Con Rồng xương trắng chậm rãi lộ diện trên bầu trời đêm.

“… R, rồng-”

Hiệp sĩ Mèo Rex sửng sốt nhìn về phía Cale.

‘Đó thực sự là một bộ xương rồng ư?
Ngài tìm nó ở đâu ra vậy?’

Anh chẳng hay biết gì về việc này.
Tất nhiên, anh có từng xem qua đoạn phim quay được về con rồng xương trong trận chiến tại lãnh thổ Henituse. Tuy nhiên, đó là một con Rồng xương đen.

Hơn nữa, con rồng đó cũng đã bị tiêu diệt rồi.

‘Ngài ấy còn sở hữu một bộ xương rồng khác nữa sao?’

Cale lướt qua ánh mắt sững sờ của Rex một hồi rồi quay đi. Đồng thời cậu cũng thấy được vẻ hốt hoảng và kinh hãi của các thần dân Đế quốc.

Lúc đó cậu nghe thấy giọng nói của Raon kêu lên.

– Là đồ giả đó! Tất cả mọi người đều đã bị thứ đồ giả này làm cho hồn phi phách tán!

‘Đúng vậy nhỉ?’

Dưới chiếc mũ trùm, khóe môi Cale khẽ nhếch lên.

Đây đều là xương của wyvern.

Thế nhưng chúng đã được ghép lại thành hình một con Rồng bởi Mary, người nắm giữ nhiều kiến thức về xương cốt và xác thịt nhất thế giới này, cô cũng là người đã từng điểu khiển một bộ xương Rồng thực sự.

Thế nên đối với tất cả mọi người, trông nó giống hệt một con Rồng.
Đấy mới chính là phần quan trọng.

“Ha, haha-”

Ngài Bernard, không, Tháp chủ Bernard, mở miệng cười lớn.

“Thú vị thật.” 

Thứ duy nhất hắn khiến lão phải chú tâm đến bây giờ là những thứ màu trắng trước mắt mình: chiêu hồn sư trong chiếc áo choàng trắng, con Rồng xương trắng, các tu sĩ, wyvern và các Thánh Kỵ sĩ.

Cuối cùng, lão đưa mắt về phía Mary.

“So với lần trước thì ngươi đã mạnh hơn một chút rồi đấy.”

‘Cái gì?’

Nét mặt của Cale mau chóng thay đổi. 

Mary đã hấp thụ một lượng Tử mana không nhỏ ở Khu 7 và trở nên mạnh mẽ hơn.
Thậm chí khi chiến đấu với Choi Han, cô ấy thắng được tận sáu trên mười trận.
Đã mạnh hơn đến vậy rồi, mà lão ta lại bảo là chỉ có “một chút” thôi sao?

Cậu nghe thấy Mary đáp lại.

“Tôi có nhận ra điều đó. Tôi nhận thấy bản thân mình nay đã mạnh hơn đôi chút.”

Cale cau mày.
Chính Mary lại tự xác nhận điều đó. Cô nhìn thẳng vào Tháp Chủ Bernard.

“So với ông, thực sự chỉ là một chút.”

Khi đó, ai nấy đều đang hướng mắt lên bầu trời.

Kétttttttt-
Con rồng xương trắng bắt đầu vỗ cánh.

“Nhưng người chiến thắng sẽ là tôi.”

Nghe thấy những lời kiên định của Mary, Tháp Chủ Bernard bật cười đáp lại.

“Hahaha, haha- Lũ chiêu hồn sư này vẫn luôn, haha-”

Rồi tiếng cười từ miệng lão chấm dứt.

“Ngu xuẩn như vậy.”

Lão hồi tưởng về chiêu hồn sư cuối cùng, Tử linh Nữ vương, về một chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước.
Khóe môi Bernard chợt nhếch lên.

Chiêu hồn sư yếu hơn hắc pháp sư.
Đó là sự thật.

Ấy vậy mà từng có một người đã thành công đập tan sự thật đó, người đó tuyên bố rằng cần phải tạo ra một nơi mà các dạng sống mang thuộc tính bóng tối có thể sinh sống.

