộ xương đen này.
Nhưng, lão ta vẫn cố gắng sống sót.
Song, chẳng lý nào mà lão lại để cho những kẻ đã nhìn thấy diện mạo thật của mình tiếp tục tồn tại trên cõi đời này.
“Quyền năng tử thần!”
Lão ta phóng khí tức đang gào thét như một cơn bão xung quanh mình lao đi khắp nơi.
Hannah và con Rồng Xương Trắng lao về phía lão khi lão ta giải phóng chúng.
“Tiến lên nào!”
Thanh kiếm trắng đang vung đến gần Bernard nhưng lão chỉ tiếp tục cười.
“Ta đã sống hơn một nghìn năm. Ta còn sống lâu hơn cả mấy con Rồng. Ngươi thực sự cho rằng đây đã là toàn bộ sức mạnh của ta rồi ư?”
Ùngggggggg-
Không khí và mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Mọi thứ rung lắc điên cuồng vì cơn bão đen.
“Ta sẽ phá hủy mọi thứ! Tất cả các người sẽ phải bỏ mạng tại nơi đây! Nếu người sở hữu thánh vật chỉ là loài người tầm thường thì thứ đó sẽ chẳng thể làm gì được ta đâu!”
“Hự!”
Hannah không thể đến gần hơn nữa và phải lùi về phía sau vì cơn bão đen xung quanh Bernard.
Cơn bão quá mạnh.
Sức gió quá khủng khiếp.
“Mẹ kiếp!”
Không thể sử dụng aura lên thanh kiếm này. Vì đó mà cô cũng không thể sử dụng các đòn tấn công aura tầm xa.
Cô chỉ có thể chiến đấu như một kiếm sĩ thông thường.
Hannah cắn chặt môi.
Thánh tử Jack chứng kiến cảnh này, cậu quay sang nói với Cale.
“Cơn bão đen đó không thể động đến Hannah hay chúng ta, nhưng nó có thể phá hủy phần còn lại của thủ đô!”
Mặc dù hầu hết mọi người đã sơ tán ra ngoài tường thành…
“Nhà của họ sẽ bị phá hủy mất!”
Nhà. Nơi họ đã sống.
Giờ đây Jack đã biết tầm quan trọng của ngôi nhà, cậu muốn nhờ Cale giúp đỡ. Nụ cười của Cale lọt vào tầm mắt Jack.
“Thánh tử à, cậu có thấy Bernard ở đó không?”
Cale chỉ tay về phía Bernard.
Bernard đang đứng ở tâm cơn bão đen. Cale thản nhiên nói khi Jack nhìn cậu với vẻ bối rối.
“Thời khắc chúng tôi chờ đợi đã đến.”
“… Thời khắc cậu chờ đợi ư?”
Cale gật đầu. Ánh mắt cậu hướng về một hướng.
Họ đã chờ đợi.
Cale và Mary đã chờ đợi.
“Xương. Chúng tôi đã chờ những mảnh xương đó.”
“A.”
Thánh tử Jack thở hắt ra.
Anh nhìn vào cơn bão tối mịt.
Có một sợi chỉ đen hướng về phía tâm cơn bão.
Sợi chỉ bằng tử mana xuyên qua cơn bão.
“… Cái quái gì…!”
Bernard cũng có thể nhìn thấy thứ chỉ đen đó đang tiến về phía mình. Sợi chỉ trông mỏng manh yếu ớt đang lắc lư trong cơn gió nhưng vẫn tiếp tục vươn tới mục tiêu của nó.
‘Sợi chỉ đen ư?’
Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ ập đến.
Thứ cảm giác mà Bernard đã lâu lắm rồi không cảm thấy.
Sống lưng và gáy lão ta ớn lạnh.
Bernard cúi đầu.
Một người đang đứng trên mặt đất lọt vào mắt lão.
Chiêu hồn sư Mary bắt đầu cất tiếng.
“Ta đã đợi mãi khoảnh khắc này.”
‘Gì cơ?’
“Ta đã chờ mãi, cái thời điểm khi ông sẽ biến thành bộ xương.”
Chiêu hồn sư yếu hơn hắc pháp sư.
Đó là sự thật.
Nhưng tồn tại duy nhất một việc mà Mary có thể tự tin nói rằng cô ấy giỏi hơn bất kỳ ai khác.
“Kiểm soát xương. Ta là người giỏi nhất trong việc kiểm soát những bộ xương.”
Mary không thể chi phối sự sống như Bernard đã làm.
Nhưng, Lich vừa là người sống vừa là kẻ bất tử, và vẫn đang tiếp tục tồn tại dưới hình dạng một bộ xương.
‘Cô muốn thử điều khiển hắn ư?’