Bà ấy một mình du hành qua cả lục địa phía Tây, gặp gỡ các chủng tộc mang thuộc tính bóng tối và rao truyền rằng bóng tối cũng là một phần của tự nhiên.

Bà ấy công khai di chuyển trên khắp Tây lục địa, nói với những chủng tộc về việc nên sống hòa nhập vào thế giới chứ không phải ẩn náu như hiện tại.

‘Bernard, ngươi cần phải dẫn lối cho các Hắc pháp sư. Đi với ta. Ta chắc chắn sẽ tìm ra cách để hắc thuật cũng có thể hòa hợp được với thế giới tự nhiên này.’

‘Vạn vật tồn tại trên thế gian này đều có lý do. Ắt sẽ có cách để hắc thuật không bị coi là tà ác nữa.’

Bà đã nói với lão điều đó bằng khuôn mặt già nhăn nhúm, một khuôn mặt bị bao phủ bởi những mạng máu đen kinh khủng.

Cơ thể gầy khom của bà đã luôn phải gánh chịu mọi đau đớn, tấm lưng thì oằn xuống vì di chứng của đủ thứ bệnh tật kỳ dị.

Tử linh Nữ vương chắc hẳn là người khắc khổ nhất thế giới này.
Khi ấy, người phụ nữ già nua tiếp tục nói.

‘Bernard, hãy trở về với tự nhiên một khi ngươi lo liệu xong mọi thứ.’
‘Hãy thoát khỏi nỗi ám ảnh của ngươi với cuộc sống ngay lúc này đi.’

Bernard trông thấy Hannah, người giờ đây cũng đang bị bao phủ bởi những mạng máu đen quen thuộc. Cô hét về phía hắn.

“Ngươi không chỉ trở thành Lich, mà còn muốn kiểm soát cả những người khác nữa sao?!”

Trong đầu hắn đồng thời vang lên giọng nói của Tử linh Nữ vương.

‘Thoát khỏi nỗi ám ảnh của ngươi đi. Đừng sống như Lich nữa. Hãy tự tìm cho mình cách để chấm dứt cuộc sống của chính ngươi. Nếu không, ta sẽ phải tự tay giết chết ngươi, Bernard ạ.’

Cái cười mỉm của lão bất chợt hóa thành tiếng cười to.

“Hahahaha-!”

Sau cùng thì, chiêu hồn sư cuối cùng, người đã khẳng định rằng bà có thể đánh bại hắc pháp sư đã chết.
Người còn sống sót chính là Bernard.

Còn sống chính là đã giành được chiến thắng.
Tháp Chủ Bernard chậm rãi nâng tay lên.

Ầmmmmm!

Mana đen và vàng bị nén trong khối cầu Hắc mana của Bernard nổ tung.
Lão nhẹ nhàng phủi đi luồng aura của Hannah rồi buông lời chế nhạo người vừa tấn công mình.

“Trông ngươi có vẻ tức giận.”

Bernard mới nãy còn lo về đòn công lén của Hannah. Nhưng hiện tại, lão ta chẳng còn phải lo nữa nếu là tấn công trực diện.

“Ngươi giận gì thế?”

Tháp Chủ Bernard nhìn về phía Hannah đang thở dốc và trợn mắt nhìn lão.

“Ngươi thực sự không biết tại sao ư?”

Cô tức giận rời mắt khỏi Bernard và quay sang nhìn ra sau lưng lão, về phía những người đang tụ tập tại đó.
Những người này, tập hợp trong hàng ngũ của Bernard, họ mang những đôi mắt tối đen cùng khuôn mặt nhợt nhạt vô cảm giống như đã đánh mất tất cả khát vọng sống.

Họ đã bị kiểm soát.
Họ đang bị lợi dụng.

Đây là một trong những điều mà Hannah căm ghét nhất.

Khi còn nhỏ, cô đã phải sống một cuộc sống giả dối, bị lợi dụng bởi Giáo đoàn Thần Mặt trời và cả Giáo hoàng.
Cô sau đó còn bị Arm lừa gạt và phản bội.

“Có lẽ ta là người xấu, nhưng…”

Kéttt, kéttt.

Đôi tay cô buông thõng. Thanh kiếm của cô bị kéo lê trên mặt đất.

Anh trai cô và nhóm của Cale đều là người tốt.
Còn cô, là một người xấu.
Không đúng, cô còn hơn cả xấu xa, cô là một kẻ tồi tệ.

Cô là ác quỷ.

“Không, không chỉ có xấu xa, ta còn cực kỳ tồi tệ nữa.”

Kéttttttt-

Lưỡi kiếm kéo một đường trên mặt đất.
Thanh kiếm lại một lần nữa được Hannah vung lên.

“Vậy nên, ta chỉ cảm thấy thỏa mãn khi thấy lão khốn nhà ngươi chết đi thôi!”

Aura của cô vừa xung đột với tử mana, xung quanh lập tức bùng nổ.

Đùnggggggg-

Giữa làn khói bụi mịt mù, cô nghe thấy tiếng lão Bernard vang lên.

“Có đôi khi, phe ít người hơn vẫn sẽ thắng nếu họ sở hữu nhiều cá nhân mạnh mẽ.”

Mary chợt có một dự cảm xấu, cô liền tạo ra một luồng aura đen xoáy trên những ngón tay của cô.
Hannah tiến gần đến cô và dồn chút lực xuống chân…

Và…

Rầm! Rầm! Rầm!

Những tiếng ồn lọt vào tai họ.
Có thứ gì đó đã va vào nhau và vỡ vụn ra.

“Chết tiệt.” 

Cale quay đầu lại, cậu cau mày.

Cậu nhìn về phía cổng chính đang mở toang của Tháp Chuông. 

Ở đó, cậu thấy đám người đang sửng sốt bao gồm Tasha, Dark Elf, và Choi Han.
Cũng có cả những người khác.

Có những Hắc pháp sư đang bị trói, những Giả kim thuật sư chưa trở thành Hắc pháp sư, và những người chịu trách nhiệm cho đủ thứ việc kỳ quặc trong Tháp Chuông nữa.

Cuối cùng, là những người đã bị bắt cóc và bị buôn đến Đế quốc để trở thành nô lệ.

Cậu nhìn thấy tất cả bọn họ rõ rành rành.

“Ựaaaa.”
“Ực!” 

Họ đều mang đôi mắt tối đen, không ngừng giãy giụa nhằm gắng sức thoát ra khỏi Tháp Chuông mặc cho Dark Elf đang cố níu họ lại.

Có một vài cánh tay trong khi bị kéo lại đã bị bẻ ngoặt đến gần như dị dạng, nhưng bọn họ chẳng hề quan tâm đến nó.

Họ chỉ muốn thoát ra và đến bên Tháp Chủ Bernard.
Họ sẽ làm tất cả chỉ để tới được chỗ lão.

“Đây là…! Hình như những người này cũng bị kiểm soát rồi!”

Cale nghe thấy giọng nói đầy lo âu của Rex.
Cùng lúc đó cậu cũng nghe thấy tiếng của lão Bernard.

“Cơ mà, vẫn có cách để thắng được phe ít người nhưng sở hữu nhiều cá thể mạnh kia.”

Vụ nổ đã tan, cát bụi lắng xuống, để lộ dáng hình Bernard một lần nữa.
Hẳn mỉm cười nhìn Cale, một nụ cười đẹp tựa tranh vẽ.

“Ngươi chỉ việc trở nên độc ác và tàn độc. Làm người tốt lúc nào cũng khó thắng mà.”

Đúng lúc đó.

– Nhân loại!

– Cale! Kẻ mạnh đã lộ diện rồi.

Ngay khi tiếng của hai con Rồng đồng thanh vang lên trong tâm trí Cale.

“Khặc!”

Người đứng cạnh lão Tháp Chủ Bernard dùng cả hai tay bóp nghẹt cổ chính mình. Đó là người đã giả danh Tháp Chủ, cũng là người từng gọi Bernard là thầy.

Tình thế bất ngờ xảy đến khiến tất cả nhất thời sững sờ, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía Bernard, nhưng họ chỉ thấy lão ta cười sặc sụa.

“Chúng còn có thể tự sát tùy ý ta nữa.”

Lúc ấy.

“Kh, khônggggg!”

Đám đông quay đầu về phía mà tiếng hét tuyệt vọng vừa vang lên.

“Ch, cha!”