‘Vâng, thiếu gia. Chi phối một Lich dường như là một điều không thể, thế nhưng tôi nghĩ ít nhất tôi sẽ có thể ngăn chặn ông ta.’
Cơ thể Lich chỉ toàn là xương.
Chiêu hồn sư chi phối xương cốt giỏi hơn bất kỳ ai khác.
Mary không biết cách nào để một chiêu hồn sư có thể đánh bại hắc pháp sư, nhưng, cô đã nhận ra cách để một chiêu hồn sư có thể cản bước Lich.
“T- thứ sức mạnh vô dụng này!”
Bernard có thể nhìn thấy hàng trăm, không, là hàng nghìn sợi chỉ đen xuyên qua cơn bão đang cố gắng chạm đến các ngón tay và ngón chân của mình.
“Gừ! Mấy thứ vô dụng phiền phức này!”
Bernard thử tạo ra một thanh kiếm bằng mana để chém những sợi chỉ đen.
Nhưng, chúng quá nhiều.
Lão đã không thể nhìn thấy chúng, vì chúng quá mỏng.
Tuy nhiên, hiện tại lão có thể nhìn thấy rõ ràng, hàng ngàn sợi chỉ đang bao quanh và vươn về phía lão.
Mary đã lén lút tạo ra những sợi chỉ mỏng manh này trong suốt trận chiến.
Cô đã chờ đợi.
Cơ hội cuối cùng đã đến.
“Ư- Aaaaaaaaa!”
Bernard hét lên.
Những sợi chỉ đen bám lấy mắt cá chân Lich.
Tất cả mới chỉ là sự khởi đầu.
Hàng ngàn sợi chỉ đen xuyên qua cơn bão bám vào bộ xương đen.
Chúng kết dính quanh những khúc xương như mạng nhện.
Trận chiến sức mạnh giữa chiêu hồn sư và Lich đã bắt đầu.
Ánh sáng trong hốc mắt của Bernard chuyển sang màu đỏ khi lão gầm lên trước thứ sức mạnh đang cố gắng trói buộc mình.
“Aaaaaaaaaaaaaaa!”
Tiếng thét của Lich Bernard với mana của lão làm cho khu vực xung quanh lão ta không tránh khỏi rung chuyển.
Một giọng nói vang lên trong đầu Cale ngay lúc đó.
– Cale Henituse.
Cale bối rối khi nhìn Mary.
Eruhaben.
Cậu nghe thấy giọng nói của Rồng cổ đại.
– Hình như ta đã tìm thấy Sao Trắng.
“… Gì cơ?
Ngài tìm thấy ai cơ?”
Rất hiếm khi biểu cảm của Cale trở nên hoàn toàn bối rối. Nó cho thấy cậu đã sốc đến mức nào.
Chính lúc đó.
Bànggggggggggg!
Đó là tiếng nổ lớn nhất mà cậu đã nghe thấy suốt ngày hôm nay.
Cale quay đầu lại.
Cung điện của Đế quốc Mogoru.
Vụ nổ đã xảy ra tại cung điện vẫn còn rực sáng vì nó thực sự nghiêm trọng.
Cale có thể nhìn thấy một tia sáng từ nơi xảy ra vụ nổ.
Đó là thứ ánh sáng màu vàng trắng.
Rồng cổ đại Eruhaben đang lao lên không trung với aura vàng trắng xung quanh mình. Cale nghe thấy giọng nói của Eruhaben ngay lúc cậu đang nhìn ông bay.
– Cale Henituse, cậu là đồ giả mạo.
“Cái gì cơ? Đồ giả mạo là sao?
Ngài ấy đang nói gì vậy?”
Khuôn mặt của Cale dần trở nên cau có.
– Ta cứ nghĩ cậu là người kế vị của gia tộc Sát Long, nhưng cậu lại không mang huyết thống của Thợ săn Rồng.
Cale có thể nhìn thấy ai đó khác đang bay lên bầu trời phía sau Eruhaben.
Eruhaben bình tĩnh, tiếp tục nói.
– Sao Trắng mới là hậu duệ thực sự của dòng tộc Sát Long Nhân.
‘Tên Sao Trắng thuộc gia tộc Thợ Săn Rồng?’
Cale trông thấy một người đang bước xuống từ mái của cung điện phía xa.
Một người đàn ông với mái tóc đỏ đang đeo một cái mặt nạ che nửa mặt.
Người đàn ông quay đầu lại.
Ánh mắt hai người họ chạm nhau.
Cale bắt đầu quan ngại mặc dù không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông vì họ ở cách xa nhau.
Một giọng nói xa lạ bắt đầu cất lên trong tâm trí cậu.
Giọng nói đó nghe vô cùng mệt mỏi.
Sao Trắng hỏi Cale.