Một kỵ sĩ, khi nãy đã tiến lại phía Bernard sau khi ngăn không cho người dân rời khỏi thủ đô, đang cầm cổ tay một đứa trẻ mà kéo lê nó.

“Ngài kỵ sĩ! Không! Ngài khô-, Hự!”

Cha của đứa trẻ cố gắng ngăn cản tên kỵ sĩ lại nhưng bị hắn đẩy ra. Ai cũng trở nên lo sợ trước chuyển biến bất ngờ ấy.

“Người bị ta kiểm soát còn có thể giết người vô tội vô can mà chẳng cần lý do đấy.”

Bernard vừa cười vừa tiếp tục liên thiên.

“Ta không tấn công kẻ mạnh. Mà ta tấn công kẻ vô tội. Đó là cách để thắng lũ người tốt mạnh mẽ mà ngu xuẩn.”

“Khụ! Khặc!”

Bernard trìu mến xoa đầu gã môn đệ đang hấp hối.

“Minh họa dễ hiểu, đúng không?”

Chỉ giết thôi thì không đủ để minh họa.
Minh họa bằng một người đang chết dần chết mòn vì đau đớn thì tốt hơn.

Đấy là cách duy nhất để Tử mana tuôn ra từ những kẻ bạc mệnh đó nhuốm đầy tuyệt vọng.
Đồng thời cũng sẽ có lợi cho Chủ Nhân của hắn.

“Sao nào?”

Bernard nhìn về phía những kẻ mạnh giờ đây đã cứng đờ như tượng đá.
Khi ấy.

“Toàn lời vô nghĩa. Nghe thôi là đã thấy bẩn tai.”

“Hả?”

Lúc đó, chính tiếng nói máy móc lãnh lẽo của Mary đã đáp lại lời lão.

Keng!

“Khụ! Khụ!”

Một vật màu trắng bay vụt qua không trung và đâm sầm vào áo giáp của tên kỵ sĩ.

“Cha!”
“A… a-”

Người cha run rẩy chạy về phía đứa con và ôm chặt lấy nó.
Dù vậy tên kỵ sĩ mang đôi mắt tối tăm vẫn không buông tha cho đứa trẻ.

Rầm!

Song, hắn đã bị cản lại.

“Sam!”
“Hê, ông chủ.”

Cha của đứa trẻ là chủ một cửa hàng. Trông thấy Sam, người làm của ông từ khu ổ chuột, đang cản tên kỵ sĩ lại với một tấm khiên bé nhỏ trên tay.

Một người nào đó, cũng đến từ khu ổ chuột, nhặt lên thứ đang lăn trên đất rồi ném đi.

Keng!

Có một người khác liền bắt lấy nó.

Là một tấm khiên.
Một tấm khiên lớn bằng bạc.
Và người cầm tấm khiên ấy hét lớn.

“Bảo vệ thần dân của Đế quốc!”

Những người từ khu ổ chuột bấy giờ đang mang những chiếc túi, họ nhanh chóng lấy ra những chiếc khiên nhỏ hơn từ đó sau khi nghe thấy tiếng hô của Rex.
Đây là thứ “vũ khí” duy nhất trong túi bọn họ.

Rex hét to một lần nữa.

“Tất cả, tiến lên!”

Rex đưa mắt nhìn về phía Cale.
Bên dưới tấm áo choàng, cậu đã chạm mắt với anh.

Sự bảo hộ.
Đó là nhiệm vụ được giao cho Rex và bạn bè của anh.

“Tôi đi đây.”

Rex chạy lướt qua Cale và nhỏ giọng thông báo, cùng với đó là tiếng ai đó la lên.

“Bảo vệ ngài Rex!”

Đó là một người phụ nữ trung niên khoác trên mình chiếc áo choàng trắng của tu sĩ, bà vừa hét lên vừa cởi mũ trùm vừa lôi từ tay áo ra vài thứ vũ khí.

“Thằng già khốn kiếp, còn dám động thủ với trẻ con hả?”

Bà ấy là Freesia, người đứng đầu mạng lưới thông tin của Cale.
Chính bà là sát thủ đã giết cựu lãnh đạo của mình, kẻ mà đã lệnh cho bà bắt cóc trẻ con trước đây.
Bà hiện đang nhanh chóng rời khỏi quảng trường cùng với những thuộc cấp.

“Vô hiệu hóa đám kỵ sĩ!”
“Rõ!’

Các sát thủ giả trang tu sĩ di chuyển không chút chần chừ.
Những tấm khiến cũng như những vũ khí được chuẩn bị cho cuộc tấn công đã có cơ hội tỏa sáng.

– Nhân loại!
“Ta biết rồi.”

Cale cất tiếng sau khi suy ngẫm về các vị trí còn lại.

“Ngài Thánh tử.”

Cậu vỗ vai Jack, người đang mải lẩm bẩm “thanh tẩy, thanh tẩy đi…’. Cale nhìn vào đôi mắt đang dao động của cậu và mở miệng.

“Mọi người ở đây đều rất quyết tâm. Họ cũng mạnh vô cùng. Đủ mạnh để đảm bảo những người vô tội sẽ không bị vạ lây.”

“A.”

Jack thở hắt một hơi.
Cậu thấy rõ trước mắt những người vừa chạy vụt qua cậu và Cale.
Choi Han cùng các Dark Elf.
Những người mang áo choàng trắng ấy không ngừng lao ra từ bên trong góc khuất của Tháp Chuông Giả kim thuật.

Jack còn nghe thấy tiếng ai đó cười ngặt nghẽo.

“Phì- hahahaha- tốt? Ai tốt cơ?”

Người đó cười như điên, đôi vai họ không khỏi đung đưa.

‘Em gái của ta.’

Jack thấy em gái cậu, Hannah.

Cô mang đôi mắt tràn ngập tức giận mà tiếp lời.

“Tốt? Ngươi nghĩ ta là người tốt ư? Phụt- haha- hahahaha!”

Vừa cười cô vừa nói.

“Bernard, mọi chuyện sẽ kết thúc nếu bọn ta giết ngươi chứ?”

Nếu bọn họ giết kẻ đang nắm quyền kiểm soát mọi người, mọi chuyện hẳn là sẽ kết thúc.
Hannah, với tiếng cười chưa dứt hẳn, đột nhiên đặt câu hỏi.

“Hắn là của tôi, nhỉ?”

Người đứng cạnh cô liền đáp.

“Chính xác.”

Giọng điệu lạnh lùng như máy móc.
Nhưng nó cũng là giọng của người hiểu rõ Hannah nhất chỉ sau Jack.
Chính là Mary, giống như Hannah, cô cũng phải chống chịu với cơn đau ấy cả đời mình. Giọng nói bình thản của cô khẽ lọt vào tai Hannah.

‘Đau thật đấy.’

Hannah cảm thấy nỗi đau châm chích dần lan ra khắp cơ thể.
Cô tiếp tục dồn lực xuống chân, đáp lại Mary.

“Tôi vẫn thích con Rồng xương trắng hơn là con màu đen.”

Và rồi cô vụt lên.
Chân cô đạp xuống nền đất trong tích tắc.

Hannah nhảy lên không trung.
Rồi cũng nhanh chóng hạ cánh.

Ngay phía trên đầu con Rồng xương trắng.
Hannah ngự trên đầu rồng và ra lệnh.

“Đi thôi.”

Trên không, hộ tống phía sau cô là những wyvern xương trắng cùng những Thánh Kỵ sĩ.
Còn ở dưới mặt đất, là Choi Han và các Dark Elf khi nãy đã vụt ngang qua cô đang lao về phía Bernard.

Cale một lần nữa nói với Thánh tử Jack.

“Đến lúc rồi.”

Jack chợt nghĩ tới những điều bản thân cần phải làm.
Giờ cậu mới cảm thấy ngực mình phát run. Có thứ gì đó trong túi áo đang rung động.

Cale thì thầm vào tai Jack, đôi con ngươi của Thánh tử đồng thời ngưng run rẩy theo từng lời của cậu..

“Hãy kết án ác quỷ đi.”

Cậu Thánh tử ấy nắm lấy chiếc gương nhỏ bé đang rung lên trong túi áo.

Thánh vật của Thần Mặt trời, Sự Kết tội của Mặt trời.

Vật đó đang khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play